Chương 805: Nằm mơ 4
Gương mặt anh tràn đầy ý cười nồng đậm, chậm rãi nói: “Trước giờ anh không biết mình và em ở chung còn có thể gọi là làm loạn đấy.”
Từ Toa hờn dỗi: “Em không cần bồi thường linh tinh này của anh.”
Giang Phong rất vô tội: “Nào có linh tinh đâu?”
Từ Toa nhếch khóe miệng với anh, Giang Phong nhìn thấy biểu cảm nhỏ có hơi sinh động này của cô, không nhịn được mà cúi đầu hôn cô một cái thật sâu.
Từ Toa ôm cổ anh, thì thầm: “Được rồi, đang ở ngoài đấy.”
Giang Phong nở nụ cười, anh ôm Từ Toa về xe, nhưng cô lại không muốn, lắc đầu: “Chúng ta đi bộ về đi.”
Giang Phong: “Được.”
“Vậy anh thả em xuống đi.”
Giang Phong nhướn mày: “Anh ôm em còn không được sao?”
Từ Toa: “Không được, nhanh chút đi.”
Hai người tay nắm tay, cùng nhau đi xuống núi, Giang Phong thì lại liếc mắt nhìn cô, hỏi: “Em mơ thấy gì thế?”
Từ Toa: “Anh đoán xem.”
“Em nằm mơ thấy mẹ em.”
Giang Phong mỉm cười, bảo: “Thấy tâm trạng của em tốt như vậy là biết.”
Từ Toa nhẹ nhàng ừm một tiếng, cô cười tươi rạng rỡ, mang theo vài phần áp vui sướng không kìm nén được, cô vui vẻ đáp: “Em nằm mơ thấy mẹ em, còn có cả ba em, bà ngoại em…”
Giang Phong thấy gương mặt cô tràn đầy ý cười, ra vẻ tủi thân: “Cho nên em mơ thấy nhiều người như vậy, chỉ có không mơ thấy anh.”
Từ Toa có lý chẳng sợ: “Em hoàn toàn không cần mơ thấy anh, cho dù là không phải ở trong mơ, anh vẫn sẽ ở bên cạnh em.”
Giang Phong nở nụ cười, biết cô nói đến thành phố Giang Hải.
Nhưng anh cũng nói: “Cho dù là ở thời điểm nào, bọn họ đều sẽ ở bên cạnh em, ba vợ và bà ngoại đều ở bên cạnh em. Mẹ em cũng ở đây… cho dù là người không còn, nhưng thực ra vẫn ở đây, làm sao em biết, bà ấy không hóa thành một cơn gió nhẹ làm bạn bên cạnh em?”
Từ Toa nỉ non: “Hiếm khi thấy anh cảm tính như vậy.”
Giang Phong: ‘Không phải cảm tính.”
Anh rất bình tĩnh: “Chúng ta còn có khả năng có thành phố Giang Hải, có thể nhìn thấy trên đời này không có gì là không có khả năng.”
Từ Toa yên lặng một giây, sau đó cười càng rạng rỡ hơn, đáp: “Đúng.”
Cô khoác cánh tay Giang Phong, nói: “Toàn bộ người em thích đều sẽ ở bên cạnh em.”
Giang Phong ôm vai cô, nói: “Đi thôi.
Từ Toa cười hì hì: “Ừm.”
Hai người thuận theo đường cái trở về, Từ Toa ngẩng đầu nhìn sao trên trời, nói: “Cũng có thể mẹ em đã biến thành một ông sao…”
Giang Phong: “Ừm, đều ở đây cả.”
Từ Toa cong khóe miệng…
Vừa rồi cô đã nằm mơ một giấc rất đẹp, rất nhiều mẩu chuyện đứt quãng đều khiến cô cảm giác được sự ấm áp và vui vẻ. Đó là thời sơ sinh, trẻ con và thiếu nữ đẹp nhất của cô.
Nhưng, phần lớn những mảnh nhỏ này đều giống như bông tuyết bay qua, đứt quãng…
Từ Toa cảm thấy cực mơ hồ, chính là ngay trong nháy mắt đó cô bị Giang Phong đánh thức, Từ Toa đột nhiên hiểu ra, hình như, toàn bộ mảnh vỡ đều biến thành một ký ức.
Cô nhớ ra rồi, đúng, cô nhớ ra rồi.
Hóa ra, cô thật sự không phải bị Trần Nhị đẩy vào tường mới xuyên không, mà là cô đã xuyên không ngay từ đầu rồi.
Cô khi còn nhỏ chính là cô.
Thực ra sau vụ nổ ở thành phố Giang Hải, cô đã xuyên đến ngay khi vừa mới ra đời. Cô ở bên nhà bà ngoại mấy năm, cũng vì thế mà tình cảm giữa cô và bà ngoại mới tốt, cho nên mẹ cô mới yên tâm để cô ở nhà bà ngoại.
Thực ra cô lớn lên rất khỏe mạnh, rất vui vẻ.
Mà sở dĩ cô không nhớ được toàn bộ chuyện này, hoàn toàn chính vì mẹ cô đã qua đời. Mẹ cô qua đời, khiến cô vẫn luôn kiềm chế, kiềm chế khi ở trong khu tập thể gia đình bộ đội, về nhà cũng kiềm chế, vẫn luôn kiềm chế.
Một cú va chạm kia đã khiến cô sinh ra phản ứng stress cấp, lập tức mất trí nhớ.
Cô nhớ chuyện kiếp trước, nhưng lại quên mất chuyện kiếp này.
Bởi vì kiếp trước mẹ cô qua đời sớm, cô nhớ được kiếp trước, cho nên không đau lòng như vậy, về phần nói đột nhiên thành phố Giang Hải xuất hiện, Từ Toa cảm thấy chắc hẳn cũng xuất hiện sau phản ứng stress cấp.
Cô không hiểu những thứ huyền diệu khó giả thích được này. Cô cũng không thể phản bác lại rõ ràng về những lĩnh vực thần bí này. Nhưng cô biết, mình thật sự được ông trời thiên vị.
Tại sao lại nói như vậy.
Lúc nhỏ cô có trí nhớ, nhưng lại không có hack như thành phố Giang Hải, sống vô cùng vui vẻ. Lớn lên, mẹ cô qua đời, tuy rằng cô mất đi một phần trí nhớ, nhưng có vẻ như ông trời muốn bù đắp cho cô, muốn giúp đỡ cô, nên mới có một hack như thành phố Giang Hải, khiến cô có thể sống vô cùng thích chí.
Như vậy sao có thể không thiên vị được?
Quả thực là thiên vị cực lớn.
Có điều không biết, cô nhớ tới những chuyện đã mất trí nhớ đó, có ảnh hưởng đến thành phố Giang Hải hay không.
Từ Toa ôm cánh tay Giang Phong càng chặt hơn, Giang Phong cảm giác được sự thay đổi trong phút chốc này của cô, hỏi: “Sao thế?”