Chương 806: Kết cục 1
Từ Toa nói: “Anh nói xem, tối nay em vẫn có thể vào thành phố Giang Hải chứ”
Giang Phong ngạc nhiên nhìn cô, có hơi không hiểu tại sao cô lại hỏi như vậy, anh chăm chú nhìn cô, Từ Toa nhẹ giọng hỏi: “Anh nghĩ em đang nói lung tung chứ gì?”
Giang Phong nhìn cô, đột nhiên nở nụ cười, đáp: “Có thể với không thể cũng có liên quan gì đâu? Anh vẫn ở bên cạnh em, người nhà cũng vẫn ở bên cạnh em. Không phải chúng ta đã sớm có ký kết ngầm này rồi sao? Cho dù thật sự có một ngày thành phố Giang Hải không còn tồn tại, cũng không liên quan gì cả, mặt trời vẫn mọc lên như thường, và cuộc sống thì vẫn như cũ, đây là chuyện chúng ta đã nói trước rồi.”
Ngược lại anh rất thoải mái, nói thẳng: “Nếu như thành phố Giang Hải thật sự không còn, anh thậm chí còn cảm thấy đó là một chuyện tốt, ít nhất như vậy cũng ta cũng không còn bí mật lớn gì nữa, con người cũng thoải mái hơn không ít.”
Nói như vậy, ngược lại khiến Từ Toa nở nụ cười, cô cười nhẹ: “Nói như thể bây giờ không thoải mái vậy.”
Giang Phong: “Vẫn là khác mà, bây giờ chúng ta có bí mật, nếu bí mật lớn như vậy thật sự có người phát hiện ra, sợ là có thể mổ xe chúng ta ra nghiên cứu Nhưng nếu thật sự tự mình mất đi, ít nhất cũng không có tai họa ngầm gì.”
Anh nhìn Từ Toa, hỏi: “Em cảm thấy, thành phố Giang Hải đã biến mất sao?”
Từ Toa lắc đầu, cô nghĩ một chút, rồi đáp: “Em không cảm thấy gì cả, chỉ cảm thấy hình như đã mất đi gì đó, trong tiềm thức cũng không cảm thấy nó đã biến mất.”
Giang Phong khó hiểu: “Vậy tại sao vừa rồi…?”
Lời còn chưa nói xong, Từ Toa đã hiểu, cô nhẹ giọng đáp: “Em cũng không biết, chỉ là đột nhiên có suy nghĩ như vậy. Em mơ thấy chuyện lúc nhỏ của mình. Em đang nghĩ, đột nhiên thành phố Giang Hải xuất hiện, liệu có đột nhiên biến mất hay không. Ôi chao, em cũng không nói rõ được những chuyện này…”
Giang Phong không biết suy nghĩ trong lòng Từ Toa, nhưng làm vợ chồng nhiều năm như vậy, lại chân thành đối xử với nhau, anh nhẹ giọng an ủi Từ Toa: “Cho dù là có hay không, em cũng không cần quá để ý trong lòng, tuy rằng không phải chuyện nhỏ, nhưng em chỉ cần biết, cho dù là bất cứ khi nào và ở bất cứ nơi đâu, anh luôn ở bên cạnh em là được.”
Từ Toa ngẩng đầu, cười nhẹ, đáp: “Ừm.”
Giang Phong không nhịn được, ôm cô vào trong lòng, nói: “Không cần nghĩ quá nhiều.”
Từ Toa: “Ừm.”
Cô vốn chính là một người rộng lượng, được Giang Phong an ủi như vậy, hiển nhiên cũng bình tĩnh hơn, cô nhẹ giọng đáp: “Em cảm thấy mình thật sự rất may mắn, có thể gặp được anh chính là điều may mắn nhất.”
Giang Phong nở nụ cười, đáp: “Nếu như lời này để ông Viên nghe được, không biết sẽ thế nào nữa.”
Trong lời nói của ông Viên, vẫn luôn là Giang Phong cọ may mắn của Từ Toa, Giang Phong tìm được Từ Toa, mới là vận may giao nhau, chứ không phải như lời Từ Toa nói.
Từ Toa có lý chẳng sợ: “Chuyện giữa vợ chồng, sao lại là thứ người ngoài có thể phân tích rõ ràng được?”
Giang Phong cười càng ngày càng rạng rỡ hơn, nhưng đôi mắt lại sáng ngời, anh chân thành nói: “Anh mới là người may mắn đó.”
Từ Toa cũng không phản bác lời này, hai người tay nắm tay, cuối cùng cũng xuống dưới núi, Hổ con nghe được tiếng của hai vợ chồng bọn họ, sủa gâu gâu, đối với một chú chó mà nói, Hổ con và Sư Tử con đã được tính là “chó già” rồi, nhưng tuy tuổi tác rất lớn, ngược lại hai chú chó vẫn hoạt bát như ngày xưa, ngay cả mấy nhà xung quanh cũng đều có “con cháu” của tụi nó, rất nhiều chó đều là “con trai con gái” của tụi nó, hoặc là “hàng cháu chắt.”
Từ Toa tiến lên xoa đầu Hổ con, Sư Tử con cũng xông tới, Từ Toa lại xoa đầu chó của Sư Tử con, nói: “Tối nay cho hai đứa ăn xương to.”
“Gâu gâu gâu gâu!” Hai chú chó nhanh chóng vẫy đuôi.
Từ Toa cười khanh khách, bảo: “Chó nhà chúng ta đều có tinh thần.”
Giang Phong mỉm cười: “Đây cũng được xem là nhìn nhỏ đoán lớn chứ nhỉ?”
Từ nhỏ Hổ con và Sư Tử con đã rất có tinh thần rồi.
“Vợ chồng hai đứa đi đâu thế? Thoáng cái đã không thấy bóng dáng đâu rồi.” Từ Hồng Vĩ nhìn bọn họ vào cửa, đặt tờ báo trong tay xuống.
Từ Toa lập tức đi tới bên cạnh ba mình, dựa vào ông, hỏi: “Ba, ba còn nhớ khi con còn nhỏ ba đã làm một cây kiếm gỗ nhỏ cho con không?”
Từ Hồng Vĩ sững sờ, sau đó nở nụ cười, hỏi: “Sao thế?”
Từ Toa lập tức: “Ba còn nhớ để ở đâu không? Là ném đi rồi sao?”
Từ Hồng Vĩ: “Chưa.”
Nói đến cái này, vậy mà ông lại có vài phần hơi đắc ý: “Đồ của con mà mẹ con, ba đều cất kỹ đi cả. Không có việc gì thì ném đi làm gì? Ngược lại con đó, đã lớn như vậy rồi, đột nhiên lại tìm cái này?”
Từ Toa: “Vừa rồi con chợp mắt một lúc, sau đó mơ thấy lúc còn nhỏ, nhớ đến cây kiếm gỗ nhỏ mà ba làm cho con.”
Từ Hồng Vĩ: “Ở bên chỗ ba, đợi ba chuyển qua cho con sau, còn cần cái khác nữa không? Đồ chơi khi còn nhỏ của con đều còn hết.”
Từ Toa ra sức gật đầu: “Cần ạ.”
Cô cười hì hì: “Con muốn hết tất cả.”
“Con đó.”
“Ông ngoại, ông đã làm kiếm gỗ nhỏ cho mẹ, mà không làm kiếm gỗ nhỏ cho bọn cháu.” Thiếu niên nhỏ hơn mười tuổi cũng ghen tị.
Từ Hồng Vĩ bật cười, đáp: “Các cháu muốn thì ông ngoại làm cho các cháu. Bây giờ bạn nhỏ các cháu đồ chơi gì mà không có. Năm đó mẹ các cháu không có gì cả, tính cách lại nghịch ngợm. Cả ngày nói mình muốn làm nữ hiệp, nên còn không phải ông phải làm kiếm gỗ nhỏ cho con bé hay sao? Nhưng mẹ cháu thật sự thay đổi theo từng ngày, lúc nhỏ còn nói mình muốn làm giáo viên thể dục, rồi lại nói mình muốn làm đại minh tinh, rồi lại nói mình muốn…”
Từ Toa nhanh chóng kêu: “Ba!”
Lịch sử đen tối gì đó, xin đừng nhắc đến.