Chương 95: Giật mình
Nhưng mà thái độ kia của Hồ Hạnh Hoa quá mức xem thường và khinh bỉ, điều này đâm vào mắt đại đội trưởng, ông ta cũng vốn không phải người hào phóng gì, lại nhiều năm làm “lãnh đạo”, sao có thể để yên như vậy?
Nhà họ Hồ này đúng là vểnh đuôi lên trời, không xem ông ta ra gì.
Hơn nữa nếu ngay cả một cô gái cũng có thể khinh thường ông ta, vậy sao ông ta có thể lập uy trước mặt những thanh niên trí thức này?
Cho nên hai mẹ con nhà họ Hồ bị bỏ lại cũng không có gì ngoài ý muốn cả.
Lúc này trên xe bò yên tĩnh như đêm khuya, Từ Toa không biết sao đại đội trưởng lại bùng nổ như vậy, nhưng mà nghĩ đến nguyên tác tiểu thuyết, Hồ Hạnh Hoa cũng vô cùng khinh thường đại đội trưởng, có gây chuyện qua lại. Sau đó Hồ Hạnh Hoa còn nghĩ cách khiến đại đội trưởng mất chức.
Nghĩ đến đây Từ Toa đã hiểu.
Trong nguyên tác thì cô là đá kê chân của nữ chính.
Đại đội trưởng chính là chướng ngại vật của nữ chính.
Nên tất nhiên nữ chính đá bay ông ta. Chỉ là Hồ Hạnh Hoa đắc tội với đại đội trưởng sớm như vậy, không biết sau đó sẽ như thế nào.
Từ Toa xem kịch xong cảm nhận sâu sắc cuộc sống sau này sẽ không thể bình yên. Mấy người này ai nấy đều không phải là đèn cạn dầu. Nghĩ vậy thì cô vẫn là người ngoan nhất. Từ Toa cảm thấy nếu có giấy khen thì cô xứng đáng được nhận.
Thật sự xứng đáng.
Dù sao thì cô hoàn toàn không hề gây chuyện.
Từ Toa đã quên sạch chuyện mình đã nhiều lần đánh nhau.
“Ôi? Đây là gùi của bà thím vừa nãy à?” Lúc này có người mở miệng.
Chu Bảo Ngọc nhanh chóng nói: “Đại đội trưởng, gùi này giao cho chú, tránh việc mất cái gì thì họ lại vin vào chúng tôi. Người vô lý muốn quậy ba phần này, chúng tôi thật sự sợ. Chú là đại đội trưởng, nhất định họ sẽ không dám đụng vào.”
Thật ra Chu Bảo Ngọc rất cẩn thận, anh ta nhận ra được tầm quan trọng của đại đội trưởng trong thôn, tất nhiên sẽ không làm việc đắc tội đại đội trưởng.
Gùi được truyền đến tay đại đội trưởng, đại đội trưởng cũng không nói gì, trực tiếp mở nắp ra nhìn vào bên trong, chỉ là vừa nhìn thì tay ông ta lập tức run lên, lập tức nhanh chóng đậy nắp lại.
Từ Toa: “???”
Nhóm thanh niên trí thức: “???”
Vậy nên, bên trong là gì chứ?
Đại đội trưởng nhanh chóng giả vờ bình thường, nhưng mà nhíu mày thật chặt, khóe mắt Từ Toa liếc nhìn đại đội trưởng. Trong lòng cũng suy đoán món đồ trong gùi của thím Hoa rốt cuộc là gì.
Hồ Hạnh Hoa đến công xã, vậy hẳn là bán một số thứ.
Nhưng mà quay về thì sao? Trong đó chứa cái gì?
Đôi mắt Từ Toa lén la lén lút, nhưng mà lại thấy đại đội trưởng không hề có ý mở ra.
Từ Toa: Thất vọng quá! Siêu cấp thất vọng mà.
Ông lại mở ra tiếp đi.
Ôi ôi ôi!
Ông mở ra đi.
“Trời sắp tối rồi, đi nhanh một chút.” Đại đội trưởng bỗng nhiên mở miệng.
Chú Ngưu Tam: “Được.”
Được cái gì mà được, chỉ một con bò già như vậy kéo mười mấy người, đáng thương cho con bò già thực sự quá vất vả.
... Đám chó chết này nhất định không hiểu được nỗi vất vả của bò.
Thế nào?
Làm bò không khổ à?
Trong lòng chú Ngưu Tam thấy xót cho con bò già, nhưng mà ngoài miệng lại không tiện nói gì, chỉ có thể vội vàng thúc giục nó đưa mấy người này về để có thể nghỉ ngơi thỏa thích.
Mỗi người đều có tâm tư riêng của mình.
Đại đội trưởng có, thanh niên trí thức có, chú Ngưu Tam có.
Từ Toa, Từ Toa đói bụng.
Nhưng mà ở trước mặt nhiều người như vậy, cô cũng không thể mở gùi ra cầm ăn được.
Từ Toa yên lặng nhìn con đường phía trước, cũng may là sắp đến rồi.
“Rột roạt.” Từ Toa ôm bụng yếu ớt thở dài.
Cũng may là cuối cùng xe bò cũng đã tới cửa thôn. Trước cửa thôn có ba người già lớn nhỏ đang ngồi ngóng.
Từ Toa lập tức vẫy tay: “Bà ngoại.”
Bà Từ lập tức vọt lên, hai người bên cạnh bà là con trai Từ Sơn và cháu gái Nữu Tể.
Nữu Tể quơ quơ bàn tay nhỏ: “Bà ngoại.”
Từ Toa đen mặt, xuống xe bò, bắt chuyện: “Cậu giúp cháu chuyển đồ xuống đi.”
Sau đó lập tức cúi đầu xuống chọc vào gương mặt nhỏ của Nữu Tể, nói: “Chị là chị họ, không phải là bà ngoại, em là một bé ngốc.”
Nữu Tể thổi bong bóng, a ô một tiếng, đi lên trước giữ lấy một chân của Từ Toa, ngẩng đầu làm nũng: “Chị... chị họ.”
Từ Toa xoa đầu cô nhóc nói: “Đúng rồi, chị là chị họ.”
“Chị.”
Từ Toa gật đầu: “Đúng rồi đúng rồi.”
Từ Toa than thở: “Trên đường đi cháu rất đói, bà ngoại, chúng ta về nhà đi.”
Dù sao thì chuyện sắp xếp cho thanh niên trí thức này cũng không liên quan gì đến chủ nhiệm hội phụ nữ như cô, bà Từ gật đầu: “Được, đi nào, đưa gùi cho bà, bà đeo cho.”
Bà nhìn về phía đại đội trưởng và chú Ngưu Tam, nhẹ nhàng lại khách sáo nói: “Cảm ơn hai người đã tiễn Hổ Nữu Nhi về, thật sự làm phiền hai người quá.”
Gương mặt cứng ngắc của đại đội trưởng cuối cùng cũng tan ra đôi chút, mỉm cười: “Tiện mà, con bé đến công xã để làm việc. Mau về ăn cơm tối đi, chúng tôi cũng đi trước.”