Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu (Dịch Full)

Chương 757 - Chương 757. Chia 3

Chương 757. Chia 3 Chương 757. Chia 3

Chương 757: Chia 3

Cổ Đại Mai nhỏ giọng bảo: “Mẹ, sao mẹ đổ oan cho con thế, mẹ cũng phải đợi con nói cho xong đã chứ....”

Cô ta nói: “Con chỉ muốn nói, nhà bình thường đều là con trai lấy nhiều hơn, nhưng tình hình nhà chúng ta thì khác, thực ra con và Đại Sơn Tử có thể lấy ít đi một chút, cho Từ Toa nhiều hơn một chút, dù sao khi đó vẫn chưa có Đại Sơn Tử gì cả.”

Lời nói của Cổ Đại Mai ngược lại khiến bà Từ xem trọng cô ta hơn một chút. Bà cụ gật đầu: “Là mẹ đã hiểu lầm con.”

Cổ Đại Mai kiêu ngạo: “Đúng vậy, mẹ cũng quá xem thường người ta rồi, con là loại người thấy tiền thì nhũn chân sao?”

“Đúng!” Trong phòng truyền ra tiếng đồng thanh đáp.

Cổ Đại Mai: “Nhưng cũng không phải tiền gì con cũng không cần.”

Bà Từ: “Một vài thứ ở nơi này, nói thật cũng nhìn ra được giá tiền, mẹ chọn hai cái như nhau, sau đó các con chọn, được không?”

Từ Sơn và Từ Toa gật đầu.

Bà Từ lật tìm một chút, lấy ra hai cái vòng tay vàng, đặt chung với nhau, nói: “Tự chọn một cái đi.”

Từ Toa: “Cậu lấy một cái, còn lại của cháu.”

Thực ra vòng tay này có hoa văn khác nhau, nhưng cỡ cũng ngang nhau, hai người tùy tiện chia ra, sau đó thấy không tìm được hai cái giống nhau, bà Từ cũng cố hết sức tìm cái tương tự thế.

Chia đến cuối cùng, mỗi người được chia hai, ba mươi cái.

Bà Từ: “Được rồi, các con đều cất đi đi, nếu như vội dùng tiền thì đổi lấy tiền, không cần dùng tiền thì cất, cũng không phải các con không có con, có thể để cho con trẻ.”

Mấy người đều nghiêm túc gật đầu.

Thực ra Từ Toa không thiếu chút đồ này, cô có quá nhiều rồi, nhưng cô vẫn cất đi. Cái này cô có bao nhiêu cũng không liên quan, mà chỉ hy vọng bà ngoại cô vui vẻ, người già đều hy vọng mình có thể làm chút việc cho con cháu.

Bà Từ: “Năm đó giấu đồ, bà và lão già chết tiệt còn nói, không biết phải khi nào mới có thể nhìn thấy ánh mắt trời trở lại, không ngờ đến bây giờ đã có thể lấy ra rồi.”

“Đúng vậy, bây giờ cho dù có đeo đang sức, cũng không tính là gì cả.”

Vừa nói đến đây, bà Từ đột nhiên sững sờ, sau đó đứng bật dậy, đi về phía căn phòng ban đầu của vợ chồng Từ Sơn.

Bởi vì lại sinh hai đứa trẻ, nửa đêm cũng phải chăm nom, vừa vặn anh em nhà họ Lâm cũng chuyển đi, cho nên Nữu Tể chuyển đến bên này, vừa hay hai đứa trẻ có khóc ầm ĩ cũng không thể ảnh hưởng đến con bé học hành. Mẹ của Cổ Đại Mai thì chăm đôi song sinh ở phòng của Từ Toa ngày trước. Mà bà Từ thì lại ở chung với Nữu Tể trong căn phòng của vợ chồng Cổ Đại Mai ngày xưa.

Bà cụ rất nhanh đã quay trở lại, lúc này trên tay đã đeo cái vòng vàng, chỉ có điều nó nhỏ hơn, hoa văn cũng tinh tế hơn cái vòng vàng mà bà cụ chia ở trên bàn.

Từ Sơn: “Mẹ, mẹ thích vòng vàng, vậy cái to này con cho mẹ…”

Bà Từ: “Đi qua một bên, đây là chị con mua cho mẹ đấy.”

Từ Sơn sững sờ.

Bà Từ vuốt ve cái vòng, nói: “Nhiều năm như vậy rồi, cuối cùng mẹ cũng có thể đeo nó một cách quang minh chính đại.”

Từ Sơn: “…”

Dường như lại nghĩ đến gì đó, bà Từ nhắc nhở vợ chồng anh ta: “Đừng nói trước mặt anh rể con, đây là ngày trước chị con lén gom tiền mua cho mẹ.”

Từ Sơn: “!”

Cổ Đại Mai: “!”

Hai vợ chồng bọn họ đều kinh ngạc.

Từ Sơn: “Đậu má, chị con thật lợi hại!”

Bà Từ: “Cho nên con cũng đừng hỏi tại sao mẹ lại thích chị con, chị con thật biết quan tâm.”

Từ Sơn: “Còn có thể không biết quan tâm sao? Ngay cả vòng vàng chị ấy cũng dám mua, còn là ở sau lưng anh rể con nữa chứ. Ôi mẹ ơi?”

Cổ Đại Mai ở bên cạnh cũng không ngừng gật đầu. Phải nói rằng, cô ta cảm thấy bản thân cũng không thể làm được như vậy. Mình sống khó khăn, còn muốn mua cho mẹ thứ không thể ăn không thể uống này.

Tuy rằng bây giờ điều kiện cũng được, nhưng vài năm chị của anh ta còn sống đó, khó khăn biết bao.

Từ Toa ở bên cạnh không nói gì, mà là lặng lẽ gãi đầu, là cô nhất thời kích động lấy vòng tay mà mẹ cô ở kiếp trước mua cho ra ngoài…

Nhưng, cô thấy vẻ mặt kiêu ngạo và vui vẻ của bà ngoại, cũng không hề hối hận chút nào.

Thực ra, cũng thật là vật về với chủ mà thôi.

“Mọi người không lấp hố lại sao?” Từ Toa chỉ vào cái hố sâu và to đã đào ra.

Giang Phong: “Để anh.”

Từ Sơn: “Cậu làm với cháu.

Cổ Đại Mai: “Em cũng làm!”

Tuy rằng là đồng chí nữ, nhưng cô ta làm việc cũng không lúng túng.

Đại khái là vì đột nhiên được chia nhiều thứ, vợ chồng Từ Sơn là trong mơ hồ thấp thoáng lộ ra vẻ vui sướng, làm việc cũng vô cùng có sức, chưa tới một lúc đã dọn dẹp xong. Bà Từ: “Được rồi, đều trở về phòng ngủ đi.”

Bình Luận (0)
Comment