Chương 739: Rất xứng đôi
“Bên bọn em không tồi.” Cho dù là người thấy nhiều hiểu rộng, nhưng bọn họ cũng vẫn cảm thán một câu.
Giang Phong: “Sạch sẽ một chút, mọi người ăn cũng yên tâm hơn, đi thôi, chúng ta lên tầng hai.”
Bọn họ tổng cộng có chín người, dùng phòng bao lớn ở tầng hai, vừa vào cửa, Từ Toa đã dặn dò: “Chuẩn bị lên đồ ăn.”
Trong phòng bao cũng được trang trí vô cùng tao nhã, cho dù mới đầu hai người trẻ tuổi còn ôm suy nghĩ khá coi thường, nhưng giờ hơi ngạc nhiên, chỉ cảm thấy nơi này có hơi vượt qua sức tưởng tượng của bọn họ. Ngoài kia cho bọn họ cảm giác quá rõ ràng, đến mức toàn bộ khu nhà xưởng này lại cho bọn họ một cảm giác vô cùng tách rời.
Mọi người lại ngồi xuống, Giang Phong lập tức giới thiệu Từ Toa với mấy người khác, sau khi nghe nói một ông cụ trong số đó xem phong thủy, cô liếc mắt nhìn thêm. Ông Viên phát hiện ra, cười bảo: “Tiểu Từ là có dự định nhờ chú xem phong thủy sao?”
Từ Toa lắc đầu, chân thành đáp: “Không đâu, nếu cháu mở rộng, cứ trực tiếp hướng về bên trái hoặc là bên phải, tiện lợi biết bao nhiêu. Xem phong thủy, nếu xem tốt còn được, chứ nếu không tốt, tâm lý của cháu không thích ứng được thì phải làm sao? Cho nên còn không bằng không xem, tự nói với mình mình chọn là tốt nhất.”
Cô thẳng thắn như vậy, khiến cho những người khác đều bật cười.
“Cháu nghĩ như vậy cũng đúng, nhưng chú thấy nơi này của cháu không tồi đâu.” Mới đầu ông Viên nói ít, giờ ngược lại đã nói nhiều hơn.
Cho tới bây giờ, Từ Toa luôn là một thiếu nữ tự tin đỉnh cao, cô hơi hất cằm, đáp: “Đó là hiển nhiên rồi ạ, cháu chọn có thể không tốt được sao?”
“Mẹ giỏi nhất!”
“Mẹ con siêu giỏi!”
Trong phòng còn có hai quả dưa nhỏ sở trường khen mẹ nữa.
Từ Toa cười: “Đúng đó, mẹ siêu giỏi, bé cưng cũng siêu giỏi.”
Thầy Nghiêm nhìn Từ Toa, lại nhìn Giang Phong, rồi lại nhìn hai đứa trẻ nhà bọn họ, ông ấy đăm chiêu cười nói: “Vợ chồng các em thật sự rất xứng đôi.”
Từ Toa cười khanh khách, gật đầu tỏ ý rất tán thành.
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, nhân viên phục vụ mang khăn mặt đã làm nóng vào trong, chia cho mỗi người một cái, các bạn nhỏ ngoan ngoãn cầm lên lau tay, rất hiểu chuyện.
Thầy Nghiêm lau tay, cảm giác được hơi nóng, bảo: “Như vậy còn rất vệ sinh.”
Từ Toa gật đầu: “Đúng vậy, đặc biệt là trẻ em, rửa tay trước khi ăn cơm rất quan trọng.”
“Bé cưng có ngoan ngoãn rửa tay.”
Từ Toa ừm một tiếng.
Cô nói: “Nào, mọi người thử trà ở bên bọn em đi ạ.”
Giang Phong và Từ Toa đều không am hiểu trà, bọn họ cũng tính là không biết thường thức, nhưng có đôi khi bận rộn vẫn rất thích uống một chút để nâng cao tinh thần. Nhưng ngược lại, mấy ông cụ đều uống rất ngon: “Ừm, trà này không tệ.”
Rất nhanh nhân viên phục vụ đã bắt đầu bưng món lên, Giang Phong mỉm cười, nói một cách rất thẳng thắn: “Cũng không biết mọi người muốn ăn món gì, cho nên bọn em cũng không khăng khăng làm một loại nào cả, phong cách khá tạp, các loại món đều có, mọi người nếm thử đi.”
Cũng đúng thật, món gì cũng có.
Món lên đầu tiên là loại cá vừa nhìn cũng không nhìn ra được là loại gì, bày đĩa khá tinh xảo, xung quanh còn là củ cải tím được tỉa thành bông hoa, món ăn vừa bưng lên, nhân viên phục vụ đã trực tiếp châm một que diêm, lập tức toàn bộ đĩa đều bùng cháy lên.
Ngay khi mọi người vẫn chưa phản ứng lại được, thì ngọn lửa đã tự mình từ từ dập tắt.
“Cái này của em khá thú vị đấy.”
“Ừm, mùi vệ không tệ, ngoài thơm trong mềm, rất ngon miệng.”
“Món tiếp theo có vị cua…”
Đám người Từ Toa là chia ra ăn, lượng ăn rất ít, gần như mỗi món như vậy đều chỉ ăn một miếng. Nhưng không có món nào là tệ, các món đều có vị riêng. Ngay cả hai trợ lý lúc đầu trong lòng còn ghét bỏ, lúc ăn cũng nhanh hơn ai hết, con mắt đều sắp dính lên món ăn.
Bộ dáng như vậy thật sự là chỉ hận không thể một hơi nuốt trọn cái đĩa. Hai người này đã diễn tả hai chữ “thật thơm” một cách rất phong phú.
Khi vừa vào cửa hai người còn đưa mắt nhìn nhau, đều nhìn ra được ý tứ không nói cũng biết trong mắt nhau, nhưng không ngờ, trong khoảng thời gian ngắn ngủi, hai người đã như chưa từng trải qua sự đời, nhìn chằm chằm vào nhân viên phục vụ, bây giờ thì lại đang do dự giữa nhân viên phục vụ hiện tại và món ăn.
“Mùi vị này không tồi, ngược lại gạch cua có vài phần hương vị lúc nhỏ.” Ông Trình bình phẩm, bảo: “Chú là người Thượng Hải, tám tuổi đã cùng người nhà đi Hồng Kông.”
Từ Toa vừa cười vừa đáp: “Còn không phải đầu bếp của bọn cháu là người Thượng Hải sao, thực ra cũng đúng là người bản địa, nhưng sở thích của nhà cháu khá tạp, ngược lại dì bảo mẫu cũng biết nấu đủ các loại món.”
Lần này bọn họ qua đây, đã kêu dì bảo mẫu trong nhà qua đây nấu cơm. Thực ra đầu bếp ở nhà ăn làm không tồi, nhưng quen nấu chảo lớn, vẫn khác với bọn họ như vậy.