Chương 808: Kết cục 3
Từ Toa nở nụ cười, cô nói: “Vậy anh xem, bây giờ anh nói những lời này có tác dụng gì? Anh cũng không nỡ.”
Cô ở trên lưng anh, xoa tóc anh, bảo: “Không biết có phải sau này mỗi ngày anh đều có thể xuất hiện ở nơi này giống như em không… ôi, ôi ôi ôi?”
Giang Phong ngẩng đầu: “Sao thế…” Chữ vẫn chưa nói ra, cũng lập tức ngơ ngác, khó tin nói: “Tuyết… tuyết rơi rồi?”
Anh có hơi không tưởng tượng nổi, hỏi: “Sao đột nhiên lại có tuyết rơi?”
Nói toạc ra là Thâm Quyến không có khả năng có tuyết rơi! Cho nên đã xảy ra chuyện gì với nơi này vậy?
Từ Toa cũng mơ hồ, Thâm Quyến không có khả năng đổ tuyết, cô biết, hơn mười năm mới có một lần như vậy, nhưng bông tuyết còn chưa rơi xuống đất đã tan di, cho nên tuyết rơi như vậy cũng quá kỳ quái rồi thì phải?
Hai vợ chồng đứng trong nền tuyết, đều có hơi ngơ ngác. Thật lâu sau, hai người đưa mắt nhìn nhau, Giang Phong: “Không sao!”
Chính là hai chữ này, ngược lại khiến Từ Toa bật cười, cô bảo: “Đây là câu cửa miệng của anh phải không? Cái gì cũng không sao.”
Giang Phong nghiêm túc: “Chúng ta đã sớm có sự chuẩn bị rồi.”
Từ Toa nghĩ đến, quả thực là vậy.
Từ lúc bọn họ chuyển đến biệt thự ở bên này, thực ra không ít đồ đặt ở thành phố Giang Hải đã được chuyển đến tầng hầm của biệt thự, cho nên cho dù là thành phố Giang Hải có còn hay không, bọn họ có tổn thất, nhưng cũng không đến mức nói tất cả đều tổn thất sạch.
“Ngược lại cũng đúng.”
Quả nhiên, cuộc trò chuyện nhỏ như vậy, ngược lại đã khiến hai vợ chồng bình tĩnh hơn hẳn, không nghĩ nhiều như vậy nữa.
Từ Toa: “Thực ra, cảm giác ngày tuyết rơi nhiều một chút, cũng rất tốt.”
Nếu đã không phải chuyện mà sức người của bọn họ có thể phân tích ra nguyên do, vậy ngược lại còn chẳng bằng tha hồ hưởng thụ ngày tuyết hiếm có như vậy, dù sao thật sự cũng đã rất nhiều năm rồi bọn họ không cảm giác được niềm vui của tuyết rơi.
Từ Toa duỗi tay đón bông tuyết, nói: “Tuyết, là bông tuyết!”
Giang Phong cười: “Có phải chúng ta nên tìm quần áo dày hơn không?”
Từ Toa: “Đúng nhỉ.”
Hai người lập tức vòng về, rất nhanh đã mặc thành con gấu nhỏ, nhưng bọn họ cũng không đến mức chạy khắp nơi, ngược lại rúc vào với nhau, tận hưởng cảnh tuyết, Từ Toa lại càng nhảy cẫng lên: “Chúng ta đi đắp người tuyết đi.”
Giang Phong cười: “Được.”
Anh hỏi: “Em biết không?”
Từ Toa chống chưng: “Có gì mà em không biết? Em siêu lợi hại.”
Giang Phong cười lại càng dữ dội hơn.
Từ Toa: “Đi nào, tới mau tới mau.”
Giang Phong lập tức đi theo cô, hai vợ chồng rất có hứng thú trẻ con, bắt đầu đắp người tuyết, Giang Phong nói: “Chúng ta đắp người tuyết, rồi anh chụp ảnh kỷ niệm cho em.”
Từ Toa trêu chọc: “Anh không sợ bị người nghi ngờ sao?”
Giang Phong có lý chẳng sợ: “Có cái gì phải sợ? Cũng có ai biết bối cảnh là ở đâu đâu?”
Từ Toa: “Cũng đúng.”
Giang Phong: “Mau nào, chúng ta còn có thể chụp ảnh chung.”
Từ Toa cười ha ha, nói: “Vậy anh phải chụp rất nhiều ảnh đấy, nếu thật sự có một ngày thành phố Giang Hải không còn, cũng có thể làm kỷ niệm.”
Giang Phong:”Được.”
Hai người nói là làm, rất nhanh đã tìm được máy ảnh, Giang Phong nắm tay Từ Toa, nói: “Anh chụp cho em.”
Từ Toa: “Được.”
Cô bài ra dáng vẻ cực kỳ khoa trương, nói: “Em là công chúa tuyết!”
Giang Phong không nhịn được mà bật cười, bảo: “Sao em có thể khoác lác được như vậy nhỉ!”
Từ Toa: “Sao nào, anh có ý kiến sao? Tiểu Giang Tử.”
Đôi mày của Giang Phong hơi nhướn lên, nói: “Mới một giây anh đã thành đại thái giám rồi sao?”
Từ Toa cười khanh khách, đột nhiên Giang Phong đi lên, ôm Từ Toa lại, Từ Toa thét chói tai, Giang Phong: “Em nói xấu anh, xem anh thu phục em thế nào…”
Từ Toa: “Em sợ rồi… ha ha ha.”
Giang Phong:” Nếu đã sợ thì cầu xin đi, em xin anh thì anh sẽ thương em.”
Anh cúi đầu đè lên trán cô, bất chợt Từ Toa duỗi tay chọc vào điểm ngứa của anh, nói: “Xem sự lợi hại của em đây.”
Giang Phong bật cười, Từ Toa lập tức chạy thoát…
Hai người anh đuổi em chạy như vậy, náo loạn hẳn lên, Giang Phong nhìn thấy cô chạy nhanh, không hề do dự mà giơ máy ảnh lên, cũng không biết là cười hay là vì lạnh, mà gương mặt của Từ Toa đỏ bừng, cô kêu: “Anh làm gì đó?”
Giang Phong: “Thấy em đẹp nhất.”
Từ Toa không nhịn được mà cười càng tươi tỉnh hơn.
Cô nói: “Miệng lưỡi trơn tru.”
Giang Phong: “Vậy em cũng miệng lưỡi trơn tru đi, em cũng không biết.”
Từ Toa không phục, nói: “Ai nói em không biết? Em giỏi nhất, Giang Phong là hoàng tử tốt nhất trên đời, là người đàn ông đẹp trai và nho nhã nhất… á, đồ lừa đảo nhà anh, anh cố tình khích tướng, dụ em nói lời dễ nghe.”
Trong mắt Giang Phong tràn đầy ý cười, đáp: “Nào có.”
Từ Toa: “Có.”
Cô lập tức nhào tới: “Xem sự lợi hại của em đây.”
Cô bốc một năm tuyết nhét vào trong cổ Giang Phong như vậy, Giang Phong vừa tránh vừa cười, kêu: “Cứu mạng…”
Hai người lập tức đảo ngược lại, vừa rồi vẫn là anh đuổi em, bây giờ chính là em đuổi anh… chỉ có điều, ai đuổi ai cũng không liên quan gì. Nụ cười rạng rỡ của hai người giống như hoa tươi nở rộ, vô cùng chói mắt…