Trợ Lý Đạo Diễn Quèn Lại Là Idol Thiên Tài

Chương 172

Gong Seon-woo đứng trước Kim Sang-sik, giữ một khoảng cách mơ hồ.

Anh là khán giả duy nhất của buổi busking tệ hại không thể tệ hơn.

Thấy cảnh đó, Kwon Eun-tae bật cười khẩy như thể không thể tin nổi.

– Anh quen thân với anh ấy à?

– Hôm nay mới gặp lần đầu.

– Tốt nhất là nên giữ khoảng cách. Mới nhìn qua thôi đã thấy khí chất ‘con gà’ rõ mồn một rồi.

– Không quan tâm.

– Chuyện đời ai mà biết trước được, cứ nghe lời tôi đi.

– Mơ đi.

Kwon Eun-tae hừ mũi khinh thường rồi lại khởi động xe.

Nhìn Gong Seon-woo và Kim Sang-sik dần xa, Kim Woo-jung nheo mắt đầy vẻ bí ẩn.

Gong Seon-woo đâu biết điều đó.

Anh đang ở trong tình thế buộc phải đáp lễ cho bài hát của một nghệ sĩ trẻ nghèo khó.

– Thầy ơi, thầy không bố thí cho chúng sinh đáng thương một đồng sao?

– Bao nhiêu là đủ?

– Không hơn không kém, chỉ xin đúng số tiền mà thầy cảm động vì bài hát của tôi thôi ạ!

‘Mình đã cảm động đến mức nào nhỉ?’

Không, hơn cả thế.

‘Tại sao mình lại xuống xe để xem cái buổi busking không giống busking này chứ?’

Gong Seon-woo hoàn toàn không hiểu hành động của mình.

Rõ ràng lúc khởi hành thì không như vậy.

Mọi thứ dường như bắt đầu rối tung lên kể từ khi xe bị hỏng.

– Thầy ơi? Thầy đang băn khoăn lắm sao? Để tôi hát thêm một bài nữa nhé?

– À, không. Không cần đâu. Đợi một chút.

Gong Seon-woo bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, lúng túng đưa cho Kim Sang-sik vài tờ tiền nghìn won.

– Cảm ơn thầy!

Kim Sang-sik nhanh nhảu nhận lấy số tiền, cúi gập người 90 độ, khúm núm.

– Vậy tôi đi đây. Anh cứ hát tiếp đi.

– Khoan đã! Anh phải nhận tiền thừa chứ!

Kim Sang-sik giữ Gong Seon-woo lại, người đang định rời khỏi khu phố kỳ lạ này càng nhanh càng tốt.

Kim Sang-sik cười toe toét tinh nghịch rồi đưa cho Gong Seon-woo hai cây pháo tép rẻ tiền.

– Tôi không cần đâu.

– Tôi không yên tâm. Cứ coi như đây là tấm lòng của tôi mà nhận lấy đi ạ.

Người ngoài nhìn vào chắc sẽ nghĩ Kim Sang-sik đang ép buộc người khác mua hàng.

Thực tế là có người đã hiểu lầm như vậy.

Song Yi-seon đang đi trên con đường ven biển, lắc đầu lia lịa rồi xuống xe đạp.

– Ối giời, anh ấy lại tóm được một con gà nữa rồi.

Song Yi-seon vẫn còn mặc đồng phục học sinh, tặc lưỡi nhìn Gong Seon-woo bị lắm vào bẫy.

– Chỉ được cái mã ngoài thôi, cái mã ngoài thôi.

Vì đang ngậm kẹo m*t nên một bên má của Song Yi-seon phồng lên.

Song Yi-seon lẩm bẩm một mình rồi nhổ kẹo ra.

– Dừng lại, dừng lại! Tôi tố cáo anh gây ô nhiễm tiếng ồn bất hợp pháp! Bùm chíu! Bùm chíu!

Nói rồi, cậu ấy bật to tiếng còi xe cảnh sát đã lưu trong điện thoại rồi tiến về phía hai người.

– Song Yi-seon, cái thằng nhóc này! Lại trốn học đúng không? Để anh gọi cho bố mẹ cậu nhé?

– Thế còn anh thì sao? Bố mẹ anh có biết anh đang ngồi đây đàn hát nghêu ngao không?

– Cái đó thì đương nhiên…!

– Chắc là không biết đâu nhỉ. Nếu biết thì họ sẽ lôi anh về ngay lập tức. Hay là để đứa em thân thiện và dịu dàng này liên lạc giúp anh nhé?

– Không được!

Song Yi-seon tắt tiếng còi rồi lắc điện thoại về phía Kim Sang-sik.

Kim Sang-sik định dạy dỗ một thiếu niên đang ‘lạc lối’ thì lại bị vặn lại, cậu ấy hỏi với giọng buồn bã.

– Cậu… muốn gì?

– Hôm nay tự dưng muốn đắm chìm vào cảm xúc mà khung cảnh chẳng hợp tí nào. Chẳng có chút cảm xúc, lãng mạn gì cả.

Song Yi-seon chỉ tay về phía bờ biển trống trải, nói vòng vo.

Kim Sang-sik không hiểu sao lại hiểu ý, ôm gáy.

– Vậy là cậu muốn lấy hết chỗ này sao?

– Đàn ông Kim Sang-sik. Đã chơi thì chơi lớn một lần đi anh.

– Cả bọn cướp cũng còn có lương tâm hơn cậu đấy, đúng không?

– Tôi có cần biết chuyện đó không?

Song Yi-seon giả vờ ngây thơ như không biết gì, chớp chớp đôi mắt tròn xoe.

Rồi chưa đầy một giây sau, cậu ấy đổi sắc mặt.

Song Yi-seon cười gian xảo như một tên cho vay nặng lãi đến đòi nợ, giật phắt thứ trong tay Kim Sang-sik.

– Đưa đây!

– Không được!

Kim Sang-sik cố hết sức không để bị giật mất, nhưng đã chậm một bước.

– Yo, anh bạn. Cái này tôi sẽ dùng thật tốt. Vậy nhé~.

Song Yi-seon đưa ngón tay lên lông mày rồi búng ra, chào tạm biệt với giọng điệu ngông nghênh.

– Đó là toàn bộ tài sản của tôi đấy. Tôi xong đời rồi. Phá sản rồi. Hahaha. Phá sản. Đàn ông Kim Sang-sik hai mươi tuổi mà phá sản.

Kim Sang-sik ngồi phịch xuống nền cát một cách vô vọng như một người dân mất nước.

Cậu ấy vung cát lung tung khiến một ít bắn vào Gong Seon-woo.

Gong Seon-woo chỉ đảo mắt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra trước màn kịch bất ngờ này.

Rồi anh cẩn thận tiến lại gần Kim Sang-sik, người đang lăn lộn trên cát.

– Này, cái này thì…

Gong Seon-woo định trả lại cây pháo tép mà anh đã nhận từ Kim Sang-sik.

Kim Sang-sik đang nằm ngửa, quẫy tay quẫy chân thì bật dậy.

– Thời buổi này mà vẫn có người như thầy sao. Có phải thầy là sợi dây thừng từ trời rơi xuống không?

– Không, tôi không phải sợi dây thừng gì cả, tôi là người mà.

Kim Sang-sik và Gong Seon-woo đều đang nói chuyện lạc đề.

Nhưng không ai trong hai người họ nghĩ rằng cuộc trò chuyện của mình là kỳ lạ.

– Vậy thì tôi xin nhận cái này.

Kim Sang-sik không chút liêm sỉ định nhận lại pháo tép từ Gong Seon-woo thì.

– Ê, đã cho rồi mà còn đòi lại là hành động hèn hạ nhất thế giới đấy. Hóa ra Kim Sang-sik cậu là người hèn hạ nhất thế giới sao?

Kim Sang-sik giật mình thon thót, quay người về phía phát ra tiếng nói.

Ở đó có Kim Woo-jung.

Phía sau cậu ấy là Yoon Hae-il đang đeo đàn guitar.

Và phía sau nữa là Kwon Eun-tae với vẻ mặt khó chịu, khoanh tay.

– Cậu, cậu! Yoon Hae-il!

Kim Sang-sik lập tức tiến đến Yoon Hae-il, nắm lấy vai cậu ấy mà lay mạnh.

– Yoon Hae-il! Sao cậu đến muộn thế? Nếu cậu không đến muộn thì đã không bị Song Yi-seon cướp pháo tép rồi.

– Xin lỗi.

Yoon Hae-il đứng yên để Kim Sang-sik lay.

Gong Seon-woo, người đã bị Kim Sang-sik bỏ ngoài tai, lúng túng rụt tay đang chìa pháo tép lại.

Đúng lúc đó.

Song Yi-seon nắm chặt lấy tay anh.

– Đưa cho tôi.

– Hả? Tại sao?

– Anh Sang-sik đã hứa cho tôi rồi nên nó là của tôi.

– Không, dù sao thì…

Gong Seon-woo nhìn về phía Kim Sang-sik với vẻ khó xử, vì một logic không thể phản bác.

Kim Sang-sik vẫn không để ý đến anh.

– Vậy thì học sinh cứ lấy đi.

‘Chắc không có chuyện gì đâu.’

Gong Seon-woo nghĩ không có gì to tát rồi định đưa pháo tép cho Song Yi-seon.

– Khoan đã!

Một giọng nói khác lại chặn anh lại.

Kétttt-!

Han Gyeo-ul vứt xe đạp bừa bãi trên đường rồi nhanh chóng chạy về phía này.

Dù đã chạy một quãng đường khá xa nhưng Han Gyeo-ul không hề th* d*c, cậu ấy nói với Gong Seon-woo.

– Đừng tin lời cậu ta. Cậu ta là tên lừa đảo khét tiếng trong xóm đấy.

– Này, tôi là tên lừa đảo hồi nào! Cậu tự dưng xuất hiện rồi nói cái gì thế?

– Tôi cũng chẳng muốn đến đâu. Cậu lại trốn học đúng không? Bố mẹ cậu còn gọi điện cho tôi nữa đấy.

Hai người vừa gặp nhau đã bận cãi nhau.

Gong Seon-woo đứng đó, lưỡng lự không biết có nên can ngăn hai người họ không.

– Này. Hai đứa mày không dừng lại à?

Đúng lúc đó, vị cứu tinh đã cứu Gong Seon-woo khỏi sự lúng túng xuất hiện.

Kwon Eun-tae, người đứng ngoài quan sát tình hình từ xa, bỏ tay ra khỏi ngực rồi tiến lại gần.

– Cậu ta nói tôi là tên lừa đảo trước mà.

– Tôi không nói dối. Tôi chỉ nói sự thật thôi.

– Cái đó tôi không quan tâm. Hai đứa mày đi học hay về nhà thì tùy, nhưng hãy tách nhau ra khỏi đây. Mạnh ai nấy đi.

Đó là một giải pháp đơn giản nhưng rõ ràng.

……

……

Hai người không có lời nào để phản bác, chỉ mấp máy môi.

Kwon Eun-tae tiến thêm một bước về phía Song Yi-seon như thể vẫn chưa xong.

– Và đưa cả cái pháo tép đó đây.

– Cái này không được! Anh Sang-sik đã cho tôi rồi mà!

Song Yi-seon cố gắng bảo vệ cây pháo tép bằng mọi giá.

Trái với phản ứng thái quá của cậu ấy, Kwon Eun-tae hoàn toàn không có ý định giật lấy bằng vũ lực.

……

Anh chỉ im lặng đứng nhìn Song Yi-seon tự mình làm loạn.

Cảm giác mệt mỏi đột ngột ập đến, Gong Seon-woo dùng ngón cái ấn mạnh vào vùng lông mày.

Có vẻ như màn kịch sống động này không có dấu hiệu kết thúc sớm.

Gong Seon-woo mân mê cây pháo tép to bằng cây sáo trúc của học sinh tiểu học rồi nghĩ.

‘Có mỗi cái này thôi mà.’

Gong Seon-woo lục lọi túi áo khoác bên trong rồi lấy ra chiếc bật lửa Zippo lấp lánh màu bạc.

Anh ngừng xoay nó trong lòng bàn tay.

Rồi sau đó…

Xì xèo-.

Gong Seon-woo bốc đồng châm lửa vào cây pháo tép.

Pháo tép nhanh chóng cháy hết rồi phóng lên trời với tiếng nổ ầm ĩ.

Bùm! Bùm! Bùm!

– Á! Anh đang làm gì thế?

– Pháo tép của tôi!

– …Đẹp thật.

Hành động bất ngờ của Gong Seon-woo chủ yếu nhận được phản ứng ngỡ ngàng, nhưng vẫn có người đặc biệt.

Yoon Hae-il khẽ cảm thán khi nhìn lên bầu trời.

Lúc đó, những người khác cũng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Gong Seon-woo cũng vậy.

Rồi anh chợt nhận ra.

Từ nãy đến giờ anh cứ nhìn biển mà chưa một lần nhìn lên bầu trời.

Sự thật đó thật lạ lùng.

Anh cứ nghĩ bầu trời là thứ mình nhìn thấy vài lần mỗi ngày, nhưng khi nghĩ lại thì không phải vậy.

Gong Seon-woo ngước nhìn bầu trời đến khi mỏi cổ.

Mặt trời vẫn chưa lặn hoàn toàn nên màu sắc của pháo tép không được rõ nét, nhưng điều đó cũng có cái hay riêng.

Tuy nhiên, do hỏa lực yếu, màn pháo hoa nhanh chóng kết thúc.

Gong Seon-woo vẫn còn chút tiếc nuối, định châm lửa vào cây pháo tép còn lại thì.

– Thôi kệ đi.

Song Yi-seon đổ đống pháo tép đang ôm trong lòng xuống đất.

Rồi cậu ấy ngẩng cao đầu với vẻ mặt đầy khí thế, nhìn mọi người.

– Tôi, Song Yi-seon, xin chính thức tuyên bố tại đây. Hôm nay, cho đến khi đốt hết chỗ này, không ai được về nhà đâu nhé. Hết.

– Ồ, có khí chất đấy chứ? Cái thằng học sinh cấp ba này.

Kim Woo-jung khẽ cảm thán trước lời tuyên bố của Song Yi-seon.

Thực ra là trêu chọc nhiều hơn.

Song Yi-seon hừ mũi khinh thường như thể đã quen với điều đó.

– Nào, vậy thì mọi người lấy hết bật lửa ra đi.

Trước yêu cầu thẳng thắn của Song Yi-seon, các anh lục lọi túi quần áo.

Tổng cộng có 6 chiếc bật lửa được tập hợp lại.

Một trong số đó đương nhiên là của Gong Seon-woo.

Việc lắp đặt pháo tép diễn ra nhanh chóng.

– Mấy đứa vị thành niên nguy hiểm lắm, ra kia mà xem đi.

– Anh lo thân anh đi. Người mách lẻo với bố mẹ em là anh đúng không?

– Cái thằng này! Không phải anh!

– Đàn ông Kim Sang-sik. Hèn hạ đến mức này sao. Thật thất vọng.

– À, tôi đã bảo không phải tôi mà!

Thấy Kim Sang-sik và Song Yi-seon cãi cọ nhau, Kwon Eun-tae nhắc nhở.

– Hai đứa đừng có cầm lửa mà làm loạn.

– Vâng…

– Xì. Anh Eun-tae lúc nào cũng ghét mỗi em. Chẳng nói gì Han Gyeo-ul cả.

– Anh không có hứng thú với cậu đến mức phải ghét cậu.

– Phụt! Đó là câu Song Yi-seon ghét nhất đấy.

– Anh Eun-tae… thật sự khó chịu. Từ giờ chúng ta tuyệt giao. Đừng nói chuyện với em nữa.

– Cái đó cảm ơn cậu.

Trong câu trả lời của Kwon Eun-tae, có cảm giác nhẹ nhõm như vừa trút được gánh nặng phiền phức.

Song Yi-seon hoàn toàn giận dỗi, dậm chân thình thịch, lùi ra xa.

Gong Seon-woo tiến lại gần Song Yi-seon, người đang ngồi một mình cô đơn như kẻ bị bỏ rơi.

– Cậu cầm cái này đi.

Gong Seon-woo đưa ra một cây pháo tép nhỏ hơn cả chiếc đũa.

– Anh…! Quả nhiên là một chàng trai thành phố ấm áp mà.

Song Yi-seon cảm động cầm lấy pháo tép rồi chạy lung tung khắp bờ biển.

Đúng lúc Kim Woo-jung vừa thốt lên lời cảm thán không phải cảm thán rằng “Trẻ con đúng là sướng thật.”

Những cây pháo tép đã được châm lửa đồng loạt nổ tung.

Bầu trời nhập nhoạng được thêu dệt bằng những đốm lửa đủ màu sắc.

– Oa.

– Ừm, pháo tép rẻ tiền cũng khá đẹp đấy chứ.

– Đừng có nói tài sản cả đời của tôi là đồ rẻ tiền.

Vừa cãi cọ, sáu người còn lại, trừ Gong Seon-woo, kề vai sát cánh nhìn lên bầu trời.

Gong Seon-woo đứng cách đó một chút, lặng lẽ bật máy ảnh.

Rồi…

Tách!

Gong Seon-woo chụp lại bóng lưng của sáu người.

Anh không hiểu tại sao, nhưng Gong Seon-woo nghĩ rằng mình nên làm vậy.

Bình Luận (0)
Comment