Không chỉ Song Yi-seon mà tất cả mọi người đều có vẻ choáng váng trước tình hình nghiêm trọng hơn dự kiến.
Đúng là chỉ được cái xác to chứ tuổi đời còn non choẹt nên dễ bị dao động thật.
Bầu không khí trong phòng khám chùng xuống một cách thê lương.
"Thi thoảng, vấn đề về mặt tinh thần cũng có thể là nguyên nhân. Biết đâu được, thử đi khám chuyên khoa tâm thần một lần xem sao, có khi lại hữu ích."
"...Khoa tâm thần ạ?"
"Nghe khoa tâm thần thì cũng không cần phải nghiêm trọng hóa vấn đề lên thế đâu. Cơ thể khi không chịu nổi áp lực quá lớn hoặc những tổn thương tâm lý tiềm ẩn trong quá khứ có thể kích hoạt cơ chế tự vệ, tự ý 'biên tập' lại ký ức. Tuy là trường hợp hiếm gặp, nhưng nói chung vẫn phải kiểm tra mới biết chính xác được."
Nghe bác sĩ giải thích một tràng dài, Gong Seon-woo liếc mắt về phía tôi.
Thành viên cùng nhóm có khả năng bị "ấm đầu", lo lắng là phải.
Nếu là tôi, tôi cũng xoắn quẩy cả lên.
Tôi cũng phần nào hiểu được lập trường của Gong Seon-woo.
Nghe đâu nhóm vừa mới ra mắt, tinh thần đang phơi phới như diều gặp gió.
Nếu một thành viên gặp vấn đề, thì đây là thời điểm mà dù có "phủi mông" cho cậu ta đi cũng chưa phải gánh nặng gì to tát.
Vẻ mặt của các thành viên lộ rõ sự giằng xé.
Tiếp tục ôm một quả bom nổ chậm không biết sẽ phát nổ lúc nào, hay là nhân cơ hội này "cắt lỗ" cho nhanh?
Ai nhìn vào cũng thấy vế sau mới là đáp án đúng.
Nhưng mà.
'Không được đâu cưng.'
Bên này cũng có nỗi khổ riêng chứ bộ.
Không thể ngoan ngoãn ngồi im chịu bị "bay màu" được.
"Bệnh nhân muốn thế nào?"
"Tôi thì..."
Trước câu hỏi của bác sĩ, tôi đáp không chút do dự.
"Cứ sống thế này cũng được ạ."
"Có ổn không đấy? Ký ức không biết bao giờ mới quay lại. Lỡ đâu không bao giờ quay lại luôn thì sao."
"Không sao hết. Mất tí ký ức chứ có phải mất mạng đâu mà xoắn."
Đây là một kiểu tuyên chiến ngầm.
Rằng sẽ không có chuyện ông đây tự xách dép rời nhóm đâu.
Tôi biết thừa hiện tại mình đang là cục nợ của cả đội.
Nhưng nếu được phép ngụy biện một chút, thì dù không có tôi, con đường phía trước của họ cũng chẳng trải đầy hoa hồng đâu.
Tôi biết tỏng tương lai mờ mịt của họ rồi còn gì.
Thay đổi điều đó cũng là việc tôi phải làm sắp tới.
Thực ra thì hoa lá cành gì cũng dẹp hết đi, tính mạng của tôi đang ngàn cân treo sợi tóc đây này.
Hình phạt khi kịch bản thất bại.
[Bị đày đến Căn Phòng Thời Gian, Không Gian và Đa Chiều]
Đời nào tôi muốn quay lại cái chỗ như trại tâm thần ấy nữa.
Còn phải tìm lại cái xác của mình, chẳng biết sống chết ra sao nữa.
Cho nên là.
"Tôi sẽ làm idol."
Từ giờ, tôi quyết định sống với tư cách là một idol.
-----------------
Một phòng tập nào đó dưới tầng hầm ở Gangnam.
"Không phải anh Eun-tae ơi. Đoạn 'Ánh sáng mờ ảo hiện lên' này thì tay phải xoay ngược lại mới đúng."
"Xin lỗi. Tập lại lần nữa nhé."
Tôi bắt đầu tập vũ đạo thấm thoát cũng đã ba tuần.
Điều đó cũng đồng nghĩa với việc tôi xuất viện được ba tuần rồi.
[Kịch bản đang tiến hành]
[‘Đời là thực chiến! – Bất mãn hả? Tự đi mà làm!’]
Thời gian còn lại - 1.804 ngày.
Sau khi cái kịch bản trời ơi đất hỡi – trá hình là một tin nhắn đe dọa – bắt đầu.
Tôi cũng đã cố gắng tìm kiếm bản thể của mình khắp nơi, nhưng chẳng thu được kết quả gì.
Ngược lại còn bị sốc tận óc.
Bởi vì như một trò đùa, mọi dấu vết về cuộc đời Kim Woo-hyun của tôi đều biến mất sạch.
Cứ như thể sự tồn tại mang tên 'Kim Woo-hyun' chưa bao giờ có mặt trên cõi đời này.
Số điện thoại tôi từng dùng, căn nhà tôi từng ở.
Kiểm tra lại thì đều đã có người khác sử dụng.
Mail hay tài khoản SNS bốc hơi là chuyện đương nhiên.
Gọi điện đến đài truyền hình hỏi thì cũng nhận được câu trả lời là không có nhân viên nào tên 'Kim Woo-hyun'.
Liên lạc với vài đứa bạn không thân mấy thì chỉ nhận lại được một tràng chửi rủa như tát nước vào mặt, bảo tôi là thằng điên, rồi chặn số luôn.
Mấy chuyện trên tuy có đau lòng thật, nhưng vẫn ở mức chấp nhận được.
Thứ khiến tôi thực sự sôi máu nằm ở chỗ khác.
Chính là tài khoản ngân hàng của tôi.
Toàn bộ gia tài mà tôi đã bán sống bán chết làm lụng từ thời sinh viên đã tan thành mây khói.
Người khác nhìn vào có thể chỉ là mấy đồng bạc lẻ, nhưng với tôi đó là số tiền đặt cọc thuê nhà quý giá vô cùng.
Sau khi nhận được "giấy báo tử" từ ngân hàng rằng tài khoản không tồn tại, tâm trạng tôi lúc đó đúng nghĩa là như quốc gia lâm nguy, cơ đồ sụp đổ.
Không, có khi mất nước cũng không đau đớn và tức giận đến mức này.
Cơn thịnh nộ của tôi trút hết lên cái hệ thống đã làm bốc hơi toàn bộ tài sản của mình.
Tôi gào lên "Kết thúc, Đăng xuất, Tải lại, Thiết lập lại".
Biết thừa là vô ích nhưng tôi vẫn làm đủ trò con bò để cố gắng kết thúc cái kịch bản này.
Đáp lại chỉ là những lời cảnh cáo nghiêm khắc từ hệ thống.
[※LƯU Ý※]
Người dùng không thể tự ý kết thúc kịch bản!
Cái bảng cảnh báo đỏ lòm như muốn làm tôi mù mắt cứ lơ lửng trước mặt cả ngày.
Suýt nữa thì tôi đã hét toáng lên 'Làm ơn tém tém lại giùm!' ngay trước mặt các thành viên rồi.
[Xin hãy bình tĩnh.]
[Đây là một phần của kịch bản.]
[Xin hãy yên tâm tiếp tục thực hiện kịch bản.]
Nếu K không kịp thời can ngăn, khéo thì thiên hạ đã đồn ầm lên là có thằng điên xổng chuồng rồi.
Mà, giờ tôi cũng sắp phát điên đến nơi rồi nên cũng chẳng khác là bao.
"Nghỉ 5 phút đi mọi người."
Gong Seon-woo, người đã quan sát tôi suốt buổi tập, tuyên bố giải lao.
Có vẻ cậu ta đã nhận ra tôi đang mải chìm đắm trong cơn phẫn nộ ngày hôm đó mà lơ đãng.
Đúng là đãi ngộ bệnh nhân tận tình hết mức.
"Kwon Eun-taeng có cố quá không đấy?"
"Đúng rồi. Đừng cố quá, cứ từ từ thôi."
Kim Woo-jung và Kim Sang-sik, hai đứa bằng tuổi Kwon Eun-tae, tíu tít chạy lại bắt chuyện.
Mỗi người phụ trách mảng visual và sub-vocal trong nhóm.
Tôi nhìn Kwon Eun-tae trong chiếc gương mờ hơi nước mà nói.
Nhìn kiểu gì cũng không quen nổi cái mặt này là mình.
"Không có ý định làm gánh nặng cho nhóm đâu. Thức trắng đêm cũng phải thuộc bài, nên đừng lo quá."
"...Cậu không phải Kwon Eun-taeng đúng không? Cậu là ai? Là ai mà mang khuôn mặt giống hệt Eun-taeng nhà chúng tôi để lừa gạt hả?"
"Chắc là tác dụng phụ của mất trí nhớ đấy."
Nói cái quái gì vậy trời.
Tôi chẳng buồn đáp lại suy luận gượng ép của Kim Woo-jung và lời lầm bầm của Kim Sang-sik, cứ để trôi tuột đi.
Mặc kệ hai đứa cứ lượn lờ vòng quanh, tôi tiếp tục lặp đi lặp lại động tác mình hay sai.
Tôi không biết Kwon Eun-tae trước kia tính cách thế nào.
Cũng không biết cậu ta và những người này quan hệ ra sao.
Thực ra tôi cũng chẳng muốn biết làm gì.
Vì tôi không phải Kwon Eun-tae.
Sau này cũng không có ý định giả vờ làm Kwon Eun-tae.
Có cái khiên "mất trí nhớ" xịn sò thế này mà không dùng thì phí của giời.
Không phải Kwon Eun-tae, tôi phải hòa nhập với nhóm theo cách của riêng mình.
Vì phải giành được Daesang với tư cách là "nhóm" EcL:pse.
"Phù..."
Con đường phía trước còn dài lắm.
Nói thẳng ra thì Kwon Eun-tae nhảy tệ cực kỳ.
Tệ đến mức không thể tệ hơn.
Hôm đó – ngày xảy ra tai nạn điện giật – tôi đã thấy cậu ta lóng ngóng lạc quẻ hơn hẳn các thành viên khác, không ngờ lại đến mức này.
Rõ ràng trong đầu tôi đã thuộc làu mọi động tác vũ đạo một cách hoàn hảo.
Vậy mà không hiểu sao cứ vào thực chiến là chân tay lại từ chối mệnh lệnh của não.
Tôi cũng từng nghĩ có khi nào vấn đề là ở mình không, nhưng hình như cũng không phải.
Vì lúc hát thì chẳng có vấn đề gì sất.
Vì cái thân xác chết tiệt này mà nãy giờ tôi chỉ vật lộn với vũ đạo.
Cũng tạm gọi là nhảy theo được nhạc, nhưng vẫn chưa hài lòng chút nào.
Vẫn còn thiếu sót rõ rệt ở những chi tiết nhỏ.
Phong thái chuyên nghiệp, hay nói dân dã là "đường nét vũ đạo", cũng chẳng ra đâu vào đâu.
Dù biết là sẽ sớm cải thiện thôi, nhưng lòng vẫn cứ sốt ruột không yên.
Tôi tạm dừng tập luyện.
'Bảng trạng thái.'
Rồi tôi thầm gọi.
Trước mắt hiện ra cái bảng trạng thái quen thuộc.
Như một sự đền bù cho việc lôi kéo tôi vào cái hệ thống kỳ quái này, tôi có thể biết được khá nhiều thông tin.
Chính xác hơn là có thể "nhìn thấy".
[Tên: Kwon Eun-tae
Công ty: Ration Entertainment - EcL:pse
Cấp bậc: B+
Danh hiệu: Không có
Kỹ năng sở hữu: MỚI! Copycat - Anh làm được, tôi cũng làm được!
Đặc tính: MỚI! Dù ẩn mình vẫn tỏa sáng]
Bảng trạng thái đúng như tên gọi, là một cái bảng hiển thị trạng thái.
Thử gọi bảng trạng thái của các thành viên khác xem sao, ai ngờ cũng thấy được.
Và tôi nhận ra.
Chỉ số của các thành viên khá là ấn tượng.
Những thông số kỹ thuật này mà ở một công ty nhỏ thì đúng là phí của.
Kwon Eun-tae cũng không đến nỗi tệ, nhưng riêng khoản nhảy thì không.
Vũ đạo đang kéo tụt cấp bậc tổng thể của cậu ta.
Đội sổ trong số 7 thành viên.
Tạm thời không bàn đến khả năng sáng tác bao gồm viết lời, soạn nhạc.
Chỉ số vũ đạo – một đức tính thiết yếu của idol – thực sự gây sốc.
Thậm chí còn thấp hơn cả khiếu hài hước.
'Xem ra cũng nhờ cái mác main vocal mà debut được đấy nhỉ.'
Dù là vị trí main vocal thật, nhưng cũng quá đáng lắm rồi.
Tạm thời cần phải tập trung luyện vũ đạo để cày điểm nhảy cho bằng được.
May mà tôi cũng có kỹ năng phù hợp.
Sau vài lần hát bài ái quốc ca để kiểm tra thử giọng hát, hộp quà của tôi tự dưng có thêm một vé rút kỹ năng.
Để lâu cứt trâu hóa bùn, tôi xài luôn cho nóng.
Và đoán xem tôi rút được kỹ năng gì nào.
[Copycat - Anh làm được, tôi cũng làm được!]
Hấp thụ 100% một chỉ số năng lực bất kỳ của đối tượng mong muốn trong một khoảng thời gian nhất định.
Tôi áp dụng kỹ năng này lên main dancer ngay tắp lự.
"...Sao thế ạ?"
"Không có gì. Không có gì đâu."
Main dancer Han Gyeo-ul.
Cấp bậc B-, đúng chuẩn main dancer với chỉ số nhảy vượt trội.
Là em út của nhóm, nghe nói vào công ty cùng đợt với Kwon Eun-tae.
Sau ba tuần quan sát.
Thằng nhóc này, tuy là em út nhưng cái nết nó cộc cằn đến mức giấy nhám cũng phải gọi bằng cụ.
May nhờ có kỹ năng mà tôi không cần phải mở miệng nhờ cậu ta dạy nhảy trực tiếp.
Giờ đây, mỗi lần tôi nhảy sai, có vẻ cậu ta cũng đang cố nhịn lắm rồi.
Chứ cứ lóng ngóng như gà mắc tóc trước mặt nó thì có mà nó bùng nổ từ đời tám hoánh nào rồi.
"Nào, bắt đầu lại nhé?"
Chắc đã hết 5 phút, Gong Seon-woo bắt đầu khuấy động lại không khí.
Vừa là trưởng nhóm, vừa là đội trưởng đội kỷ luật.
Quả không hổ danh cựu tuyển thủ.
"Chưa hết 5 phút đâu anh."
"Em vừa nói xong là hết rồi đấy."
"Hả."
Trước tiếng than não nề của Song Yi-seon, tôi bất giác bật cười khúc khích.
"Tập thêm đúng 10 lần nữa thôi."
Gong Seon-woo vừa dỗ dành Song Yi-seon vừa định bật nhạc thì.
Cửa phòng tập bật mở.
Quản lý với khuôn mặt đỏ bừng vì chạy hộc tốc hét lên.
"Hộc, hộc! Mấy, mấy đứa ơi, chúng ta có lịch trình đi show giải trí rồi!"
Cái gì?
Ra mắt được hai tháng.
Trong suốt thời gian đó, lịch trình của EcL:pse chỉ vẻn vẹn có 3 lần đi show âm nhạc, 2 lần làm khách mời radio, và 5 lần đi diễn ở tỉnh.
Mà sau khi tôi xuyên vào đây thì lịch trình hoàn toàn trống trơn.
Đây là một ngành công nghiệp mà mỗi ngày có hàng chục nhóm idol mọc lên như nấm.
Ở đó mà hai tháng thì có khi kết thúc quảng bá từ lâu cũng chẳng có gì lạ.
Giữa lúc thời kỳ hoạt động đang lấp lửng kết thúc, lại được quyết định tham gia show giải trí nhóm đầu tiên.
Không thể không nói đây là một tin tức đáng mừng.
Trước tin tức bất ngờ, các thành viên cũng xôn xao.
"Show giải trí ạ?"
"Oa! Show giải trí!"
"Chương trình nào thế anh?"
"Ơ, cái đó, hộc, là chương trình..."
Quản lý ôm tim, thở không ra hơi.
"Là chương trình ấy. Mấy đứa biết cả chứ?"
Biết quá đi chứ.
Tôi còn từng làm thêm ở chương trình đó nữa là.
Không lâu lắm, khoảng 3 tháng thì phải?
Để kiếm tiền học phí đại học và sinh hoạt phí, tôi đã làm việc một thời gian ngắn qua giới thiệu của một tiền bối.
"Ơ, em biết. Bà em ngày nào cũng xem chương trình đó."
"Vậy là chương trình nổi tiếng lắm đúng không?"
"...Em chưa xem bao giờ."
"...Anh cũng thế."
"Em cũng vậy ạ."
"Ừm, thật ra anh cũng chỉ nghe nói thôi chứ hình như chưa xem bao giờ."
Nghe Kim Sang-sik lẩm bẩm, các thành viên khác cũng nhao nhao hưởng ứng.
Ngay cả Yoon Hae-il, người vốn kiệm lời, cũng vậy.
Trừ Song Yi-seon ra, có vẻ chẳng ai biết đó là chương trình gì.
"……."
Sốc nặng.
Làm thế quái nào mà chúng nó lại có thể không biết một chương trình huyền thoại, một tượng đài của ngành giải trí cơ chứ?