Trợ Lý Đạo Diễn Quèn Lại Là Idol Thiên Tài

Chương 2

[Định nghĩa theo từ điển của "xuyên hồn" (빙의) là thế này:

1. Nương tựa thân thể hoặc tâm trí vào một thứ khác.

2. Linh hồn nhập vào.

Trường hợp của ngài Kim Woo-hyun thuộc mục 2 ạ.]

Ừ, cái đó thì tôi biết tỏng rồi.

Giờ thì tôi cũng lờ mờ hiểu ra cái tình huống quái quỷ gì đang diễn ra rồi đấy.

Thể loại nào cũng có, phim ảnh với drama chiếu đầy ra.

Linh hồn nam/nữ chính bị tráo đổi là motip xưa như trái đất rồi.

Khó tin thật, nhưng cái thứ giả tưởng trên màn ảnh giờ lại thành hiện thực với tôi.

Vậy thì, có một thắc mắc nảy ra lúc này.

'Thế cái xác gốc của mình đang ở xó nào?'

Chính là bản thể của tôi ấy.

Nếu linh hồn đã bị đổi, thì lẽ ra linh hồn của thằng idol vô danh tiểu tốt này phải chui vào xác tôi mới đúng.

Chỉ cần tìm ra rồi cho hồn ai về xác nấy là giải quyết ngon ơ.

[Rất tiếc, chuyện không đơn giản như vậy đâu ạ.]

"Tự tôi lo được, nói mau nó ở đâu."

Cái thằng cha – à không, nó có phải người đâu mà gọi là thằng cha – hệ thống tự tiện đọc suy nghĩ của tôi bỗng dưng im bặt.

Hồi lâu sau vẫn chẳng thấy hó hé gì.

'Im lặng thế này càng thấy bất an vãi.'

Sự im lặng kéo dài càng khiến tôi ngạt thở.

Ngay lúc tôi cảm thấy như con chuột bạch bị nhốt trong ống nghiệm sắp chết ngạt vì thiếu không khí.

[Kết quả xác nhận, bản thể của ngài Kim Woo-hyun vẫn an toàn.]

[Nếu muốn tìm lại bản thể, xin hãy hoàn thành kịch bản.]

Nói gì thì nói, cuối cùng cũng quy về một mối là "hoàn thành kịch bản".

Chẳng khác nào nói chuyện với cái bức vách.

Cứ lải nhải đi lải nhải lại một điệp khúc duy nhất.

"Hoàn thành cái kịch bản kịch biếc gì đó thì chắc chắn tìm lại được xác tôi đúng không?"

[Tất nhiên rồi ạ.]

Ra là vậy hả…

Thôi, đừng nghĩ nhiều làm gì cho đau đầu.

Tâm trí tĩnh lặng, tự dưng thấy lòng bình yên đến lạ.

Từ bỏ thì sẽ thoải mái.

Tôi đang thoải mái, tôi đang rất thoải mái… Thoải mái muốn chết đi được, thật đấy.

Tôi hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại nhịp thở.

[Xin được chính thức chào hỏi.]

[Tôi là 'K', người sẽ hỗ trợ ngài Kim Woo-hyun thực hiện kịch bản trong thời gian tới.]

Ngay khi K vừa dứt lời tự giới thiệu.

Mặt đất dưới chân tôi bắt đầu chao đảo.

Những bức tường tan chảy, đổ ập xuống người tôi.

-Rít-----.

Một tiếng động chói tai vang lên, rồi tất cả chìm vào bóng tối.

Tôi bất khả kháng mà ngất lịm đi.

'Đồ lừa đảo chết tiệt!'

Tôi nghiến răng kèn kẹt.

"Áaaaaa! Eun-tae hyung!"

"Đây ạ! Bệnh nhân ngất rồi!"

Giữa lúc thần trí mơ màng.

Bộ đôi nháo nhào chạy đi gọi bác sĩ cuối cùng cũng mò về.

'Muộn rồi mấy cha nội.'

Đang định trút giận bừa thì tôi lịm hẳn.

Tôi hoàn toàn mất đi ý thức.

Chỉ mong tất cả chỉ là một giấc mơ.

Đến giây phút cuối cùng của cuối cùng, tôi vẫn không buông sợi dây hy vọng.

_________________

[Xin hãy tỉnh lại. Đây không phải mơ đâu ạ.]

Vừa mở mắt ra, cái hiện thực phũ phàng đã tát vào mặt tôi.

'Từ giờ cấm tự tiện đọc suy nghĩ của tôi đấy.'

Tôi cảnh cáo, nhưng không có lời đáp lại.

Cứ động đến chuyện bất lợi cho mình là nó câm như hến.

Cạn lời đến mức tôi bất giác trợn tròn mắt.

"Bệnh nhân không sao chứ ạ?"

"À, vâng."

"Nếu mệt thì có thể dời lịch khám lại."

"Không sao đâu ạ. Cứ tiếp tục đi bác sĩ."

Tôi vội kéo lại tinh thần vừa mới xao nhãng.

Sau khi bộ đôi ồn ào kia phát hiện ra tôi ngất xỉu.

Tôi đã ngủ li bì suốt 24 tiếng đồng hồ.

Tỉnh dậy là phải đi làm một loạt các xét nghiệm.

Qua chỗ này chụp cái này, sang chỗ kia chụp cái kia. Nằm chụp, xoay người chụp, ngồi chụp. Nói chung là chụp choét lia lịa.

Từ lúc sinh ra tới giờ, đây là lần đầu tiên tôi bị "bắt" chụp nhiều ảnh đến thế.

Bị hành cho tơi tả xong không phải là được nghỉ ngơi, mà là một buổi hội chẩn với bác sĩ.

Cứ như là cửa ải cuối cùng để tiêu diệt trùm cuối vậy.

"Eun-tae à, cháu thật sự không sao chứ?"

"Không vấn đề gì đâu ạ."

Chắc là vậy.

Ít nhất thì tôi vẫn khá ổn.

Còn Kwon Eun-tae thì không biết.

Kwon Eun-tae.

Chủ nhân của cái thân xác tôi đang nhập vào, đồng thời là giọng ca chính của nhóm nhạc idol EcL:pse.

Giờ thì còn là một bệnh nhân đang bị đặt lên bàn cân nữa.

"Vậy để bác hỏi lại từ đầu nhé."

"Từ đầu ạ?"

"Sao vậy? Có vấn đề gì sao bác?"

"Không, không có gì."

Không có gì… Quá không có gì nên mới có chuyện đấy chứ.

Mà bình thường khám bệnh có cần phải hội chẩn dài dòng thế này không nhỉ?

Mấy phòng khám gần nhà thì 1 phút là kê đơn thuốc xong xuôi rồi mà.

"Vậy nghĩa là hiện tại bệnh nhân không nhớ bất cứ điều gì, đúng không?"

"Vâng."

Nói dối đấy.

Chứ nói thật thì có mà bị coi là thằng điên, nên tôi đành phải giả vờ vậy thôi.

"Cả việc ký ức bị gián đoạn từ thời điểm nào cũng không nhớ sao?"

"Vâng."

Trong lúc ghi hình, tôi bị điện giật và ngã gục trên sân khấu cùng với Kwon Eun-tae.

Sau đó, tôi tỉnh lại trong thân xác của Kwon Eun-tae.

Còn Kwon Eun-tae – linh hồn của cậu ta và cái xác của tôi – thì đã bốc hơi do trò bịp của cái hệ thống chết tiệt kia.

Và thêm một điều nữa.

[Xin thông báo thêm, vào thời điểm ngài Kim Woo-hyun xuyên hồn, đã xảy ra hiện tượng kỳ lạ là không gian bị bóp méo.]

[Vì lý do này, xin thông báo ngài Kim Woo-hyun đã quay ngược về 5 năm trước.]

Tôi đã quay ngược về 5 năm trước.

Có hỏi có vô lý không thì tôi cũng chịu, chẳng biết trả lời sao.

'Chính tôi còn chẳng tin nổi đây này.'

Tôi mới là người thấy hoang đường nhất đây.

"Những chuyện nhỏ nhặt như tên, tuổi, nghề nghiệp, quan hệ gia đình của bệnh nhân cũng không nhớ sao?"

"Vâng."

Tên Kim Woo-hyun. Ba mươi tuổi. Nghề nghiệp là trợ lý đạo diễn hợp đồng của đài truyền hình địa. Độc thân, xuất thân từ trại trẻ mồ côi nên vốn dĩ làm gì có gia đình.

Suốt thời gian qua cũng đã cố sống cho tử tế, mà sao giờ thấy cuộc đời mình nó thảm thương thế nhỉ.

"Bây giờ là năm nào, tổng thống hiện tại là ai cũng không nhớ luôn?"

"Vâng."

Kiểm tra lại ngày tháng thì đúng là 5 năm trước thật.

5 năm trước thì vị đó đang làm tổng thống.

"Hừm, lạ thật."

Đã 30 phút trôi qua.

Vị bác sĩ đứng tuổi cứ lặp đi lặp lại mấy câu hỏi y chang, chỉ đổi vài từ, không biết bao nhiêu lần.

Lần nào tôi cũng như con vẹt, chỉ biết "Vâng, vâng."

Bác sĩ nhìn vào phim CT rồi nghiêng đầu.

Ừ, chắc cũng đau đầu lắm đây.

Vì cái thằng cha đang ngồi trước mặt, giả vờ mất trí nhớ này, thực ra là bị xuyên hồn. Lại còn kèm theo combo quay ngược thời gian nữa chứ.

Lòng tôi cũng bức bối không kém vì không thể nói thật.

Mong bác sĩ thông cảm cho.

"Bác sĩ ơi, Eun-tae nhà chúng tôi bị sao vậy ạ? Thằng bé tự dưng không nhớ gì cả."

"Đúng là vậy thật."

"...Dạ?"

"Trên phim CT thì không có vấn đề gì cả."

"Nhưng phải có nguyên nhân gì đó thì mới ra nông nỗi này chứ ạ?"

Người hỏi bác sĩ bằng giọng bình tĩnh là Gong Seon-woo.

Khi tôi tỉnh lại giả vờ mất trí nhớ, cậu ta đã tự giới thiệu mình là anh cả và là trưởng nhóm.

Phía sau cậu ta, các thành viên còn lại của EcL:pse đứng với vẻ mặt rầu rĩ như học sinh bị gọi lên phòng giám thị.

"Trước khi bệnh nhân ngất xỉu, tình hình cụ thể lúc đó thế nào nhỉ?"

"Ơ, vâng, cái đó thì..."

Gong Seon-woo ngập ngừng, bỏ lửng câu nói.

Cậu ta vừa nói vừa liếc mắt ra sau, nhưng tất cả đều tránh ánh mắt của Gong Seon-woo.

Tại sao ư?

Vì nhục chứ sao.

Để giải thích lại cái tình huống dở khóc dở cười đó khi còn tỉnh táo thì cũng cần kha khá dũng khí đấy.

Trước buổi hội chẩn với bác sĩ.

Vì thời gian chờ đợi kéo dài, có lẽ do buồn chán nên bộ đôi ồn ào kia lại bám lấy tôi.

Lúc đó, tôi mới được nghe kể lại đầu đuôi câu chuyện Kwon Eun-tae ngất xỉu.

Nghe xong, tôi chỉ biết cười hề hề một cách bất lực.

Đúng là cạn lời.

Không ngờ người ta lại có thể ngất xỉu vì một chuyện cỏn con như vậy.

"Ừm, cái đó thì..."

Tôi và Gong Seon-woo chạm mắt nhau.

Cậu ta cười gượng gạo.

Gong Seon-woo có vẻ muốn Kwon Eun-tae, người trực tiếp gặp sự cố, tự mình kể lại.

Tôi tránh ánh mắt đó, nhìn ra xa xăm.

Xin lỗi nhé, nhưng giờ tôi đang diễn vai mất trí nhớ.

Mà dù không phải diễn thì tôi cũng chẳng biết gì về tai nạn "đó" cả, nên cũng không hoàn toàn là nói dối.

Có vẻ như đã hiểu được câu trả lời câm lặng của tôi, Gong Seon-woo khẽ thở dài.

Cuối cùng, Gong Seon-woo đành buông xuôi mà mở miệng.

"Bọn em, à không, Eun-tae do ăn cá băng sống (생빙어) vội quá nên là..."

"Gì cơ? Cá băng sống á? Tại sao lại ăn cá băng sống?"

"Dạ, cũng có chút chuyện ạ."

Bác sĩ nhìn Gong Seon-woo và các thành viên với ánh mắt nghi ngờ.

Tất nhiên, ánh mắt nhìn tôi là kỳ lạ nhất.

Trời ạ, ánh mắt đó như muốn xuyên thủng người tôi luôn ấy.

Đã cẩn thận lắm rồi mà cuối cùng vẫn bị coi là thằng điên.

Sau một khoảng lặng ngắn.

Trước ánh mắt sắc lẻm như thúc giục của bác sĩ, Gong Seon-woo đành giơ cờ trắng.

Không chịu nổi áp lực nữa rồi.

Gong Seon-woo như đã hạ quyết tâm, bắt đầu tuôn một tràng về sự việc ngày hôm đó.

"Bọn em là nhóm nhạc idol mới ra mắt, có lịch trình đến lễ hội cá băng ạ."

"Idol à...! Thảo nào trông ai cũng sáng sủa thế này!"

Lật mặt nhanh thế.

Nhưng tốt nhất đừng kỳ vọng quá nhiều.

Vì giờ bọn này vẫn chỉ là tân binh vô danh tiểu tốt thôi.

"...Ở đó, để khuấy động không khí, cả nhóm đã tham gia cuộc thi ăn nhanh cá băng sống... Eun-tae chắc do phấn khích quá nên ăn vội rồi bị cá mắc ở cổ. Vì vậy mà đường thở bị tắc nghẽn, bất tỉnh một lúc ạ."

Tóm tắt gọn gàng dễ hiểu.

Nhưng bác sĩ thì có vẻ không tin.

"Giờ thì không sao rồi đúng không?"

"Vâng. Nhưng sau khi tỉnh lại thì không nhớ gì nữa ạ."

"Rốt cuộc là ăn cá băng kiểu gì, ăn bao nhiêu mà đến nỗi ngất đi thế?"

Trước phản ứng vừa ngạc nhiên vừa khó tin của bác sĩ, Gong Seon-woo chỉ biết cười trừ cho qua chuyện.

Lời giải thích của Gong Seon-woo đã được giảm nhẹ đi nhiều rồi.

Sự thật tr*n tr** – theo lời kể của bộ đôi ồn ào – thì đại khái là thế này:

Thử tái hiện lại tình huống lúc đó nhé.

Trên bàn, cá băng sống chất thành núi.

Kwon Eun-tae thì cắm mặt vào đó mà hút lấy hút để.

Bất ngờ, "Ọe ẹc ẹc!" một tiếng như heo bị chọc tiết vang lên, rồi cậu ta ngã ngửa ra sau.

Do không thèm nhai kỹ mà cứ ực ực nuốt chửng nên cá băng đã chặn mất đường thở của Kwon Eun-tae.

Gong Seon-woo đang ngồi ăn cá băng bên cạnh đã kịp thời đỡ lấy Kwon Eun-tae sắp ngã.

Gong Seon-woo tung một cú "full swing" vỗ liên tục vào lưng Kwon Eun-tae.

Nghe nói, từ miệng Kwon Eun-tae, mấy con cá băng chưa kịp nuốt đã bị văng ra thành từng khúc.

Nhân tiện, Kim Woo-jung – ông anh trong bộ đôi ồn ào – có nói là Gong Seon-woo từng là vận động viên bóng chuyền thời trung học.

Mà còn là tay đập chủ công át chủ bài nữa chứ.

…Thảo nào lưng mình cứ đau nhói.

Thôi, quay lại vụ cá băng.

Nhờ sự xử lý nhanh trí của Gong Seon-woo, đường thở của Kwon Eun-tae đã được khai thông, cậu ta được đưa đến phòng cấp cứu gần đó trong tình trạng nồng nặc mùi cá tanh.

Kết quả kiểm tra không có gì bất thường, nhưng không hiểu sao một ngày trôi qua mà cậu ta vẫn không tỉnh lại.

Công ty tạm thời chuyển Kwon Eun-tae đến bệnh viện gần ký túc xá.

Và rồi, đúng một ngày sau, tức là hôm nay, Kwon Eun-tae mới tỉnh lại.

Trong tình trạng tôi đã nhập vào xác cậu ta.

Vị bác sĩ, người không hề biết những tình tiết éo le này, nhìn tôi – trong hình hài của Kwon Eun-tae, đáng tuổi con trai ông – bằng ánh mắt có chút thương cảm.

Một ánh mắt thương hại mà tôi chẳng thấy biết ơn chút nào.

"Lúc ngất không đập đầu xuống sàn hay bị va chạm gì từ bên ngoài đúng không?"

"Vâng. May mà em và các thành viên khác đã đỡ được nên không bị va chạm vào đâu ạ."

"Đúng vậy. Bác nhìn thì thấy hoàn toàn bình thường. Khả năng nhận thức cũng không có vấn đề gì. Cho nên mới thấy lạ chỗ này đây."

Lẩm bẩm một hồi, bác sĩ như đã có kết luận, liền mở lời.

"Nói một cách dễ hiểu thì có vẻ là rối loạn trí nhớ tạm thời."

"Rối loạn trí nhớ ạ? Nếu là tạm thời thì khoảng bao lâu..."

"Cái đó thì bác cũng không biết."

"...Dạ?"

Trước phát ngôn chẳng khác gì lang băm của bác sĩ, tất cả mọi người, bao gồm cả Gong Seon-woo, đều ngỡ ngàng. Tất nhiên, tôi cũng vậy.

Có phải bác sĩ thật không vậy? Tôi nhìn ông ta với ánh mắt đầy nghi ngờ.

"Trường hợp của bệnh nhân không phát hiện chấn thương đặc biệt hay tổn thương não nào, nên không thể biết được nguyên nhân trực tiếp."

"V-vậy nghĩa là không có cách chữa trị sao ạ?"

"Vâng, thì, hiện tại thì cũng không có cách nào cụ thể."

"Hức...!"

Từ phía sau Gong Seon-woo, có tiếng hít vào khe khẽ.

Là Song Yi-seon – cậu em trong bộ đôi ồn ào.

Bình Luận (0)
Comment