Chương 807: Kết cục 2
Tuy rằng khi đó cô không phải là một đứa trẻ đơn thuần, nhưng cơ thể nhỏ bé của cô, vẫn luôn hạn chế sự phát triển của đầu óc.
Ừm, nhất định là như vậy.
Từ Toa: “Đừng nói những chuyện này nữa.”
Từ Hồng Vĩ cười ha ha.
Mộc Mộc và Thủy Thủy lập tức có tinh thần, mỗi đứa một cánh tay, kéo Từ Hồng Vĩ: “Ông ngoại, buổi tối ngủ chung với bọn cháu đi.”
Từ Hồng Vĩ bật cười: “Được.”
Từ Toa sa sầm mặt mũi: “Anh nhìn ba em và con trai em thật đúng là không rộng lượng.”
Giang Phong: “Chồng em vẫn rộng lượng mà.”
Anh mèo khen mèo dài đuôi, khiến ba người đó đều phi một tiếng, Giang Phong ôm Từ Toa, nói: “Đi, anh thương em nhất.”
Ngọt ngấy như vậy, Từ Hồng Vĩ cảm thấy mình sắp nổi hết da gà lên.
Ông cạn lời: “Thanh niên trẻ bây giờ cũng thiệt tình, lúc trẻ ba cũng không như vậy.”
Từ Toa: “…”
Cô không khỏi nghĩ đến ba cô, tuy vừa rồi là một giấc mơ nhưng Từ Toa lại biết nhất định đó là thật. Một đứa trẻ nhỏ phun bong bóng mà ông cũng có thể kinh ngạc cho được, còn giả bộ bình tĩnh cái gì.
Từ Toa: “Ha!”
Quả nhiên khi còn trẻ đều như vậy.
Cô khoác tay Giang Phong, “nhỏ giọng” thì thầm: “Giang Phong này, em nói cho anh biết, thực ra lúc trẻ ba em cũng như thế đấy…”
Từ Hồng Vĩ: “Con gái xấu xa gì đâu, ba không có.”
Từ Toa: “Ha ha!”
Mắt thấy hai ba con vừa múa ương ca vừa diễn tuồng, bà Từ quát lớn một tiếng: “Ăn cơm!”
Mấy người lập tức ngoan ngoãn ngồi vào ghế.
Cho nên, trong một nhà có một đại gia trưởng là rất quan trọng.
Một đêm cuối mùa thu, Giang Phong và Từ Toa rúc vào nhau, mệt mỏi muốn ngủ.
Tháng mười ở Thâm Quyến cũng không có cảm giác mát mẻ gì, trên người Từ Toa đắp chăn trần bông mỏng dính, bộ dáng uể oải ngả lên gối, đầu óc mơ màng, khi cô mất trí nhớ, thành phố Giang Hải đã xuất hiện rồi, vậy cô hồi phục trí nhớ thì sao?
Từ Toa mơ mơ màng màng ngủ mất, một cảm giác mát lạnh phủ tới, cô lập tức tỉnh lại, rồi nhanh chóng ngồi dậy, ngay tức khắc nhìn thấy mình đang ngồi trên đất ở trung tâm thương mại.
Ôi chao!
Cho nên, cô đã hồi phục trí nhớ cũng không ảnh hưởng đến cô. Cô vẫn sẽ xuất hiện ở thành phố Giang Hải như cũ, ngày hôm qua cô rời khỏi từ nơi này, hôm nay hiển nhiên vẫn sẽ xuất hiện nơi này rồi. Cô ngồi dậy, tìm áo bông dày mặc lên, cho dù là bên ngoài thời tiết thế nào, thì ngược lại nơi này vẫn lạnh lẽo không thay đổi.
Nhưng cũng có lẽ bởi vì liên quan đến nhiệt độ, nên toàn bộ mọi thứ ở nơi này đều không thay đổi. Ví dụ như thực phẩm ở đây, chỉ cần không lấy ra ngoài, để mười mấy năm vẫn giống như ngày hôm qua mới đặt vào, không hề có một chút sự thay đổi nào, nhưng chủ yếu là lấy ra, sẽ cùng với nhiệt độ thay đổi mà từ từ xuất hiện các đốm dài, biến đổi về chất.
Từ Toa đã xuyên không mười tám năm, cô đã quen với thành phố này như sân sau nhà mình.
Cô mặc áo bông nhỏ lên, đi dạo ra khỏi trung tâm thương mại, nhưng bây giờ cô cũng không còn là lúc mới vào nữa, đố vô cùng có hứng thú với việc khám phá thành phố. Mà mười tám năm này cũng khiến Từ Toa xác nhận, ngoại trừ hai vợ chồng bọn họ ra, thành phố này không có người khác.
Bây giờ, cô đã hiểu rõ rồi.
Từ Toa đứng ở cửa, đang định tung đồng xu quyết định xem đi bên trái hay là đi về bên phải, thì nghe thấy sau lưng truyền tới tiếng bước chân.
Từ Toa quay phắt đầu lại, lại thêm vài phần kinh hãi. Không đổ mưa, Giang Phong không chắc đã xuất hiện, nhưng tại sao lại có tiếng bước chân?
Cô nhanh chóng trốn đi rồi nhìn sang, nhưng còn chưa đợi có phản ứng gì, đã nghe thấy người còn chưa đến, mà tiếng đã đến.
“Toa Toa!” Từ Toa dừng lại, ngây ngẩn cả người.
Là Giang Phong!
Cô nhìn ra bên ngoài, thật sự không hề đổ mưa, Từ Toa đáp một tiếng, nhìn thấy Giang Phong đã đi ra ngoài, anh nhìn thấy cô, cũng thở ra một tiếng, bảo: “Anh còn sợ đột nhiên mình xuất hiện sẽ dọa sợ em.”
Lúc này anh lớn tiếng gọi tên cô, để cô biết là anh, trong lòng cũng tự biết.
Từ Toa đi lên, nắm tay anh, hỏi: “Sao anh lại xuất hiện ở đây?”
Giang Phong lắc đầu: “Anh cũng không biết nữa, tỉnh dậy đã xuất hiện ở nơi này rồi, làm anh cũng sợ hết hồn.”
Tuy rằng mưa ở Thâm Quyến vẫn rất nhiều, nhưng thời tiết hôm nay khá tốt, hoàn toàn không đổ mưa, sau khi anh tỉnh lại, thông qua cửa sổ của trung tâm thương mại nhìn ra ngoài cũng không thấy có mưa rơi, chính vì vậy mới vô cùng ngạc nhiên.
“Thật sự là trời nắng mà!”
Từ Toa: “Đã xảy ra chuyện gì vậy nhỉ?”
Giang Phong lắc đầu, hai vợ chồng lặng lẽ nhìn nhau, đột nhiên, Từ Toa phụt một tiếng bật cười, bảo: “Anh nhìn chúng ta có giống như hai con thỏ bị giật mình không cơ chứ?”
Giang Phong: “Giống, nhưng không sao.”
Từ Toa làm nũng: “Ở trong lòng anh, không có gì là có sao hết.”
Cô nhảy tới sau lưng Giang Phong, nói: “Anh cõng em đi.”
Giang Phong: “Được!”
Anh cõng Từ Toa, vừa cười vừa bảo: “Cõng con heo nhỏ ra ngoài bán.”
Từ Toa: “Éc!”
Cô hét một tiếng chói tai, cười: “Anh nỡ sao?”
Giang Phong bình tĩnh, rất khẳng định lại như thể chuyện đương nhiên: “Đương nhiên không nỡ rồi.”