Chương 765: Thành đôi
Nữu Tể: “Bình thường bọn em đều dùng Lâm Thiền làm cớ, ha ha.”
Từ Toa: “…”
Tuy rằng các em vẫn chưa chính thức yêu đương, nhưng hành động này có khả năng cũng không khác với yêu đương sợ bị bắt đâu.
Từ Toa: “Em đã là cô gái trưởng thành, biết mình làm gì là được. Chuyện này, tạm thời chị sẽ không nói với ba mẹ em, nếu chị muốn nói, cũng sẽ hỏi sự đồng ý của em.”
Nữu Tể: “Chị họ tốt nhất.”
Nói thực, Từ Toa thật sự không muốn nói chuyện này với vợ chồng Từ Sơn, dù sao, bây giờ Lâm Châu đang ở Thâm Quyến, Nữu Tể thì lại ở quê, hai người bọn họ cách xa nhau. Bây giờ cũng không giống như sau này, có thể liên lạc mỗi ngày, cho dù là sau này như thế, yêu xa cũng đều chết rất nhanh, càng đừng nói đến hiện tại.
Tình cảm của bọn họ như vậy, có thể chống đỡ được bao lâu cũng không nói trước được. Có lẽ ngày mai sẽ tan, cho dù không tan, nhưng hai người cách xa như vậy, thực ra cũng không có gì để lo lắng, cho nên Từ Toa cảm thấy không cần thiết phải bé xé ra to.
Cô rất bình tĩnh, cất đồ của Nữu Tể đi, nói: “Yên tâm đi, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.”
Đại khái là Từ Toa cũng không đưa ra ý kiến phản đối, thậm chí còn giúp cô bé, nên Nữu tể cực vui vẻ, cảm thấy tâm trạng của mình đều lâng lâng.
“Từ Toa, có phải sắp gần đến giờ rồi không?” Ngoài cửa truyền tới tiếng gọi của bà Từ.
Cô lập tức đáp: “Tới đây ạ.”
Hôm nay bọn họ phải lên huyện, sau đó ngồi xe lửa. Cô vội vàng ra khỏi cửa, những người khác trong nhà đã chuẩn bị xong, Từ Toa ôm mỗi người một cái, tiếc nuối nói: “Cháu sẽ nhớ mọi người lắm.”
Bà Từ đỏ hoe mắt: “Bà ngoại biết, bà ngoại cũng nhớ cháu, phải sống tốt đấy, đừng quá liều mạng.”
Từ Toa gật mạnh đầu: “Vâng.”
Cô dặn dò Từ Sơn và Cổ Đại Mai: “Có chuyện thì cậu mợ gọi điện cho cháu, nếu cháu không ở đó, Lý Lan vẫn sẽ ghi lại chi tiết, cháu sẽ gọi về nhanh nhất có thể.”
Từ Sơn: “Cậu biết rồi.”
Từ Toa: “Cháu không ở bên cạnh bà ngoại, cậu mợ cũng phải chăm sóc bà nhiều hơn, người lớn tuổi rồi, không thể quá buông lỏng được.”
Về điểm này, hiển nhiên Từ Sơn lại càng gật đầu hơn, anh ta là con trai duy nhất trong nhà.
“Toa Toa, cháu yên tâm đi, cậu biết mà.”
Anh ta hơi dừng một chút, rồi nói: “Thuận buồm xuôi gió.”
Từ Toa nở nụ cười, cô nhìn ngôi nhà này, rồi lại quay đầu nhìn thôn, tuy rằng không biết lần sau về là khi nào, nhưng cô cảm thấy, lần này mình trở về, tuy rằng cảm thấy nó đã thay đổi, nhưng lại như thể không thay đổi gì.
Nhưng, theo như cô không có ký ức về bộ đội sớm nhất thì lần này cũng tương đương với lần thứ hai về quê của cô.
Cô vừa cười vừa bảo: “Sau này chỉ cần cháu có thời gian đều sẽ về.”
Bà Từ đảo trắng mắt: “Cháu còn có thể rảnh rỗi sao? Ngày nào cũng bận rộn hơn, đừng giả bộ với bà, mau đi đi, mọi người nhìn cháu!”
Từ Toa bị oán trách ngược lại, nhưng vẫn vô cùng vui vẻ. Cô ôm bà Từ: “Bà ngoại, bà tốt nhất!”
…
Rất nhanh, cả nhà Từ Toa đã về đến Thâm Quyến. Tuy rằng Thôn Thượng Tiền Tiến mới tính là quê nhà của bọn họ, nhưng thực ra trở về Thâm Quyến, bọn họ mới có cảm giác của nhà.
Dù sao, nơi này mới là nơi cả nhà mấy người bọn họ càng quen thuộc và thoải mái hơn. Nhà của bọn họ, sự nghiệp của bọn họ đều ở nơi này. Hai bạn nhỏ về quê chơi lâu như vậy, cuối cùng lại đeo cặp sách nhỏ tới trường.
Hai bạn nhỏ cũng không hề bủn xỉn chút nào, còn chuẩn bị món quà nhỏ cho mỗi một bạn nhỏ ở nhà trẻ, mỗi người một viên mứt quất hồng bì. Đây là đặc sản của đám trẻ ở bên đó, là thứ mà Thâm Quyến bọn họ rất ít thấy.
Tuy rằng mứt quất hồng bì cũng là đường, nhưng có hơi cháy xém lại mang theo một chút vị gừng, tóm lại không phải vị của đường bình thường.
Hai đứa trẻ cũng đều là bạn nhỏ hào phóng, một buổi tối trước khi đi nhà trẻ còn đếm cẩn thận rồi gói lại, lúc này mới an tâm đi ngủ. Quả nhiên, ngày thứ hai các bạn nhỏ ở nhà trẻ nhận được mứt quất hồng bì còn to hơn cả táo đỏ, đều vô cùng vui mừng.
Mọi người đều lôi kéo hai anh anh em nhỏ, hai người cũng thuận thế kể về người ở quê, còn có cả em trai và em gái ở nhà cậu mợ dưới quê. Phải nói đó là cậu út và dì út, nhưng hai đứa trẻ đều tỏ ra không tán thành, không thừa nhận. Rõ ràng là nhỏ hơn bọn trẻ.
Các bạn nhỏ nghe nói em trai và em gái vẫn chưa biết đi đường đều kinh ngạc không thôi.
“Thế thì ngốc quá.”
“Đúng đó, tớ vẫn luôn biết đi đường này.”
“Vậy tớ ra đời đã biết đi đường rồi.”
“Tớ cũng rất giỏi, tớ cũng là vừa ra đời đã biết đi rồi, cũng biết nói chuyện...”