Trợ Lý Đạo Diễn Quèn Lại Là Idol Thiên Tài

Chương 1

"Đã thấy có điềm chẳng lành rồi mà."

Trên sân khấu ngoài trời, mưa như trút nước.

Một idol đang “uốn éo” theo điệu nhạc EDM rẻ tiền bỗng dưng đứng khựng lại.

"Mic không lên tiếng ạ."

Vì một lý do hết sức ngớ ngẩn.

Idol chiếm giữ vị trí trung tâm sân khấu có vẻ không hề có ý định nhúc nhích.

Vì né cậu ta mà đội hình của những người khác trở nên hỗn loạn, khiến sân khấu vốn đã tệ hại càng thêm tan nát.

-…….

"……."

PD ngồi ở khu chỉ đạo, chứng kiến cảnh tượng đó, tạm thời giữ im lặng.

Như thể là sự yên lặng trước cơn bão.

Không thể đoán được cơn thịnh nộ nào sắp giáng xuống từ đầu bên kia của bộ đàm intercom.

Trong lúc tôi còn đang lắp bắp chưa biết nói gì.

Tạch-.

Thứ âm nhạc chẳng khác gì ô nhiễm tiếng ồn bỗng dưng tắt ngấm.

Trước sự im lặng đột ngột, đám idol trên sân khấu cũng có vẻ hoang mang.

‘Toang thật rồi.’

Tôi cảm nhận rõ mồn một cơn thịnh nộ của PD.

‘Chỉ vì một thằng điên mà ra nông nỗi này.’

Mọi oán trách đều đổ dồn về phía idol – thủ phạm gây ra sự cố này.

Tại sao ư?

Vì cậu ta đang làm trò mèo trên một sân khấu vốn chẳng cần đến mic.

Chính quản lý của bọn họ đã năn nỉ rằng họ quên file MR nên sẽ dùng đỡ AR.

Một nhóm idol vô danh chuyên đi diễn ở mấy lễ hội cỏ của đài truyền hình địa phương.

Với một sân khấu thiếu nhiệt tình lẫn thành ý thế này, hóa ra đài truyền hình mới là bên ăn quả đắng.

Đã vậy, thời tiết mưa gió bão bùng khiến chẳng còn mấy khán giả trụ lại.

Nghĩa là dù idol có hát nhép hay múa cò trên sân khấu thì cũng chẳng ai thèm để tâm.

Chỉ cần diễn cho qua thời gian quy định rồi biến là được.

Mà, idol thì cũng là ca sĩ, nên chắc tự ái nổi lên đây mà?

Nếu thật là vậy thì đúng là nực cười.

Cái kiểu tự tôn đó chỉ dành cho những người có thực lực thôi.

‘Thà mình lên hát bài ái quốc ca còn hơn.’

Ngay cả một đứa mù nhạc, lệch nhịp, vũ đạo như que củi như tôi mà nhìn vào cũng thấy trình độ của họ thật thảm hại.

Người ta bảo dạo này chó mèo gì cũng đòi làm idol.

Câu đó quả không sai chút nào.

"PD-nim… Làm sao bây giờ ạ?"

Dù buổi ghi hình đã nát bét, nhưng vẫn phải xử lý tình huống.

Tôi cố gắng hỏi PD một cách thận trọng nhất.

Đáp lại là một tiếng thở dài não nề như trút ra từ tận đáy lòng vọng qua intercom.

-Làm sao là làm sao? Thay đại cái mic khác rồi dẹp quách cho xong. Thời tiết đã như dở hơi rồi còn gặp ba cái chuyện bực mình.

"Vâng, tôi hiểu rồi ạ."

May mắn là PD vẫn chưa đến mức mất hết lý trí, một câu trả lời theo khuôn mẫu được đưa ra.

Tôi lập tức chạy đến chỗ đội âm thanh.

Đạo diễn âm thanh đang cùng dùng chung bộ đàm, không một lời phàn nàn, đã đổi cho tôi một chiếc mic mới.

"Mic đây!"

Tôi vượt qua màn mưa, leo lên sân khấu.

Ướt sũng như chuột lột, tôi đưa mic cho cậu idol.

Cậu ta nhìn xuống chiếc mic dính nước với ánh mắt khó chịu.

"...Ướt rồi."

Chỉ toàn buông những lời khiến người khác sôi máu.

Nhìn gần, cậu idol này quả thực rất điển trai, một khuôn mặt dễ được lòng công chúng.

Nhưng thế thì sao chứ? Ánh mắt vô hồn, đích thị là một đôi mắt cá chết.

Chuyện khác thì không biết, nhưng cái nết tệ không đỡ nổi thì tôi nhìn thấu quá rõ.

"Mau nhận lấy đi."

"……."

Tôi cố tình huơ huơ chiếc mic với giọng điệu gây sự.

Ngay khoảnh khắc đôi mắt cá chết kia miễn cưỡng nắm lấy chiếc mic.

Một tia chớp loé lên, xé toạc bầu trời đen kịt bị mây đen bao phủ làm đôi.

Từ đó, vô số luồng sáng trút xuống như sao băng.

Khoảnh khắc một trong số đó giáng xuống mặt đất.

"Kyaaaa!"

"119! Ai đó gọi 119 giúp với!"

"Đừng tùy tiện chạm vào người bị ngất!"

Hai người đang cầm hai đầu chiếc mic ngã gục trên sân khấu.

Một tai nạn điện giật không ai lường trước được.

"Hộc! Hộc, hộc!"

Tôi bất giác mở mắt.

Cổ họng tắc nghẽn như bị ai đó bóp nghẹt cũng được giải thoát.

Tôi hít lấy hít để dưỡng khí như một sinh vật lần đầu tiên trong đời được thở.

"Eun-tae hyung!"

"Kwon Eun-tae! Cậu không sao chứ?!"

"Em đi gọi quản lý hyung, anh đợi chút nhé."

Những giọng nói xa lạ liên tiếp vang lên.

Tôi đảo mắt nhìn một lượt.

Toàn những gương mặt xa lạ.

‘Gì đây? Sao lại nói với mình?’

Dù có thắc mắc nhưng vì vừa mới tỉnh lại nên đầu óc tôi vẫn còn mơ màng.

"Anh có biết bọn em đã sốc thế nào khi anh ngất đi không hả?"

"Đúng đó! Tụi em còn tưởng anh chết rồi chứ!"

"...Mấy người biết tôi à?"

"...Hả?"

Dù là lời nói chưa qua não nhưng cũng chính là điều tôi muốn nói.

Rốt cuộc là ai mà từ nãy đến giờ cứ tỏ vẻ thân thiết rồi nói trống không thế hả?

"Mấy người. Có biết tôi không đấy."

Tôi chỉ thẳng vào hai người đứng bên phải mình mà hỏi.

Là mấy cậu trai trẻ trông sáng sủa, bảnh bao.

Cả hai nhìn tôi với vẻ mặt ngơ ngác.

Người ngơ ngác phải là tôi mới đúng chứ.

"...Này, Kwon Eun-tae. Đừng có đùa nữa."

"Tôi không phải Kwon Eun-tae, cũng không đùa đâu."

"...Làm sao đây? Eun-tae hyung hình như ngốc luôn rồi."

"Gọi y tá, à không, gọi bác sĩ."

"Em đi với!"

Cuối cùng, bộ đôi tỏ vẻ thân thiết mặt mày trắng bệch, cuống cuồng chạy ra ngoài.

‘Yên tĩnh thật.’

Trong sự tĩnh lặng, tôi nhận ra.

Đây là bệnh viện.

Tôi đang nằm trên một chiếc giường được sắp xếp gọn gàng.

‘Quả nhiên chuyện bị sét đánh lúc đó không phải là mơ.’

Dòng điện tê dại chạy dọc đầu ngón tay rồi xuyên qua tim.

Cảm giác lúc đó vẫn còn sống động đến rợn người.

Khoảnh khắc ấy, dù ngắn ngủi nhưng hình như hơi thở của tôi đã thực sự ngừng lại.

‘Vậy là mình từ cõi chết trở về sao.’

Nghe nói cũng có người bị sét đánh mà vẫn sống sót khỏe mạnh.

Có vẻ người đó chính là tôi.

‘Nên nói là may mắn hay xui xẻo đây.’

Trong dòng suy nghĩ miên man, tôi nhớ lại buổi ghi hình đã tanh bành.

Cùng với đó là gương mặt tròn xoe của người chịu trách nhiệm giải quyết mớ hỗn độn này.

‘PD chính chắc giờ này đang ôm gáy đột quỵ rồi cũng nên?’

Nỗi lo về bệnh cao huyết áp của PD, buổi ghi hình thất bại và tương lai công việc của tôi cùng lúc ùa về.

Đây không phải lúc để ung dung nằm dài.

Tôi cố gượng dậy.

"?"

Một cuốn lịch để bàn trên chiếc tủ đầu giường đập vào mắt tôi.

Ngày tháng có chút kỳ lạ.

Là cuốn lịch của tận 5 năm trước.

‘5 năm cơ à. Bệnh viện này quản lý cũng tệ thật đấy.’

Tôi bất lực lắc đầu ngán ngẩm.

Chẳng lẽ bác sĩ phụ trách của mình lại là lang băm đấy chứ?

Mang theo chút bất an và nghi ngờ, tôi bước xuống giường.

"Đi gọi bác sĩ từ đời nào rồi mà giờ vẫn chưa thấy đâu."

Tôi chậm rãi đi ngang qua phòng bệnh, định bụng ra ngoài.

Một chiếc gương treo trên tường phòng bệnh lọt vào tầm mắt.

"Hửm?"  

Trong gương là một mỹ thiếu niên tóc bạch kim lộng lẫy.

"Gì đây? Mình điên rồi sao?"

Gương là gì chứ?

Chẳng phải là vật phản chiếu hình dạng sự vật một cách trung thực sao?

Nhưng… đó không phải là tôi.

‘Chắc vẫn chưa tỉnh táo hẳn.’

Tôi dùng lòng bàn tay vỗ nhẹ hai má mình.

Chưa đủ, tôi còn dụi mắt thật mạnh rồi nhìn lại vào gương.

"Oa, khỉ thật. Điên mất thôi."

Nhưng trong gương vẫn chỉ lù lù hiện ra khuôn mặt của mỹ thiếu niên.

Có gì đó không đúng.

Tôi của nguyên bản, ai nhìn vào cũng thấy là một ông chú với bộ dạng lôi thôi.

Hoàn toàn khác xa với mỹ thiếu niên tóc bạch kim này.

‘Mà hình như sau gáy đau nhói thì phải?’

Xem ra lúc ngã xuống tôi đã đập đầu vào đâu đó.

Đầu người dù có cứng đến mấy cũng không thể cứng hơn sàn nhà dày cộp được.

Chắc chắn đầu óc có vấn đề rồi.

Hoặc là mắt có vấn đề.

Sao lại đúng lúc này chứ.

‘Không biết cái này có được tính là tai nạn lao động không nhỉ.’

Ngay cả lúc này mà tôi vẫn còn lo mấy chuyện tào lao.

Mình có bao nhiêu tiền tiết kiệm nhỉ.

Trong lúc đầu óc đang tính toán cộng trừ.

"Khoan đã…"

Khuôn mặt của mỹ thiếu niên trong gương trông có vẻ quen quen.

Nghĩa là, đó là ai nhỉ…

Trong lúc tôi đang cố lục lại ký ức, trước mắt bỗng loé lên những tia lửa điện.

[Phát hiện Kịch bản MỚI]

Rồi một bảng trạng thái bán trong suốt như trong game hiện ra.

[‘Đời là thực chiến – Bất mãn hả? Tự đi mà làm!’]

Trong vòng 5 năm, giành giải Daesang cùng nhóm EcL:pse.

Phần thưởng khi thành công - Nhận được 1 và 1/2 (một nửa) quyền lựa chọn.

Hình phạt khi thất bại - Bị đày đến Căn Phòng Thời Gian, Không Gian và Đa Chiều.

Thời gian còn lại - 1.825 ngày.

Cùng lúc đó, hàng loạt cửa sổ pop-up vàng chóe nối đuôi nhau xuất hiện.

Lại cái gì nữa đây.

Đây là diễn biến mà một người thường không tài nào theo kịp.

Tôi chỉ biết ngớ người chớp mắt.

Ting-!

Một tin nhắn đến.

[Hệ thống đang được kích hoạt.]

"……."

…Chắc phải đi khám khoa thần kinh trước quá.

Điên thật rồi, điên nặng luôn rồi.

Tôi cố gắng lờ đi hiện tượng kỳ lạ trước mắt, bước ra khỏi phòng bệnh.

À không, tôi đã định làm vậy.

Cạch!

Khoảnh khắc tôi vặn tay nắm cửa.

Tiếng cửa bị khóa từ bên ngoài vọng vào.

Dù có nắm chặt và lay mạnh thế nào, cánh cửa vẫn không hề nhúc nhích.

‘Mở ra đi, làm ơn!’

Mình không thấy gì hết, không nghe gì hết.

Tôi vừa kéo tay nắm cửa vừa tự thôi miên bản thân.

Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy.

Kịch bản rồi hệ thống gì chứ.

Đây có phải là thực tế ảo trong game đâu.

Thà gặp ma còn thấy có lý hơn.

[Tháng 2 năm 201X. Đây là thực tế.]

"...Bác sĩ! Y tá! Có ai giúp tôi với!"

Bỏ cuộc với việc mở cửa, tôi quay sang kêu cứu.

Cộp cộp. Dù có đập cửa thế nào, bên ngoài cũng không có lấy một tiếng động.

"Cứu người! Có người bị nhốt ở trong này!"

Tôi tha thiết mong chờ sự trở lại của bộ đôi đã cuống cuồng chạy đi lúc nãy.

Khoa thần kinh hay bất cứ đâu cũng được, miễn là có thể thoát khỏi đây, tôi sẵn sàng bán linh hồn mình.

Cạch!

Cánh cửa mở ra đúng lúc đó.

Tôi không thèm ngoái đầu lại, lao thẳng ra ngoài.

"Cái quái gì…!"

Và rồi tôi chết lặng.

Khung cảnh hiện ra trước mắt… không phải là bệnh viện.

Bốn bề là những bức tường trắng toát.

Không thể phân biệt được đâu là điểm bắt đầu, đâu là điểm kết thúc.

Trong thoáng chốc, tôi bất giác nghĩ đến 'ngôi nhà trắng trên đồi'.

[Rất tiếc, đây không phải nơi như ngài tưởng tượng đâu ạ.]

[Đây là ‘Căn Phòng Thời Gian, Không Gian và Đa Chiều’.]

[Nếu thất bại trong việc hoàn thành kịch bản, ngài sẽ bị nhốt ở đây vĩnh viễn.]

"Chẳng lẽ đây không phải ảo giác mà là thật sao?"

[Đúng vậy.]

[Lúc ngài tỉnh lại ban nãy, ngài đã nhận được kịch bản rồi đúng không?]

[Từ bây giờ, ngài hãy thực hiện kịch bản đi ạ.]

Tôi chẳng hiểu nó đang nói gì sất.

Tại sao tôi phải làm thế chứ?

"Ực…!"

Đầu tôi đau nhói như bị hàng ngàn cây kim châm vào.

[Tạm thời xảy ra gián đoạn.]

[Việc giải quyết vấn đề sẽ mất …thời gian.]

Trước mắt tôi tối sầm rồi lại sáng bừng.

Dù không biết chuyện gì đang xảy ra với mình, nhưng có một điều tôi có thể chắc chắn.

Tuyệt đối không một ai sẽ tin vào câu chuyện phi lý này.

[Hoàn tất xác nhận.]

[Tên: Kim Woo-hyun. Tuổi: 30. Nghề nghiệp: Trợ lý đạo diễn hợp đồng tại đài truyền hình địa phương.]

[Kể từ thời điểm này, ngài Kim Woo-hyun sẽ thay thế ngài ‘Kwon Eun-tae’ để trở thành idol.]

Tự dưng idol nào ở đây? Kwon Eun-tae là thằng cha nào?

‘…Khoan đã.’  

Những ký ức mơ hồ bắt đầu từ từ hiện về.

Một khuôn mặt trùng khớp với mỹ thiếu niên tôi thấy trong gương ở phòng bệnh.

Trước khi bị điện giật ngã gục trên sân khấu.

Cậu idol mắt cá chết mà tôi đã trực tiếp đưa mic cho.

Chính là cậu ta.

Hai người đó thực ra là một.

Lúc đó, tên mắt cá chết kia để kiểu tóc đen bù xù nên tôi không tài nào tưởng tượng được cậu ta lại chính là mỹ thiếu niên tóc bạch kim kia.

Chuyện đó thì mặc kệ đi.

Tại sao tôi lại phải thay thế tên mắt cá chết đó để làm idol cơ chứ.

Trừ khi tôi điên, chuyện đó tuyệt đối sẽ không xảy ra.

Tôi chắc chắn như vậy.

[Vì hợp đồng của kịch bản đã được ký kết nên điều đó là không thể.]

Một tin nhắn từ chối thẳng thừng hiện ra trước mắt.

Ký kết hợp đồng à…

Nếu muốn phối hợp một chút thì, tôi chưa từng ký vào bất kỳ bản hợp đồng nào cả.

Nghĩa là chuyện này hoàn toàn không liên quan gì đến tôi.

[Hợp đồng đã được ký kết với ngài Kwon Eun-tae.]

Đấy, biết ngay mà.

Có vẻ như nhầm người rồi đấy, giờ ai về nhà nấy đi thì hơn.

[Không thể được ạ.]

[Ngài Kim Woo-hyun hiện tại đã xuyên vào cơ thể của ngài Kwon Eun-tae.]

[Hợp đồng của ‘Idol’ Kwon Eun-tae đã tự động được chuyển giao cho ngài.]

…Khoan đã. Xuyên không á? Tôi á? Tại sao?

Bình Luận (0)
Comment