Chương 715: Ra nước ngoài 7
“Tiểu Từ, cháu qua đây giúp bọn chú xem trên này có nghĩa gì thế?”
Bản thân Từ Toa và Giang Phong mua ít, ngược lại thành trợ lý nhỏ cho mọi người, cũng may vợ chồng bọn họ đều không phải người tính toán chi ly gì, hai người tách ra làm “phiên dịch” cho mọi người.
Từ Toa đi qua, liếc mắt nhìn rồi đáp: “Cái này nói với các chú nếu mua ba phần thì được giảm hai mươi phần trăm.”
Hả?”
“Giảm hai mươi phần trăm?”
Từ Toa gật đầu: “Ý nghĩa trên mặt chữ, ví dụ như món đồ giá mười đồng, vậy chính là tám đồng.”
Cô lại nhắc nhở: “Nếu chú cảm thấy ba bộ quá nhiều, chú có thể gom với người khác, cháu tin cũng có người khác mua đi? À đúng, chú cũng có thể mua năm cái, nếu mua năm, có thể đổi quà mua sắm với giá bằng một phần mười ở quầy hàng đó."
"Hay như vậy sao?”
Từ Toa: “Đây là chiến lược tiêu thụ, nhưng chắc chắn thích hợp hơn so với chú mau một bộ.”
“Vậy chú lấy năm bộ, chú không cần gom, trong nhà có nhiều đồng chí nữ.”
“Tiểu Từ, cháu giúp tôi nhìn cái vòng cổ này có ổn không?”
Từ Toa sáp qua, lắc đầu đáp: “Chú đừng thấy nó vô cùng lấp lánh, nhưng thực ra là người ta làm bằng pha lê nhân tạo đấy, trang sức của hãng này đều là pha lê nhân tạo hết, thực ra không quá đáng giá đâu. Có tiền, còn không bằng về nước mua trân châu Thái Hồ cho thím nhà chú còn hơn.”
“Ồ, nhân tạo? Còn dám bán đắt như vậy sao?”
Từ Toa chỉ cười mà không nói.
“Chú đi xem cái khác, chú muốn mua cái này cho vợ chú…”
Lần này phần lớn người ra ngoài đều là đồng chí nam, ngoại trừ Từ Toa, chị cả Hồ, và một người nữa là Tiểu Uông ra, chỉ ba nữ đồng chí như vậy, còn lại đều là đồng chí nam hết. Mà chính bởi vì đồng chí nam đông, nên Từ Toa được hoan nghênh hơn Giang Phong nhiều.
Tiếng gọi cô vang lên liên tiếp. Ngược lại cũng không phải mọi người có suy nghĩ gì với cô, mà là thân là đồng chí nữ, chắc chắn càng hiểu đồng chí nữ hơn.
Đặc biệt, Từ Toa lại là đồng chí nữ lớn lên xinh xắn, biết ăn vặn, nên lời kiến nghị của cô càng có dụng hơn.
Những người như bọn họ phần lớn đều là đồng chí nam trung niên, ngoại trừ thư ký Tiểu Đổng của bộ trưởng Quan ra, không có người nào là chưa lập gia đình. Đàn ông đã có gia đình ra nước ngoài, làm sao có thể không mua chút gì cho vợ mình được?
Cho dù không mua cho vợ, nhưng người già trong nhà thì sao? Con cái trong nhà thì sao? Còn cô cả bảy, dì cả tám thì sao?
“Tiểu Từ, cháu xem bộ quần áo này thế nào? Da của vợ chú hơi trắng, mặc cái này đẹp chứ?”
Từ Toa quả quyết: “Đừng mua, nếu chú muốn mua quà nước ngoài, thứ cháu không kiến nghị các chú mua nhất chính là quần áo. Bên này của bọn họ có rất nhiều quần áo đều do xưởng sản xuất làm. Thực ra cũng không phải được sản xuất ở bản địa. Chú xem công ty bọn cháu chính là nơi may quần áo, nên cháu hiểu rõ nhất. Sau khi bọn họ nhập hàng, có khả năng sẽ treo nhãn mác của mình lên, nhưng thực ra, không phải bản địa sản xuất đâu. Chú cũng không thể mua một bộ quần áo, sau khi về nước xem, lại thấy sản xuất ở một thị trấn nào đó ở Thâm Quyến thì sao?”
“Cái đó… chắc chắn là không muốn rồi.”
“Không phải cháu nói nơi nào sản xuất tốt với không tốt, cháu tự cho rằng nhà xưởng chúng cháu sản xuất còn tốt hơn những thứ ở nước ngoài này như bọn họ. Chỉ có điều, cháu cảm thấy không cần thiết phải thế. Chú nói chú muốn cái gì, nghìn dặm xa xôi vác đồ có thể mua được ở trong nước từ nước ngoài về, đó là mất nhiều hơn được đó.”
“Cháu nói cũng đúng.”
Bộ trưởng Quan nhìn Từ Toa nói rất đĩnh đạc từ phía xa, mới nói với Giang Phong ở bên cạnh: “Vợ cháu lợi hại thật.”
“Hiển nhiên vợ cháu rất giỏi rồi.” Giang Phong lại bắt đầu khoe vợ như thường ngày, anh nói: “Chú đừng thấy bình thường cô ấy ngơ ngác, cũng không rất biết làm việc. Nhưng thật sự cô ấy rất tốt, rất có năng lực. Thủy Mộc bọn cháu có thể phát triển đến ngày hôm nay, hoàn toàn là vì năng lực của cô ấy mạnh, có đôi khi nhìn người không thể chỉ nhìn vẻ ngoài được.”
Bộ trưởng Quan: “… Ồ.” Biết vợ chồng các cháu tình cảm tốt rồi.
Nhưng ngược lại ông ta cũng không bàn luận về nhà người khác, mà nói: “Cháu có phát hiện ra không, ở bên bọn họ có vài mặt hàng cao cấp mà chúng ta nghe nhiều quen tai, ngược lại mua rẻ hơn ở trong nước một chút, mà một vài đồ dùng ăn uống liên quan đến dân sinh, ngược lại rất cao.”
Giang Phong cười: “Đúng vậy, giống như mì ăn liền này, trong nước không có.”
Bộ trưởng Quan: “Vậy các cháu đi khai phá đi.”
Ông ta cười đùa một câu, nhìn Giang Phong cầm mì gói lên nhìn cẩn thận một lúc, khóe miệng như có như không nhếch lên.
Bộ trưởng Quan sững sờ. Người giống như ông ta, trong nháy mắt đã hiểu ra ngay: “Các cháu thật sự có suy nghĩ này à.”
Giang Phong: “Cháu không giấu gì chú, có ạ.”
Mấy ngày nay bộ trưởng Quan cũng đã ăn mì ăn liền này, ngược lại hoàn toàn không hiểu thứ này được làm ra thế nào, nhưng ông ta nhìn vẻ mặt của Giang Phong, chỉ cảm thấy anh chắc hẳn có manh mối. Tuy rằng không có bất cứ căn cứ gì để nghĩ như vậy, nhưng biểu cảm của anh quá bình tĩnh, khiến người không thể không nghĩ như vậy.