Cảm ơn bạn vanvan7975 đã đẩy kim phiếu cho truyện ^^
Chương 738: Cuộc sống bận rộn 8
Khi Giang Phong nhận được điện thoại đã đặt phòng, chỉ có điều, anh cũng không biết nhiều người như vậy, nên chỉ đặt có một phòng. Cũng may, bây giờ người ở bên này cũng không nhiều, anh cũng thuận lợi lại sắp xếp thêm phòng.
Hai người trẻ tuổi, một là trợ lý của thầy Nghiêm, người còn lại là trợ lý của luật sư Trình.
Đừng thấy đây là lần đầu tiên ông Trình gặp Giang Phong, nhưng ngược lại giống như vừa gặp đã quen, ông ta vừa cười vừa bảo: “Chàng trai, chúng ta đi đâu ăn cơm vậy? Mấy ông già bọn chú cũng đói rồi, không chịu nổi nữa.”
Giang Phong: “Trưa hôm nay thì tới nhà ăn ở nhà xưởng bọn cháu thử đi ạ.”
Mấy ông già vừa cười vừa đáp được, cũng không có ý kiến gì.
Ngược lại, ánh mắt của người trẻ tuổi phía sau các ông cụ hơi lóe lên, đây là lần đầu tiên anh ta tới Thâm Quyến, vừa qua bến tàu, sự chênh lệch trong lòng vô cùng rõ ràng, trông vô cùng chướng mắt. Bởi vì thi thoảng mấy người già kể cho nhau nghe về một vài chuyện năm đó ở quê, anh ta thân là trợ lý hiển nhiên hoặc ít hoặc nhiều cũng đã nghe được không ít. Thân là người Cảnh thành sinh trưởng ở địa phương, khó tránh khỏi có vài phần tò mò. Nhưng có câu nói, hy vọng vàng lớn thì thất vọng càng nhiều, đại khái chính là nói như vậy.
Sau khi anh ta tới, nhìn thấy nơi này khắp chốn đều không bằng bọn họ, kém cũng không phải chỉ một tí thôi đâu, nên hiển nhiên trong lòng cảm thấy nơi đây cực quê mùa rồi.
Khi nghe thấy Giang Phong lại nói đi ăn gì đó ở nhà ăn xưởng, tất nhiên lại càng ghét bỏ trong lòng hơn. Nhưng thân là trợ lý của luật sư Trình, ngược lại anh ta cũng không thể hiện ra ngoài, mà chỉ oán trách trong lòng. Mà cũng giống như anh ta, chính là trợ lý của thầy Nghiêm mang vẻ mặt không thay đổi. Không thể không nói, anh ta cũng có suy nghĩ như vậy.
Mấy người lại lên xe, ngược lại ông Trình tò mò hỏi: “Sao em lại muốn đổi nghề vậy?”
Giang Phong: “Vô tình thôi ạ.”
Anh vừa cười vừa đáp: “Thực ra người làm gì không quan trọng, quan trọng là việc này thích hợp với mình khiến mình cảm thấy thoải mái là được.”
“Đúng, năm đó thầy cũng nói với các em, có thể sống tốt tốt hơn bất cứ thứ gì khác, những cái khác đều không quan trọng.” Vài năm này, thầy Nghiêm cũng nghe nói quá nhiều. Ngược lại ông ấy cũng không tiếc nuối việc đổi nghề của sinh viên, mà chỉ thoáng cảm thán trong lòng. Nếu như không có những chuyện đó, Giang Phong dần dần từng bước tiến vào bệnh viện ở thủ đô, rồi từng bước làm đâu chắc đấy, nhất định sẽ là một bác sĩ rất tốt.
Dù sao, anh cũng là sinh viên mà ông ấy có tâm thái ổn nhất, tỉ mỉ, bình tĩnh, có kỹ thuật vững vàng nhất mà ông ấy từng gặp.
Giang Phong: “Sắp tới rồi ạ, biết thầy tới, hôm nay mấy đứa nhỏ nhà em lại xin nghỉ ở nhà trẻ, bọn họ cũng là…”
Giang Phong đang nói chuyện đột nhiên bị ngắt lời: “Nhà xưởng của cháu là vòng bên trái hay là bên phải.”
Giang Phong: “Bên trái ạ.”
Anh nhìn về phía người mở miệng, chính là ông cụ Viên bình thường, nói khá ít, không có cảm giác tồn tại gì.
Ông Viên: “Bên này phong thủy không tồi.”
Giang Phong phụt một tiếng bật cười, sau đó giải thích: “Không phải cháu có ý cười lời của chú đâu, cháu cảm thấy, chỉ đơn giản cảm thấy….”
Anh hơi đắn đo, rồi nói: “Chú và thầy Nghiêm của bọn cháu khác nhau, vậy mà lại là bạn.”
Thầy Nghiêm làm bác sĩ, đó là phái khoa học kiên quyết, nhưng người này, vừa nhìn đã biết là theo phái huyền học.
Ông Viên không để bụng, mà tùy ý đáp: “Chúng ta đều kiên trì với quan điểm của bản thân, hơn nữa cũng cho phép đối phương tồn tại.”
Giang Phong nhướn mày, nở nụ cười, rất nhanh xe đã đi đến công xưởng, anh vừa mới đỗ xe xong, đã nhìn thấy hai bạn nhỏ người ba ngấn, đôi chân nhỏ chạy bịch bịch tới, hết sức phấn khởi gọi “Ba ơi!” Sau đó lập tức phanh gấp, nhìn ba ông cụ còn lại, không biết là ai.
Không phải ba nói là đi đón thầy sao? Nhưng, sao lại có đến ba thầy?
Bạn nhỏ chớp đôi mắt đầy ngơ ngác.
Nhưng, đứa trẻ là đứa trẻ thông minh, hai bạn nhỏ đồng loạt nói: “Chào ông ạ.”
Ba ông cụ đều nở nụ cười: “Ái chà, khỏe mạnh kháu khỉnh, thật đáng yêu.”
Bạn nhỏ được khen, giương cái cằm nhỏ lên đầy kiêu hãnh, nói: “Bọn cháu siêu ngoan.”
Lúc này, Từ Toa cũng theo ra ngoài, cô mỉm cười: “Em chào thầy.” Sau đó lại nhìn những người khác: “Chào các chú ạ.”
Thầy Nghiêm: “Thoạt nhìn sắc mặt của Tiểu Từ đã tốt hơn lần trước rồi.”
Từ Toa gật đầu: “Lần trước tàu xe mệt mỏi, vô cùng đuối sức, hiển nhiên trở về sẽ tốt rồi ạ. Em đã sắp xếp xong rồi, mọi người qua đây ăn cơm nhé?”
Tầng hai bên chỗ bọn họ có vài phòng bao, là nơi chuyên dùng để chiêu đãi khách, thi thoảng cũng dùng được. Bởi vì bây giờ đã qua giờ cơm, nên nhà ăn cũng không có người. Chỉ là vừa vào cửa, mọi người đã rất ngạc nhiên vì toàn bộ nhà ăn đều lát gạch nền lớn, trông rất sáng sủa sạch sẽ.
Mà hai bên thì lại là cửa sổ thủy tinh, từ ngoài có thể nhìn thấy hành động bên trong, toàn bộ bàn ghế trong phòng đều là kiểu bàn dài, được kê khá gọn gàng.