Chương 824: Phiên ngoại - Ước hẹn năm hai nghìn 3
Bà Từ: “Bà đã nhiều tuổi như vậy rồi, cũng không biết có thể đi được mấy năm, càng đến sau này chắc chắn càng không được, nhân lúc bây giờ cơ thể bà vẫn còn được, hiển nhiên phải thách thức những chuyện không thể rồi.”
Từ Toa: “…”
Cô cười: “Được rồi, đều nghe bà hết, vậy, bà thấy chúng ta bay đến bản địa, sau đó thuê phòng, lái xe đi, thế nào?”
Độ thích hợp như vậy sẽ cao hơn một chút.
Bà Từ: “Được, nghe có vẻ cũng thoải mái.”
Từ Toa: “Đương nhiên rồi.”
Mọi người rất nhanh đã chuẩn bị, thực ra lần này ra ngoài, bọn họ tổng cộng có chín người.
Ngoại trừ vợ chồng Giang Phong và Từ Toa, còn có Từ Hồng Vĩ và hai cảnh vệ viên của ông. Tuy ông đã nghỉ hưu, nhưng được sắp xếp cho cũng không thấp. Mà ngoại trừ bọn họ ra, còn có chủ lực ra cửa lần này là bà Từ, nhân viên đi cùng là bạn học Thủy Thủy. Mấy người như vậy ra ngoài, bọn họ còn mang theo vệ sĩ lão Triệu thường dùng trong nhà.
Tiểu Triệu cũng từ thanh niên trẻ hơn hai mươi tuổi biến thành một lão Triệu hơn bốn mươi tuổi. Lại thêm em gái của lão Triệu là dì Triệu bảo mẫu ở nhà bọn họ. Con đường Tân Cương này khá rộng lớn, có khả năng có đôi khi cả ngày đều ở trên đường, bọn họ khó tránh khỏi có thể cần màn trời chiếu đất trên đường, nên dẫn theo dì Triệu, chuyện ăn uống cũng lo được.
Chín người, hai chiếc xe, một chiếc xe dã ngoại và một chiếc xe Jeep, ngược lại một đường cũng thuận lợi.
Lần này bọn họ ra ngoài đông người, người thực sự không biết lái xe chỉ có bà Từ và bảo mẫu Triệu, còn những người khác đều biết lái xe, vì vậy cũng rất thuận tiện, mọi người thay nhau lái xe, ngược lại cũng không mệt như vậy.
Nếu như bà Từ cảm thấy mệt mỏi còn có thể nằm xuống, tóm lại, là một đường này, bọn họ cũng không vội lên đường, thật sự thoải mái lại được trải nghiệm nhiều, nhìn thấy phong cảnh tươi đẹp, cũng không cần câu nệ quá nhiều, mà cứ trực tiếp dừng xe là được.
Từ Toa chơi cũng rất vui, tuy rằng nói đi cùng bà Từ ra ngoài, nhưng thực ra, hoàn toàn không phải. Bản thân cô cũng rất vui vẻ.
Giang Phong cảm giác được niềm vui của cô, cũng vui vẻ theo.
Lần này ra ngoài, gần như mỗi người đều vui vẻ thoải mái, đi đường cũng không phải không mỏi mệt một chút nào, nhưng tinh thần phong phú lại khiến người ta hoàn toàn hài lòng. Giang Phong thầm hạ quyết tâm, nếu đã nghỉ hưu rồi, vậy sau này ngược lại bọn họ có thể đi ra ngoài nhiều hơn một chút.
“Anh Giang, trước khi trời tối chỉ sợ chúng ta không đến được thành phố đâu.”
Giang Phong nhìn bản đồ, rồi lại nhìn giờ, bản thân tính toán một chút, rồi đáp: “Nếu bây giờ chúng ta tăng nhanh tốc độ, chỉ sợ cũng phải mười một, mười hai giờ mới có thể đến nơi, không cần vội!”
“Không vội?”
Giang Phong: “Chúng ta lái thêm một đoạn về trước, tìm một nơi thích hợp rồi dựng lều. Đồng chí nữ ngủ trong xe, bây giờ thời tiết trở lạnh, buổi đêm hơi lạnh chút có thể đốt củi lửa, còn nam thì ngủ trong lều.
Một đường này, thực ra mọi người đều nghe Giang Phong hết, toàn bộ đều là do anh sắp xếp, anh đã quyết định rồi, hiển nhiên cũng thu xếp rất nhanh.
Đừng thấy mọi người ra ngoài rất nhiều ngày, nhưng thực ra buổi tối đều ở khách sạn, đây vẫn là lần đầu tiên ở bên ngoài.
Còn khỏi nói, nghĩ đến sắp cắm trại, mọi người vẫn rất hưng phấn.
Rất nhanh mọi người đã tìm được nơi thích hợp để hành động, chưa đến một lúc đã cắm xong lều trại. Có đôi khi mang đầy đủ đồ đạc một chút, cũng là chuyện tốt, bởi việc này rõ ràng có ưu điểm. Từ Toa thấy mọi người làm việc, nói: “Em không ở trong xe, em ở chung với Giang Phong.”
“Được.”
Giang Phong nhìn về phía Từ Toa, Từ Toa chớp mắt với anh, anh nở nụ cười.
Từ Hồng Vĩ nhìn vẻ mờ ám của hai người, chỉ bất đắc dĩ cười, đều đã lớn như vậy rồi, còn dính nhau như sam, nhưng… vẫn rất tốt.
Từ Hồng Vĩ không để ý!
Con gái ông, có thế nào cũng tốt nhất.
Ngược lại Giang Phong và Từ Toa rất bình tĩnh, thân là vợ chồng lâu năm hợp pháp có giấy tờ, cho dù bọn họ có ngọt ngào thế nào cũng là bình thường, ai kêu bọn họ là vợ chồng chứ. Dù sao, bọn họ tuyệt đối sẽ không do dự, cũng sẽ không ngại ngùng.
Người đông thì sức lớn, rất nhanh mọi người đã dựng xong lều trại, cũng đã ăn xong bữa tối, có dì Triệu ở đây, ăn uống cũng rất dễ dàng, ăn xong cơm tối, Từ Toa nắm tay Giang Phong, hai người đi tản bộ. Những người khác trao đổi ánh mắt với nhau, đều mang theo ý cười, nhưng cũng không đi qua làm bóng đèn.
Hai người cũng mặc kệ người ta, mắt thấy phía xa có một sườn đồi, tự mình đi bộ qua đó, rồi ngồi lên. Nơi trống trải như vậy, cũng không có người nào khác, hai người ngồi sóng vai nhau, Từ Toa hơi ngẩng đầu nhìn lên trời, bảo: “Sao thật sự sáng quá.”
Giang Phong: “Không đẹp bằng em, sao có lấp lánh đến đâu cũng không bằng một phần mười nghìn Toa Toa của chúng ta.”