Chương 96: Bỏ dầu theo cách thông thường
Ông ta chạm nhẹ lên bả vai của chú Ngưu Tam, chú Ngưu Tam vui vẻ xua tay nói với bà Từ: “Chúng tôi đi trước, mau về đi.”
Nhìn thử cách làm người của bà Từ nhà người ta, nhìn lại cách đối nhân xử thế của thím Hồ, thực sự là khác nhau một trời một vực.
Xe bò vẫn không dừng lại, rất nhanh đã đi, không biết vì sao đại đội trưởng lại có vẻ rất vội vàng.
Thấy xe bò sắp đi, Từ Toa ghé vào tai của bà Từ, thấp giọng nói: “Cái gùi bên cạnh đại đội trưởng là của hai mẹ con nhà họ Hồ, cháu có cảm giác bên trong đó có thứ gì đó đặc biệt.”
Bà Từ nghi ngờ hỏi: “Là gì?”
Từ Toa lắc đầu, thật ra cô cũng không biết mà.
Nhưng mà cô lại nói: “Cháu không nhìn thấy bên trong, chỉ là sắc mặt của đại đội trưởng thay đổi rất nhanh, đậy nắp lại cực nhanh.”
Tuy buôn chuyện về người bên ngoài rất náo nhiệt, nhưng bụng sôi ùng ục lại một lần nữa nhắc nhở Từ Toa, cô đói bụng.
Từ Toa: “Được rồi, chúng ta về nhà ăn cơm hẵng nói, cháu cũng mang đồ tốt về đó.”
“Hổ Nữu Nhi à, đây là gì vậy?” Từ Sơn nhìn hai kiện hàng, đừng thấy là một lớn một nhỏ, thật ra cũng không hề nhẹ đâu.
Yếu hầu Từ Sơn thở phì phò xách hai kiện hàng, nói: “Giúp cậu một tay.”
Bà Từ và Từ Toa đồng thời chê: “Con/ cậu đúng là vô dụng.”
Bà Từ: “Uổng công cho con ăn cơm nhiều năm như vậy, cho vào bụng chó ăn hết rồi à?”
Từ Sơn bị bắn nước miếng đầy mặt, lắp bắp nhìn nữ đồng chí nhà mình. Không còn cách nào khác, anh ta sợ nhất điều này, từ trong xương tủy đã như vậy còn có thể làm thế nào chứ? Anh ta cười đùa nói: “Mẹ, mẹ giúp con một chút thôi.”
Bà Từ chỉ hận rèn sắt không thành thép.
Bà ấy trừng mắt liếc nhìn con trai, nói: “Hổ Nữu Nhi, cháu và bà khiêng một bọc.”
Sau đó lập tức nói: “Con khiêng túi lớn, ngoài ra còn dẫn con gái con đi.”
Từ Sơn muốn nói sao con gái mình lại tự bước đi được, còn không phải cần ẵm sao thì thấy Nữu Tể đã vui vẻ lộc cộc bắt đầu bước từng bước nhỏ đi về phía trước. Từ Sơn: “...”
Quả nhiên đứng trước phụ nữ bá vương thì con gái chỉ biết bò cũng có thể bộc phát được sức mạnh khiến người khác kinh sợ.
Nhà họ Từ cách cổng thôn cũng xa, nhưng mà nếu đi vòng qua đường mòn thì cũng không quá xa. Người trong thôn đều biết rõ nên mọi người cũng đều có thói quen đi vòng đường nhỏ. Nhưng mà dù có đi đường nhỏ thì trên đường nhóm Từ Toa cũng phải nghỉ ngơi mấy lần.
Cũng không phải là khiêng đồ quá nặng, mà là Nữu Tể không đi một mạch được. Thực sự đi không nổi, con nhóc vừa đi đã đặt mông nhỏ ngồi trên thùng đồ thở dốc, sau khi thở xong lại tiếp tục đi.
Vậy nên các bạn nhìn đi, con nít cũng rất hiểu chuyện.
Đa số những đứa trẻ nhỏ không hiểu chuyện đều do thói quen của người lớn.
Thấy họ sắp về đến nhà, Cổ Đại Mai liếc nhìn vào bữa cơm tối đã làm xong bên cạnh, bước nhanh đến bên cạnh họ, nhận lấy bọc hàng.
“Đây là gì vậy? Sao lại có bọc hàng thế?”
Từ Toa: “Chúng ta cơm nước xong rồi hẵng nói.”
Cô thật sự đói bụng rồi, Cổ Đại Mai đã dọn xong bàn ăn.
Cô ta nấu cơm tẻ, còn xào cải trắng, trừ cải trắng ra còn có một quả trứng gà xào rau hẹ.
Thật ra Từ Toa rất thích ăn cải trắng, nhưng mà món cô thích ăn là cải trắng xào dầu và giấm chua, không phải là cải trắng ngay cả dầu cũng không có, không mùi không vị. Từ Toa thành thật: “Mợ à, lần sau lúc mợ xào rau có thể thêm chút dầu được không? Nếu như lúc nào cũng không ăn dầu sẽ bị táo bón. Hơn nữa xào cải trắng nên bỏ thêm giấm chua nữa.”
Cổ Đại Mai uống cháo khoai lang, hùng hồn nói: “Mợ có cho dầu mà.”
Từ Toa đã từng nhìn thấy Cổ Đại Mai bỏ dầu, chính là dùng vải lau một vòng nồi thì xem như là đã bỏ dầu.
Từ Toa: “Ý cháu là bỏ dầu theo cách bình thường.”
Đuôi lông mày của Cổ Đại Mai nhíu thật chặt: “Cái này quá đắt, mợ cảm thấy...”
“Cháu không muốn mợ cảm thấy, cháu cần cháu cảm thấy được.” Từ Toa cuối cùng còn nói thêm: “Mợ nghe cháu đi.”
Cả gương mặt của Cổ Đại Mai đều nhíu lại chung với nhau, buồn đó, nỗi buồn chảy nước luôn rồi.
Cô ta cảm thấy như vậy là lãng phí mà.
Nhưng mà mẹ chồng keo kiệt thiên vị lại nói: “Con nghe Hổ Nữu Nhi đi.”
Bà nghiêm túc nói với con dâu: “Con không cần ý kiến nhiều.”
Cổ Đại Mai: “... Được rồi.”
Xót.
Đau lòng đến mức ăn không ngon rồi.
Từ Toa biết Cổ Đại Mai đã chấp nhận, cô bưng bát lên ăn cơm, nhìn Nữu Tể giơ muỗng nhỏ vô cùng nhanh nhẹn, há to miệng tự đút cho mình.
Từ Toa: Đứa nhỏ này có thể đi livestream ăn uống đó.
Đừng thấy Từ Toa đói bụng, thật sự là rất đói nhưng mà lại ăn không nhiều, có cảm giác như cô chưa từng đói vậy.