Kwon Eun-tae nhìn thấy cảnh đó, liền kiểm tra đồng hồ đeo tay và giục Gong Seon-woo.
– Tôi đội cho anh nhé?
– Không, không cần đâu ạ.
Cuối cùng, Gong Seon-woo lại bị khí thế của Kwon Eun-tae áp đảo, vội vàng đội mũ bảo hiểm.
– Vậy thì thất lễ rồi ạaaa…!
Vù vù—.
Ngay khi Gong Seon-woo vừa lên xe, Kwon Eun-tae đã vặn ga mà không nói một lời nào về việc xuất phát.
– …!
Gong Seon-woo loạng choạng một lúc rồi nhanh chóng vươn tay ra sau, nắm lấy yên xe. Suýt chút nữa thì anh ấy đã ngã ngang và đi đời rồi. Gong Seon-woo sợ hãi trợn mắt nhìn Kwon Eun-tae. Tất cả những gì anh ấy thấy chỉ là chiếc mũ bảo hiểm đen sì và tròn vo. Bên dưới, chiếc áo sơ mi màu xanh lam Kwon Eun-tae đang mặc bay phấp phới trong gió.
Gong Seon-woo, người đã tìm thấy sự bình yên trong tâm hồn từ một bức tranh hài hòa nào đó, hít một hơi thật sâu. Ngay sau đó, con đường trải dài bất tận hiện ra trong mắt Gong Seon-woo. Trên con đường đó, Gong Seon-woo tạm thời không nghĩ ngợi gì, và cũng nhìn ra bãi biển trải dài bất tận. Ánh sáng phản chiếu từ nước biển làm mắt anh ấy chói lóa.
Chiếc xe tay ga chạy được một lúc lâu.
Kít—!
Do lái xe khá dữ dội, Gong Seon-woo suýt nữa thì loạng choạng vì say xe khi xuống xe tay ga. May mắn là sự cố đó đã không xảy ra. Vì Gong Seon-woo đã cố gắng hết sức để giữ vững đôi chân.
Nhìn quanh, đây không phải tiệm sửa xe mà là trước cổng một trường trung học.
– Đây là đâu vậy ạ?
– Uống nước một lát rồi đi.
– Dạ? Này anh…!
Kwon Eun-tae nghe thấy tiếng Gong Seon-woo gọi nhưng giả vờ như không nghe thấy, rồi thoắt cái đi vào một tiệm văn phòng phẩm nhỏ trước cổng trường. Gong Seon-woo một mình trơ trọi trước chiếc xe tay ga, há hốc mồm kinh ngạc. Từ phía trường học, một không khí ồn ào và sôi động truyền đến. Quá thiếu thực tế.
– Bây giờ tất cả những chuyện này là cái quái gì….
Thế là Gong Seon-woo tựa vào chiếc xe tay ga, cười như thể đã buông xuôi. Khi đã buông bỏ mọi suy nghĩ, Gong Seon-woo nhìn thấy hai chiếc xe đạp đang dựng cạnh nhau.
Két—.
Ngay sau đó, cửa hàng mở ra, Song Yi-seon và Han Gyeo-ul mặc đồng phục học sinh bước ra. Han Gyeo-ul ngậm một cây kẹo m*t trong miệng. Song Yi-seon bóc vỏ cây kem ‘Ssangssangba’ rồi cẩn thận cầm que kem, tập trung cao độ.
Cây kem đôi vốn dính liền bắt đầu xuất hiện những vết nứt nhỏ. Rồi ngay lập tức, ‘tách’ - nó gãy đôi một cách bất đối xứng. Song Yi-seon thở dài tiếc nuối. Song Yi-seon loay hoay ghép các mảnh kem lại rồi đưa phần nhỏ hơn cho Han Gyeo-ul.
– Mày ăn cái nhỏ hơn đi.
– ……
Han Gyeo-ul liếc nhìn bàn tay đang chìa ra về phía mình và cây kem que ngắn ngủn. Han Gyeo-ul thở dài như thể thấy thật đáng thương, rồi không làm gì cả mà đạp xe đi trước.
– Này! Tao mua bằng tiền của tao đấy, mày không có lương tâm à?
– Ai bảo mày cho?
Han Gyeo-ul vừa quay lưng lại vừa nói một câu châm chọc, khiến Song Yi-seon càng thêm tức giận. Thế là Song Yi-seon, người đang cầm hai que kem trên hai tay, vội vàng nhét kem vào miệng. Trong tình trạng đó, Song Yi-seon lẩm bẩm gì đó rồi đạp bàn đạp thật nhanh, điên cuồng đuổi theo Han Gyeo-ul.
– Đây ạ.
Sau một hồi hỗn loạn.
Kwon Eun-tae bước ra từ cửa hàng, đưa một lon cà phê nóng.
– À…, cảm ơn. Tôi sẽ uống.
– Tùy anh.
Kwon Eun-tae với vẻ mặt thờ ơ, không biết đang nghĩ gì, liền ngồi phịch xuống chiếc ghế dài trước cửa hàng. Gong Seon-woo do dự một lúc rồi cũng ngồi xuống bên cạnh. Kwon Eun-tae liếc nhìn, lướt qua Gong Seon-woo.
– Anh đến từ Seoul à?
– Vâng.
– Sao lại đến?
– Dạ?
– ……
– ……
Cuộc đối thoại của hai người không kéo dài quá hai câu. Tiếng chuông điện thoại vang lên, cắt ngang khoảng cách song song giữa hai người. Kwon Eun-tae kiểm tra người gọi, rồi với vẻ mặt khó chịu bắt máy.
– Ờ, gì?
Cứ như thể đang chờ Kwon Eun-tae bắt máy, ngay khi cuộc gọi kết nối, một tiếng ồn ào như bom nổ vang lên từ đầu dây bên kia. Gong Seon-woo với vẻ mặt chán nản vì tiếng ồn, liền vứt lon cà phê đã uống hết vào thùng rác.
Kwon Eun-tae tiếp tục cuộc gọi một cách thờ ơ, không chút thay đổi biểu cảm, như thể đã đoán trước được phản ứng của người bên kia đầu dây.
– Giờ tôi đi đây. Không muộn đâu.
Tút.
Rồi anh ấy chỉ nói những gì mình muốn nói rồi cúp máy. Đúng là một người có tính cách lạnh lùng đến mức khiến người nhìn cũng phải rùng mình.
Mặc kệ.
Kwon Eun-tae uống cạn lon nước điện giải một hơi rồi vứt lon đã bóp méo vào thùng rác giống như Gong Seon-woo. Kwon Eun-tae lập tức quay lại chiếc xe tay ga và đội mũ bảo hiểm một lần nữa.
– Đi thôi.
Vù vù—!
Chiếc xe tay ga khởi hành. Không đi được bao xa, một khung cảnh thị trấn giản dị hiện ra. Thị trấn chủ yếu là các tòa nhà một tầng. Chiếc xe tay ga của Kwon Eun-tae đang chạy dọc con đường đó thì dừng lại trước một tòa nhà phía trước.
– Đừng xuống xe, đợi ở đây. Tôi chỉ lấy đồ nghề rồi đi ngay thôi.
Kwon Eun-tae chỉ nói những gì mình muốn nói rồi thoắt cái xuống xe và đi vào trong. Nhìn bóng lưng đó, Gong Seon-woo giờ cũng đành chấp nhận. Anh ấy đã quen với tính cách của Kwon Eun-tae rồi.
Kwon Eun-tae đã bảo đừng xuống xe, nhưng Gong Seon-woo không nghe lời mà vẫn xuống xe tay ga. Gong Seon-woo không trả lời rằng sẽ làm theo.
Kwon Eun-tae cũng cần biết rằng bản thân anh ấy tùy tiện thì người khác cũng có thể tùy tiện như vậy.
Gong Seon-woo, người đã thể hiện tinh thần cạnh tranh ở một nơi tinh tế, sải bước dài. Gong Seon-woo ngước nhìn tấm biển hiệu rách nát, vẫn còn nguyên dấu vết của thời gian.
Tiệm sửa xe.
Trên tấm biển hiệu không có tên cửa hàng gì cả, chỉ có ba chữ ‘Tiệm sửa xe’ trơ trọi. Từ bên trong, một tiếng hát nhỏ vọng ra. Đó chính là bài hát mà Gong Seon-woo đã nghe trong xe. Với tâm trạng vui vẻ, Gong Seon-woo như bị cuốn hút mà bước vào bên trong.
Điều đầu tiên đập vào mắt là chiếc máy ảnh đang nằm trên kệ. Chiếc máy ảnh đã cũ kỹ, còn khá nhiều dấu vết sử dụng.
Trên kệ còn treo một bức tranh lạc quẻ nào đó. Đó là một bức phác họa tượng thạch cao, nhưng kỹ năng thì không được tốt cho lắm. Cả bức tường dán đầy những bức tranh tương tự, như thể là những biển chỉ đường.
Đi sâu vào bên trong, một người đàn ông đeo yếm đang cắm mặt vào bát, hít hà món mì Jajangmyeon. Nếu là người khác thì có lẽ sẽ bị coi là tham ăn th* t*c, nhưng ở người đàn ông trước mắt thì không hề cảm thấy một chút th* t*c nào.
– Ơ? Anh đến bằng cách nào vậy?
Nếu nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông xuất hiện ngay khoảnh khắc anh ấy ngẩng đầu lên để gắp củ cải muối, thì ai cũng sẽ nghĩ như vậy.
– Người đàn ông vừa đi vào đây….
Trước khi Gong Seon-woo kịp giải thích gì.
Từ sâu bên trong, Kwon Eun-tae bất ngờ xuất hiện. Trên tay anh ấy cầm một dụng cụ chưa từng thấy bao giờ. Trong khoảnh khắc, Gong Seon-woo rùng mình, nuốt nước bọt.
– Khách của tôi.
– À. Cuộc gọi lúc nãy à?
– Ừ.
Nghe Kwon Eun-tae trả lời, người đàn ông liếc nhìn Gong Seon-woo rồi lại thờ ơ tập trung vào việc ăn mì Jajangmyeon.
– Tôi mượn cái này đi.
– Ờ, phí thuê 50.000 won.
– Mày đùa tao à?
– Tao biết mày sẽ nói vậy nên tao đã tự ý ghi nợ ở tiệm mì Trung Quốc dưới tên mày rồi đấy, bạn ơi. Chỉ một bát mì Jajangmyeon mà đòi bù đắp sao. Bạn bè như vậy thì kiếm đâu ra nữa chứ, bạn ơi!
Kim Woo-jung, người đã chén sạch bát mì, cố gắng khoác vai Kwon Eun-tae, nhưng thất bại vì Kwon Eun-tae đã biết thói quen của cậu ấy nên né tránh nhanh hơn một nhịp.
– Tôi cũng mượn xe luôn.
– Này, xe thì phải trả tiền thuê thật đấy!
Kwon Eun-tae không trả lời. Thay vào đó, anh ấy với tay quen thuộc lấy chìa khóa xe treo trên tường. Gong Seon-woo kể từ khi gặp Kwon Eun-tae, liên tục trải qua những khoảnh khắc hoang mang tột độ, tự hỏi ‘Làm thế này có được không?’
Khác với Gong Seon-woo đang bốn loạn, Kim Woo-jung dùng tay lau khóe miệng dính sốt Jajang một cách cực kỳ tao nhã rồi thản nhiên hỏi.
– Đi cùng giúp nhé?
– Mày rảnh à?
– Chỉ rảnh thôi sao? Tao còn nhiều tiền nữa chứ?
– Tùy mày.
Kim Woo-jung hét lên “Đợi một chút!”, nhưng Kwon Eun-tae không thèm để ý mà vẫn khởi động xe.
– Lên xe đi.
– À, xin hỏi… anh làm nghề gì vậy….
– Rẻ hơn bảo hiểm. Tôi chỉ lấy phí đi lại thôi.
– Không, không phải vậy….
– Không lên xe thì làm gì? Phải đi nhanh lên chứ, trước khi trời tối là phải về rồi.
Trước sự thúc giục của Kim Woo-jung, Gong Seon-woo đành ngơ ngác lên xe. Chưa kịp hỏi ‘Cái này rốt cuộc là cái quái gì vậy?’, chiếc xe đã khởi hành.
Khác với xe tay ga, kỹ năng lái ô tô của Kwon Eun-tae ở mức thượng thừa.
– Đi dạo mà không có nhạc thì sao được.
– Nhức đầu quá.
– Tao là chủ xe mà?
– ……
Kim Woo-jung nở nụ cười chiến thắng từ ghế phụ lái và kết nối Bluetooth. Ngay sau đó, tiếng nhạc bắt đầu vang lên, cậu ta phấn khích nhún nhảy theo điệu nhạc.
Kwon Eun-tae chỉ nhìn thẳng về phía trước, phớt lờ Kim Woo-jung đang làm trò.
Đi ngược lại con đường đã đến, họ quay về điểm xuất phát. Kwon Eun-tae tháo dây an toàn và xuống xe.
Ngay sau đó, Kwon Eun-tae và Kim Woo-jung chụm đầu lại, kiểm tra khắp nơi trên xe.
Sau một lúc lâu.
– Ồ ồ, nổ máy rồi!
Kim Woo-jung với khuôn mặt dính đầy vết bẩn, ra dấu hiệu OK. Thế là Kwon Eun-tae đóng nắp capo và dọn dẹp đồ nghề. Gong Seon-woo trong lòng vẫn đang run sợ. Nhưng trái với lo lắng, không có chuyện gì xảy ra cả. Điều đó khiến anh ấy ngạc nhiên.
– Xong rồi.
– À, tôi…. Cảm ơn anh. Phí đi lại là bao nhiêu ạ?
Gong Seon-woo ngơ ngác, mò tay vào túi áo khoác nơi có ví tiền.
– Thôi.
– Dạ? Nhưng lúc nãy anh nói phí đi lại….
– Nhìn thì thấy không có gì to tát. Cũng không thay thế linh kiện nào. Chừng này thì tôi không lấy tiền đâu.
– Người ta muốn trả tiền mà không lấy là sao? Khách hàng ơi, đừng đưa cho nó, đưa cho tôi này. Tôi là chủ tiệm đấy.
Nghe Kim Woo-jung nói, Gong Seon-woo định rút vài tờ 10.000 won từ ví ra thì Kwon Eun-tae ngăn lại.
– Bảo là tính vào tiền mì Jajangmyeon rồi mà?
– Này, cái đó là cái đó, cái này là cái này chứ.
– Cái đó, cái này, cái kia, tất cả gộp lại thành một.
– Cái này, cái đó, cái kia. Chữ khác nhau mà sao gộp lại thành một được?
– Được.
Kwon Eun-tae dùng găng tay vỗ nhẹ vào vai Kim Woo-jung. Thế là tình hình kết thúc. Kim Woo-jung giơ hai tay lên như thể bó tay.
– Đúng là đồ cứng đầu. Mày nghĩ tao đào đất ra mà kinh doanh chắc! Tiền công cũng không đủ nữa!
– Không nhanh lên là tao bỏ mày lại đấy.
– Đi, đi. Tao đang đi đây. Đợi tí.
Kim Woo-jung lẩm bẩm nhưng vẫn bám sát phía sau Kwon Eun-tae để không bị bỏ lại. Gong Seon-woo sốt ruột khi thấy bóng lưng hai người dần xa, liền cất cao giọng.
– Này, cảm ơn hai người!
– Vâng, anh đi cẩn thận nhé! Lái xe an toàn!
Kim Woo-jung quay đầu lại, vẫy vẫy tay về phía Gong Seon-woo. Gong Seon-woo đứng yên tại chỗ một lúc như bị ma ám, rồi tự vỗ vào hai má bằng lòng bàn tay để tỉnh táo lại.
Với tâm trạng nửa tin nửa ngờ, Gong Seon-woo lên xe, vặn chìa khóa khởi động. Chiếc xe hoạt động mượt mà hơn nhiều so với trước khi bị hỏng. Cảm giác trống rỗng và hụt hẫng ập đến cùng lúc.
– Sửa xong rồi thì chắc là được rồi.
Gong Seon-woo lẩm bẩm một mình rồi từ từ cho xe lăn bánh. Kwon Eun-tae chỉ khởi động xe sau khi đã chắc chắn rằng xe của Gong Seon-woo đã khởi hành an toàn.
– Đáng lẽ phải ăn cả mì Jajangmyeon và Tangsuyuk nữa chứ.
– Mày tự bỏ tiền ra mà ăn.
– Ư ư, oan ức quá.
Trên đường về tiệm sửa xe.
Đó là lúc cuộc tranh cãi về mì Jajangmyeon kéo dài. Kim Woo-jung phát hiện ra ai đó ngoài cửa sổ.
– Gì vậy? Cái thằng đó, lại ở đó làm trò nữa rồi.
– Mặc kệ nó đi.
– Này, Kim Sang-sik!
Kim Woo-jung hạ cửa kính xuống, gọi Kim Sang-sik ở phía đối diện. Thế là Kim Sang-sik, người đang biểu diễn busking với cây đàn guitar trên vai, cũng dừng hát và chào lại.
– Cho xin một xu!
– Đừng có đùa!
Hai người cười khúc khích với nhau. Vì đây là chuyện thường ngày nên họ định bỏ qua mà không bận tâm.
– Khoan đã. Anh ấy sao lại ở đó làm cái trò gì vậy?
Nơi Kim Woo-jung chỉ tay, có Gong Seon-woo.