Chương 764: Suy nghĩ của Nữu Tể
Lúc nhỏ Nữu Tể ăn mãi không béo lên được, đôi mắt nhỏ, cái mũi tẹt, trông đen nhẻm, quả thực là một cô gái da đen, vô cùng xấu.
Vừa nhìn thấy đứa trẻ này, đã… chậc!
Nhưng hai đứa anh em nhỏ này lại có đôi mắt to hai mí, trắng trẻo.
Nói ra thì con gái lớn đến mười tám sẽ thay đổi, lời này thật sự không giả, lúc nhỏ rõ ràng Nữu Tể là một cô bé siêu xấu, Từ Toa cũng cảm thấy xấu đến gai mắt. Nhưng vậy mà bây giờ đã dễ nhìn hơn, chủ yếu là cô bé cũng không cần ra ruộng làm việc, nên vậy mà lại trắng ra.
Tuy rằng vẫn là mắt một mí nhưng lại là mí kép hơi có chút đặc biệt, mũi cũng không tẹt như lúc nhỏ, ngược lại rất cao, lại thêm dáng người cao gầy, chân dài, thoạt nhìn khá có phong thái thiếu nữ.
Nữu Tể cũng rất không nỡ để đám người Từ Toa rời đi, cô bé than thở: “Lần sau gặp lại chị họ không biết là khi nào nữa.”
Từ Toa: “Em có thể tới Thâm Quyến thăm bọn chị vào kỳ nghỉ.”
Nữu Tể: “Được sao ạ?”
Từ Toa cười: “Đương nhiên có thể, em tới, chị sẽ thanh toán tiền xe cả đi lẫn về cho em.”
Nữu tể vui sướng hẳn lên: “Thật tốt quá, em sẽ đi, nhất định em sẽ đi.”
Cổ Đại Mai đã quen Nữu Tể náo loạn trước mặt người như vậy rồi, cô ta bảo: “Đi đi, con đi rồi mẹ cũng tiết kiệm được điểm tâm.”
Từ Toa nghe ra được câu nói này có hàm ý khác, mới tò mò hỏi: “Sao vậy mợ?”
Cổ Đại Mai: “Nếu nó ở nhà, khó tránh khỏi có bạn học tới tìm nó, con trai bây giờ ấy hả, chậc chậc, cũng không biết rụt rè, nhìn thấy cô gái nhỏ nhà người ta lớn lên cũng ưa nhìn là sáp tới ngay, thật đúng là thiếu đánh mà.”
Từ Toa phụt một tiếng bật cười. Cho nên nói, nuôi con gái đều có điểm này, chỉ sợ bị người tha đi.
Nữu Tể có hơi ngại ngùng, nhưng cũng lớn tiếng bảo: “Bọn họ tìm con cũng không sai, nhưng con cũng không ra ngoài đâu, chơi với em trai và em gái con vui như vậy, con cần gì phải ra ngoài chơi với bọn họ? Rảnh sao? Có thời gian đó con ôn bài có tốt hơn không?”
Cô bé cúi đầu chọc em gái, tiếc nuối nói: “Sao em lại không có hai cằm chứ?”
Cô bé ngưỡng mộ nhìn hai cằm của Mộc Mộc và Thủy Thủy, nói: “Em nhìn xem cùng là song sinh, sao các em lại không có sức như vậy chứ?”
Cổ Đại Mai: “… Con cũng thật tình, còn có thể nói chuyện với trẻ sơ sinh.”
Nữu Tể: “Ha ha, đó là em gái con mà.”
Cô bé lại kéo Mộc Mộc và Thủy Thủy tới, nói: “Bạn nhỏ béo tốt, các cháu sắp đi rồi! Dì sẽ nhớ các cháu lắm.”
Đừng thấy Nữu Tể học cấp ba rồi, nhưng lại khá ăn ý với đôi song sinh học nhà trẻ này, rất có thể chơi cùng với nhau.
“Vậy dì nhỏ tới tìm bọn cháu đi, ngoéo tay.”
Nữu Tể: “Ngoéo tay.”
Mấy đứa trẻ sáp lại, Nữu Tể liếc mắt ra hiệu với Từ Toa.
Từ Toa: “?”
“Hình như chị vẫn còn đồ chưa gói xong, Nữu Tể, em qua giúp chị đi.”
Nữu Tể lập tức vâng một tiếng, đi theo Từ Toa, Từ Toa nhướn mày: “Em muốn nói gì?”
Nữu Tề hào phóng lôi ra một bức thư, nói: “Chị họ, chị có thể giúp em mang hộ thư tới cho Lâm Thiền được không?”
Cô bé lại lấy ra một cây bút từ trong túi mình ra, nói: “Còn cả cái này nữa.”
Từ Toa nhướn mày, cười như không cười: “Hửm?”
Cô nghiêng đầu, nhẹ giọng hỏi: “Em đưa đồ cho Lâm Thiền, còn không dám quang minh chính đại sao?”
Sắc mặt của Nữu Tể hơi hồng lên, cảm thấy mình thật sự đã giấu đầu lòi đuôi, nhưng ngược lại vẫn vừa cắn răng vừa giậm chân thừa nhận: “Cái đó… đương nhiên Lâm Thiền chỉ là cái cớ thôi, em là muốn tặng cho anh Lâm Châu cơ.”
Từ Toa nhìn vẻ mặt của Nữu Tể, không nhịn được mà nở nụ cười, nhưng cười đủ rồi, ngược lại vẫn nghiêm túc hỏi: “Từ Đường, nếu em đã tìm chị giúp, hiển nhiên chị sẽ không từ chối em, nhưng chị hy vọng em hiểu rõ, bây giờ học hành vẫn quan trọng hơn.”
Nhắc đến chuyện này, Từ Toa đột nhiên cảm thấy mình vĩ đại hơn hẳn. Thật đấy, siêu cấp vĩ đại. Hoàn toàn không ngờ, có một ngày mình cũng có thể nói ra lời như vậy.
Nhưng vừa nói xong, bản thân cũng không thể chống đỡ được, mà bật cười: “Lời này thật sự không giống lời chị có thể nói ra.”
Ngược lại Nữu Tể nghiêm túc đáp: “Chị họ yên tâm, sẽ không ảnh hưởng đến việc học của em đâu. Em và Lâm Châu cũng không kết đối tượng. Bây giờ bọn em vẫn là bạn tốt nhất của nhau. Bọn em đã hẹn trước rồi, tạm thời cứ làm việc trước mắt, anh ấy phải liều mạng làm việc, còn em phải cố gắng thi đỗ đại học. Đợi sau khi em thi đỗ đại học, bọn họ sẽ bàn tới những chuyện khác.”
Từ Toa không hiểu những người trẻ tuổi này, nhưng Lâm Châu và Nữu Tể. Nghĩ một chút, cứ cảm thấy thật vi diệu.
Hai người này, trong mắt cô, đây chính là hai đứa nít ranh. Vẫn là một người sáu tuổi rưỡi, một hòn than đen tiếng chó cấp tám hai, ba tuổi.
Từ Toa: “Từ khi nào các em có ý này?”
Nữu Tể: “Cũng là, cũng là… thực ra bọn em cũng không biết, chỉ là ở chung rồi có một chút thôi! Nhưng chị họ, chị tuyệt đối đừng nói với ba mẹ em, bọn họ biết rồi chắc chắn sẽ không vui, em vẫn muốn đợi thi đại học đỗ đã rồi quyết định sau.”
Từ Toa: “Được.”
Cô duỗi tay xoa đầu Nữu Tể.