Trợ Lý Đạo Diễn Quèn Lại Là Idol Thiên Tài

Chương 13

Một quán cà phê gần đài JTVC ở Sangamdong.

Tôi chọn một góc khuất, ngoan ngoãn nhấm nháp ly Americano đá của mình.

Dù là ban ngày giữa tuần, nhưng có lẽ vì gần đài truyền hình nên quán chẳng còn mấy chỗ trống.

Mọi người xung quanh đều đang hăng say trò chuyện, nên đừng hòng mong đợi một bầu không khí yên tĩnh, thơ mộng.

Anh quản lý, người cứ dăm ba phút lại liếc đồng hồ một lần, ngượng ngùng bắt chuyện với tôi.

"Ối chà. Hình như chúng ta đến sớm quá thì phải."

"Không sao đâu anh. Đến sớm còn hơn đến muộn mà."

"Phải không? Chứ chẳng phải mỗi lần đến đây là y như rằng kẹt xe, làm anh sốt hết cả ruột gan không biết bao nhiêu lần rồi ấy chứ?"

Sau vụ giám đốc bị "xử đẹp".

Không biết lời đồn thổi đã tam sao thất bản thế nào mà anh quản lý bắt đầu để ý thái độ của tôi và các thành viên một cách không cần thiết.

Có lẽ là do cảm giác khủng hoảng, sợ mình cũng có ngày bị "lên thớt".

Tôi thì chẳng có ác cảm gì với anh quản lý cả.

Thế nên, tình huống hiện tại mới thực sự đáng tiếc.

Nếu phải chỉ ra một khuyết điểm của anh quản lý hiện giờ, thì đó chính là việc bảo bọc mấy thằng đực rựa chúng tôi quá mức.

Nhưng mà, cái mức đó thì cũng nhằm nhò gì.

So sánh anh quản lý với tay giám đốc kia thì đúng là tội nghiệp cho anh ấy.

Ấy thế mà anh quản lý, người chẳng hề hay biết gì, lại tự mình sợ hãi rồi giữ khoảng cách.

Đấy, nhìn xem.

Cái vẻ gượng gạo hết mức, nói năng linh tinh không đầu không cuối kia kìa.

Đến cả tôi cũng đâm ra phải để ý thái độ của anh quản lý theo.

Lỡ mà anh quản lý có nghỉ việc thì cũng phiền phức ra phết.

Chẳng có gì đảm bảo người mới sẽ tốt hơn người cũ.

Nhỡ đâu lại vớ phải một tay anh chị nào đó thì sao?

Đau đầu lắm.

Thế nên, ít nhất là cho đến khi mọi thứ đi vào quỹ đạo, tôi vẫn cần anh quản lý này.

Câu "người cũ dùng vẫn tốt hơn" (quan cũ vẫn là quan xịn) chẳng phải tự dưng mà có đâu.

Thằng nào cần thì thằng đó phải xuống nước thôi.

Trước mắt, để anh quản lý không bị nhụt chí, mỗi lần anh ấy nói gì tôi đều đáp "không sao đâu ạ".

Ừ thì, đúng là vậy đó...

Nhưng thời gian càng trôi, tôi càng không thể không cảm thấy chán nản.

Đã trễ hẹn 45 phút rồi.

Anh quản lý mới nhận được tin nhắn 'bọn chị đang xuất phát, xin lỗi nhưng đợi thêm chút nhé' cách đây 10 phút.

Xem ra tiêu chuẩn về "một chút" thời gian của mấy người mà chúng tôi hẹn gặp hôm nay có vẻ hơi khác người thường.

Và rồi, lại 10 phút nữa trôi qua.

Keng-.

Cửa quán cà phê mở ra, hai người phụ nữ bước vào.

"Anh Eun-tae của EcL:pse! Đúng không ạ?"

"...Chào các chị."

"Xin lỗi, xin lỗi nha~ Đến muộn mất rồi. Tại bị sếp tổng mắng cho một trận nên mới trễ."

"Bọn em xin lỗi."

Người phụ nữ vừa ngồi xuống đã tuôn một tràng TMI (Too Much Information - quá nhiều thông tin) là PD Kang Yoon-ah của chương trình .

Người phụ nữ im lặng cúi đầu bên cạnh là biên kịch Oh Ji-eun.

"Vậy thì Eun-tae này, cậu có định tham gia chương trình của bọn chị không?"

PD Kang Yoon-ah, người buộc tóc đuôi ngựa cao, đi thẳng vào vấn đề một cách không thể đường đột hơn.

Xin nói thêm, chúng tôi còn chưa kịp chính thức chào hỏi giới thiệu tên tuổi đâu đấy.

'Đúng là đồ hấp tấp.'

Như thể đã quá quen với PD Kang, biên kịch Oh Ji-eun đứng dậy đi gọi đồ uống.

"Biên kịch Oh, để chúng tôi mời ạ."

"Không cần đâu."

Anh quản lý cuống quýt đứng dậy theo, nhưng đối phương lại là một người theo chủ nghĩa "my way" (đường ta ta đi) không hề dễ đối phó.

Một người thì là máy bay thả bom TMI, người kia thì cứ đường mình mình đi...

Một sự kết hợp chẳng ăn nhập gì sất, nhưng hai người này lại là cặp bài trùng hoàn hảo được cả giới công nhận.

Chứ nếu không thì làm sao có thể tạo nên cú hit cho chương trình suốt 3 mùa liên tiếp được.

Xác suất đó chắc phải tương đương với việc cứu cả thế giới đến mười mấy lần trong tiền kiếp may ra mới có.

"Anh là quản lý của Eun-tae nhỉ? Rất vui được gặp. Tôi là Kang Yoon-ah, đạo diễn của . Còn kia là Oh Ji-eun, biên kịch chính của chương trình chúng tôi. Con bé nó hơi nhát người thôi chứ không phải kiểu tính cách mất dạy đâu."

"Chào chị. Tôi là quản lý của Kwon Eun-tae. Mong chị chiếu cố cho Eun-tae nhà chúng tôi."

"Ôi chao~ Bọn chị mới phải nhờ cả vào cậu ấy chứ. Hôm nay tôi với biên kịch Ji-eun nhà tôi đã hạ quyết tâm lắm rồi đấy. Eun-tae cũng đừng hòng nghĩ đến chuyện về nhà trước khi đóng dấu vào hợp đồng nhé."

PD Kang cười ha hả, mắt lóe lên vẻ quả quyết.

...Trong giới làm truyền hình này, có ai sở hữu đôi mắt bình thường không vậy trời?

Tôi chợt nhớ đến ánh mắt điên cuồng của biên kịch Jung Min-young bên .

Buổi họp còn chưa chính thức bắt đầu mà tôi đã thấy như bị hút cạn sinh lực rồi.

'Tỉnh táo lên nào.'

Chỉ cần lơ là một chút thôi là sẽ bị PD Kang dắt mũi, có mà thân bại danh liệt cũng nên.

Tôi gồng mắt, nốc cạn phần cà phê còn lại trong một hơi.

Trong lúc tôi đang tự sốc lại tinh thần thì biên kịch Oh đã quay lại.

Trên chiếc khay lớn không chỉ có cà phê mà còn chất đầy các loại bánh ngọt cắt miếng, bánh macaron và đủ thứ đồ tráng miệng khác như một ngọn núi.

Chỉ nhìn thôi cũng thấy ngọt đến tê cả lưỡi.

Anh quản lý ngạc nhiên hỏi.

"Wow. Chị ăn hết được từng đó sao ạ?"

"Không sao đâu." (Biên kịch Oh đáp)

"Đừng lo. Từng này còn chưa đủ để cái dạ dày của nó có cảm giác gì đâu." (PD Kang chen vào)

Như để chứng minh lời của PD Kang, biên kịch Oh tuy chậm rãi nhưng đều đặn xử lý hết đống đồ tráng miệng.

Nói chung thì... một buổi gặp mặt đầu tiên thật ấn tượng.

________________

Ngay khi vừa lật giở tập tài liệu tổng hợp kế hoạch chương trình, một gương mặt quen thuộc xuất hiện.

"Ơ?"

"Sao thế? Có vấn đề gì à?"

"Không ạ. Sao vị này lại..."

"Ảnh đẹp đúng không? Đúng là dân chuyên có khác. Nhìn ảnh hay trên màn hình thì trông hiền khô thế thôi chứ gặp ngoài đời khí chất ngời ngời luôn ấy~ Đỉnh của chóp có khác."

Như một cái máy bán hàng tự động, PD Kang nói một lèo không vấp.

"Lúc quay phim, nhân viên hiện trường ai cũng phải trầm trồ. Chẳng phải đeo mặt nạ gì đâu mà ấn tượng của một người cứ thế thay đổi xoành xoạch trong vòng 1 giây ấy~."

"Không lẽ vị này cũng tham gia với tư cách người chơi ạ?"

"Hả? Ấy, làm gì có~. Dù cái ngành này có vô đạo đức đến mấy thì cũng không đến mức đó đâu, Eun-tae à. Muốn bị chửi cho đến bội thực mà chết à?"

"Vậy thì vị này..."

"Đương nhiên là MC chương trình của chúng ta rồi! Đã chốt là Yoo Ju-ha rồi đấy. Yoo Joo-ha của B.B.B ấy! Quá đỉnh đúng không?"

Phải rồi, Yoo Ju-ha của B.B.B.

Idol hàng top lừng lẫy.

Nhưng mà Yoo Ju-ha thì mắc mớ gì lại xuất hiện ở đây cơ chứ.

"Thật ra thì bọn chị cũng không nghĩ là cậu Ju-ha sẽ đồng ý ngay đâu. Dù sao thì hiện tại chương trình cũng mới chỉ được duyệt làm tập thí điểm thôi. Thế mà đề xuất chưa đầy một ngày đã nhận được phản hồi đồng ý rồi đấy!"

Có vẻ không tin nổi mình đã mời được Yoo Ju-ha, PD Kang không giấu nổi sự phấn khích.

Biên kịch Oh thì vẫn thờ ơ cắm mặt vào đống bánh.

Xem ra việc đề xuất với phía Yoo Ju-ha hoàn toàn là ý của PD Kang.

Vậy còn Kang In-woo thì sao?

MC của mà tôi biết trước kia là Kang In-woo, người được mệnh danh là "anh trai quốc dân", "ca sĩ quốc dân".

Chẳng phải đài JTVC đã quảng bá rầm rộ rằng đây là chương trình mà Kang In-woo, người đã ở ẩn tại Mỹ suốt 10 năm sau hoạt động trong nước cuối cùng, đã lựa chọn hay sao.

Hơn nữa, có thể dễ dàng được duyệt thành chương trình chính thức hơn các chương trình thí điểm khác cũng là nhờ có Kang In-woo.

Tôi nhớ rõ ràng là Kang In-woo đã dẫn chương trình cho đến tận mùa 3 mà.

'Chẳng lẽ trí nhớ của mình sai?'

Không thể nào... Không được sai. Phải đúng mới được.

'Có gì đó là lạ.'

Quá khứ thay đổi thì tương lai thay đổi là chuyện đương nhiên.

Đương nhiên rồi. Chuyện quá đỗi bình thường.

Cho đến giờ, tôi đã bỏ qua sự thật hiển nhiên đó.

Vì tôi cứ nghĩ chỉ có tương lai của Kwon Eun-tae và EcL:pse mới thay đổi thôi.

"Mà này Eun-tae, cậu không biết Ju-ha sẽ làm MC à? Thấy hai người có vẻ thân thiết lắm mà."

"Không hề ạ. Chúng tôi còn chưa từng gặp mặt nữa là."

"Hảảả? Thật á?"

"Vâng."

Nghe câu trả lời của tôi, PD Kang gãi đầu tỏ vẻ khó hiểu.

Biên kịch Oh đang từ từ xúc bánh pudding cũng đặt thìa xuống, tham gia vào cuộc trò chuyện.

"Là Yoo Ju-ha-ssi mà. Chính cậu ấy đã đề cử Kwon Eun-tae-ssi tham gia đấy."

Lại cái giọng điệu gì đây nữa không biết.

Yoo Ju-ha tại sao lại đề cử tôi?

"Tôi hoàn toàn không biết gì về chuyện này cả."

"Vậy thì tại sao Yoo Ju-ha-ssi lại làm thế nhỉ?"

Ừ nhỉ.

Tôi cũng tò mò đây.

"Hay là Ju-ha-ssi là fan cuồng của Eun-tae-ssi, kiểu kiểu thế?"

"Tôi thấy khả năng đó là bằng không ạ."

"Ấy, Eun-tae-ssi nghiêm túc quá rồi đấy."

Bốp-.

PD Kang đẩy một cái khiến tôi lảo đảo không vững.

"......"

"Sao? Có vấn đề gì à?"

"...Không ạ, không có gì."

Trông không giống mà khỏe như trâu vậy.

Trước hành động vũ lực bất ngờ, suýt nữa thì tôi đã nghiêm mặt thật sự.

Chắc không phải cố ý đâu nhỉ?

Tôi nhìn PD Kang với ánh mắt nghi ngờ rồi nhanh chóng thu lại.

'Mình là bên B của bên B.' (Ý là ở thế yếu hơn.)

Tôi không ngừng tự nhắc nhở bản thân.

Buổi gặp mặt này về bản chất là để bàn chuyện công việc.

Dù cho bây giờ nó đã biến thành một diễn đàn tranh luận tìm lý do 'Tại sao Yoo Ju-ha lại làm vậy?' đi chăng nữa.

Tất cả những người ngồi quanh bàn, bao gồm cả tôi, đều là những người hiện đại, có học thức và hiểu biết nhất định.

Dù đã vắt óc suy nghĩ, vận dụng trí tuệ tập thể mà vẫn chẳng tìm ra được câu trả lời nào thỏa đáng.

Tôi thậm chí còn có suy nghĩ bất kính rằng có khi nào đây chỉ là một sự lãng phí thời gian không.

"Mà cũng phải. Kwon Eun-tae-ssi đâu phải nhóm nhạc nữ đâu mà Yoo Ju-ha-ssi lại là fan được. Vạn nhất có là thật đi nữa thì... cái viễn cảnh đó cũng hơi kỳ kỳ."

Hơi á? Không phải hơi mà là quá kỳ luôn ấy chứ?

Thà nói Kwon Eun-tae kính trọng đại tiền bối Yoo Ju-ha còn nghe có lý hơn.

Nhưng vấn đề là tôi có kính trọng ảnh ta đâu cơ chứ.

"......"

Tôi cố gắng nuốt ngược những lời muốn tuôn ra vào trong.

Cần phải kiềm chế những lời nói và hành động cảm tính ở một mức độ nhất định.

Tôi nốc cạn ly nước có ga mà anh quản lý vừa gọi thêm.

Uống nước lạnh cho tỉnh táo lại nào.

Cổ họng tôi hơi rát.

"Hmm. Theo tôi nghĩ nhé."

Biên kịch Oh nghiêm mặt, đẩy gọng kính lên, hạ giọng nói.

"Có khi nào Kwon Eun-tae-ssi là đứa em trai thất lạc của Yoo Ju-ha-ssi không?"

"Ji-eun à..." (PD Kang kêu lên)

"Biên kịch Oh..." (Anh quản lý thở dài)

"......"

May mà không phải mỗi mình tôi thấy hoang đường.

Trước suy đoán vô lý của biên kịch Oh, suýt nữa thì ly nước có ga tôi vừa uống đã trào ngược ra ngoài.

"Gì thế? Sao mọi người phản ứng vậy? Phim truyền hình vốn dĩ phải bắt đầu từ những sự kiện có vẻ hợp lý và có khả năng xảy ra chứ."

"Biên kịch ơi. Đây không phải phim truyền hình đâu ạ."

Một người nuôi mộng làm biên kịch phim truyền hình sao lại lượn lờ ở mảng giải trí thực tế thế này.

"Cả tôi và biên kịch Oh đều là người sống thực tế, chân chạm đất đấy ạ."

"Đôi khi hiện thực còn kịch tính hơn cả phim ảnh, cậu không biết à?"

Mấy thứ đó dù không muốn biết thì tôi cũng đã biết quá rõ rồi.

Ở đây có ai đã từng vừa xuyên vào thân thể người khác vừa quay ngược thời gian cùng lúc chưa?

Chắc chỉ có mình tôi thôi nhỉ.

"Cái giả thuyết tôi là em trai thất lạc của tiền bối Yoo Ju-ha vừa không hợp lý lại vừa không có khả năng xảy ra. Hơn nữa, đây cũng chẳng phải sự kiện hay tai nạn gì cả."

Tôi lần lượt bác bỏ từng suy đoán viển vông của biên kịch Oh.

Trong lòng cũng thấy nhẹ nhõm đi phần nào.

Lời tôi vừa dứt, liền nghe thấy một tiếng 'Chậc' tỏ vẻ bất mãn.

"Bí mật thân thế mà không ổn thì chuyển sang màn trả thù tình ái thì sao? Thật ra là Kwon Eun-tae-ssi đã cướp bạn gái cũ của Yoo Ju-ha-ssi."

"Tôi không có bạn gái."

"Tất nhiên rồi, Kwon Eun-tae-ssi là idol mà, chắc chắn sẽ nói là không có rồi."

"Biên kịch ơi, Eun-tae nhà chúng tôi thật sự không có bạn gái đâu ạ."

Bạn bè bình thường còn chẳng có, nói gì đến bạn gái.

Dù được anh quản lý "yểm trợ", biên kịch Oh vẫn chỉ hừ mũi một cái.

"Tôi hiểu mà. Anh quản lý đương nhiên phải nói vậy rồi."

Giờ thì tôi hiểu tại sao lại không tìm ra được câu trả lời rồi.

Nói chuyện không ăn nhập gì cả.

Nãy giờ tôi cứ như đang nói chuyện với bức vách vậy.

"PD Kang, cứ đưa hợp đồng đây ạ. Tôi sẽ đóng dấu ngay bây giờ."

Rồi đường ai nấy đi cho nhanh.

Đây là biện pháp đặc biệt tôi đưa ra để chặn họng những lời nói nhảm của biên kịch Oh.

Dù sao thì tôi cũng đã quyết định tham gia chương trình này rồi.

"Á! Vậy luôn hả?"

Nhưng nhìn phản ứng mắt sáng rực một cách bất thường của PD Kang...

Không hiểu sao tôi không thể xóa bỏ được ý nghĩ mình đã bị lừa.

Gì đây? Cái cảm giác khó chịu này là sao?

Bình Luận (0)
Comment