Nhưng mà thế thì làm được gì chứ.
Nhóm có năm người mà giờ chỉ còn lại hai đứa thì làm được cái quái gì.
Hình ảnh nhóm đã đi tong rồi.
Dù có bịt mắt bắt dê, giả vờ như không có chuyện gì mà cho hai đứa ra mắt unit riêng đi chăng nữa thì bây giờ cũng không phải thời điểm thích hợp.
Không biết công ty nghĩ sao chứ tôi thì thấy thời gian gián đoạn phải ít nhất 6 tháng.
Thậm chí có thể kéo dài hơn một năm.
Trong thời gian đó, dù có chuyển hướng sang hoạt động ở Nhật Bản thì hiện tại cũng không mấy khả quan.
Trong fandom của Glory Earth, trách nhiệm quá mức đang đổ dồn lên So Ju-yeong, trưởng nhóm.
Ba trong số các thành viên gây chuyện, hai đứa đã là người lớn trên hai mươi tuổi.
So Ju-yeong đâu phải đội kiểm soát, có nghĩa vụ gì mà phải can thiệp vào đời tư của mấy đứa cùng tuổi chứ?
Dù có là trưởng nhóm đi chăng nữa.
Nói trắng ra, chức trưởng nhóm chẳng khác nào một công việc tình nguyện.
Mấy đứa mà lời bố mẹ hay cấp trên còn chẳng thèm nghe thì làm sao mà nghe lời So Ju-yeong được chứ.
Chỉ có So Ju-yeong và cậu bé hiền lành (순둥이) – những người không gây chuyện mà vẫn ngoan ngoãn – là đang phải chịu đựng.
Mỗi khi có chuyện như thế này xảy ra, tôi lại cảm thấy cuộc đời thật sự không thể đoán trước được điều gì.
Shim Ju-yeong, người đã bị loại khỏi đội hình debut của Glory Earth, ngược lại lại được cái trong họa có phúc.
Không biết Shim Ju-yeong cảm thấy thế nào, nhưng với tư cách người ngoài thì tôi thấy vậy.
Mà hình như không chỉ mình tôi nghĩ thế.
Càng nhiều ý kiến chỉ trích So Ju-yeong thì trên các cộng đồng mạng lại càng xuất hiện nhiều bài viết về Shim Ju-yeong như một phản ứng ngược.
– Đm bias tui suýt nữa debut với Glory Earth rồi
Ai đó (cậu ấm vĩ đại^^) dùng tiền chen chân vào nên bị loại khỏi đội hình debut. Nhưng mà đó lại là một nước cờ thần sầu.
Lúc đó tui buồn lắm vì nếu lỡ mất cơ hội debut thì tuổi tác sẽ trở nên khó xử, nhưng may mắn là sau đó cậu ấy tham gia show sống còn và chuyển sang công ty lớn hơn, tốt hơn, giờ chỉ còn chờ debut thôi.
Thật sự không thể tin được, dạo này toàn chuyện tốt đẹp xảy ra, không lẽ là mơ? Tui cứ ngủ dậy trong trạng thái nghi ngờ như bị bệnh hoang tưởng vậy. Nhưng mà bây giờ vẫn tốt, tốt lắm luôn ㅜㅜ
Chắc vì thế mà người ta phải sống tốt nhỉ.
Tui ngày nào cũng cầu mong bias mình thành công, dù là chuyện nhỏ nhặt nhất cũng làm việc tốt.
Tất nhiên không phải vì tui làm việc tốt mà bias tui được suôn sẻ đâu, nhưng mà thấy cậu ấy suôn sẻ thật thì vui quá trời.
Giờ là khởi đầu mới, tui sẽ cầu nguyện cho cậu ấy thành công hơn nữa.
Cảm ơn vì đã loại bias của tôi khỏi đội hình debut của Glory Earth. Tôi sẽ sống tốt hơn thay cho bias của tôi.
└ Cổ vũ Shim Ju!
└ Shim Ju bị loại khỏi đội hình debut đúng là được tổ tiên phù hộ mà.
└ Ghen tị quá,, giá mà bias của tớ cũng bỏ trốn cùng lúc đó,,
└ Mày là tao à ㅠ
└ (Người viết) Ủa, tui đâu có nói tên đâu mà ai cũng biết vậy haha. Đã thế thì quảng cáo luôn [ShootMez vShim Ju-yeong Seo Ji-won Woo Hyun-woo Kim Si-minv sắp debut! Mọi người quan tâm nhé!]
└ Chỉ bốn người đó debut thôi hả?
└ (Người viết) Chắc sẽ thêm một thực tập sinh bí mật nữa đó!
└ Hú hồn, đợi đợi
└ Nói thật thì cái phốt này nổ ra, Trophy tự chứng minh mình là thằng đần. Nếu So Ju-yeong và Shim Ju-yeong debut cùng nhau thành một cặp thì fan sẽ phát cuồng vì chemistry của hai đứa, đằng này lại cho ăn hành à đm không ăn đâu phì!
Không hiểu sao, sự đồng cảm dành cho Shim Ju-yeong lại lớn hơn cả So Ju-yeong và cậu bé hiền lành.
Tình hình thay đổi nhanh chóng khiến cuộc gặp gỡ giữa Hyun-woo và bà Bok-soon cuối cùng cũng bị hủy bỏ.
Sau tin nhắn nói rằng cậu ấy bị nhốt trong phòng tập như bị giam lỏng, tôi cũng mất liên lạc với Hyun-woo.
Và không lâu sau đó, W.O.W. đã debut.
Mãi đến lúc đó, Hyun-woo mới có thời gian rảnh để nhắn tin cho tôi.
– Eun-tae hyung, lần trước em xin lỗi. Bà cũng tiếc lắm vì không gặp được anh.
– Không sao đâu. Chúc mừng debut nhé. Bài hát hay lắm.
– Cảm ơn anh nhiều lắm. Tuần sau gặp nhau ở buổi ghi hình nhé. Em đã ký hết album để tặng anh và các anh khác rồi!
– Cảm ơn nhé, anh sẽ nhận.
– Mà Woo-jung hyung với Yi-seon hyung thì em gặp ở show âm nhạc nên đưa trước rồi ạ.
– Thật ra anh cũng xem trước rồi, bọn nó khoe mà.
Vừa mở album ra, mùi tiền nồng nặc suýt làm tôi ngạt thở.
Tôi tự hỏi họ đã đổ bao nhiêu tiền vào đó.
Hỏi Hyun-woo chắc cũng không biết nên tôi bỏ ý định đó.
– Thật ạ? Vậy thì em nên đưa luôn cái của anh cho họ luôn rồi.
– Thôi, cậu tự đưa đi.
– Vâng! Tuần sau gặp nhé!
Tuần sau là buổi ghi hình đầu tiên của .
Vấn đề là tôi vẫn chưa biết bí quyết chiến thắng mà chỉ có trưởng nhóm 2 biết.
* * *
Một tuần sau.
Ngày ghi hình đầu tiên của .
Địa điểm là studio của Trung tâm Phát sóng JTVC.
“Xin chào. Chúng tôi là EcL:pse.”
“Mong được giúp đỡ!”
Các thành viên hăng hái chào hỏi và bước vào studio.
PD Kang, người đang bận rộn chuẩn bị ghi hình, niềm nở chào đón.
“Đến rồi à? Ơ? Lần này đội của Eun-tae lại đến đầu tiên nhỉ. Lạ thật. Eun-tae nhìn vậy mà lại là người khá chăm chỉ sao?”
“Không phải chị Oh Writer quá lười biếng sao?”
Đúng lúc đó, Oh Writer đang lén lút đi ngang qua.
Thấy cô ấy giật mình, có vẻ như lại đến muộn ngay trong ngày ghi hình đầu tiên.
Con người thật sự… không dễ thay đổi chút nào.
Vẫn một lòng một dạ như vậy.
PD Kang cũng nghĩ giống tôi nên vừa “Ưi gu! Ưi gu!” vừa giả vờ đánh vào lưng Oh Writer.
Oh Writer lén lườm tôi.
Tôi làm gì chứ. Tôi có nói sai đâu.
“Còn chút thời gian trước khi bắt đầu ghi hình, mọi người đợi một lát nhé.”
“Vâng.”
“Oh Writer đi theo tôi.”
PD Kang kéo Oh Writer đi xa.
Thay vào đó, Song Yi-seon lấp vào chỗ trống của PD Kang.
“Eun-tae hyung, anh đã bao giờ đến đầu tiên như vậy nữa chưa?”
“Chắc là cậu ấy nói đến buổi ghi hình đầu tiên của ‘Shoot The Money’.”
“À ha.”
“Tôi sẽ gắn mic cho mọi người.”
“Vâng ạ!”
Cậu út của đội âm thanh nhanh chóng gắn mic rồi đi mất.
Tôi và các thành viên ngồi vào chỗ có dán giấy ghi [EcL:pse].
Kim Sang-sik bên cạnh ngáp đến rách cả miệng.
Việc quay phim độc lập đã gần kết thúc nhưng cậu ấy phải bắt đầu một dự án khác ngay lập tức, nên lại một mình gánh lịch trình dày đặc.
Đúng vậy. Phải chăm chỉ làm việc để bù đắp tiền thuê nhà chứ.
Tôi có cảm giác như đang dõi theo một trụ cột gia đình nhỏ tuổi.
Vì thế, tôi hỏi thăm Kim Sang-sik, điều mà tôi thường không làm.
“Cậu không mệt à? Vừa từ trường quay lên đây mà.”
“Tớ… có thể chết đấy. Nếu tớ có nhắm mắt trong lúc ghi hình thì đừng nói cho ai biết nhé. Đặc biệt là Song Yi-seon.”
“Nói cái gì vớ vẩn vậy?”
Kim Sang-sik đi loạng choạng như zombie nên tôi chỉ hỏi có sao không, vậy mà cậu ta lại nói chuyện sống chết.
Đúng là làm quá.
Tôi cắt phăng lời cậu ta vì nghĩ rằng nếu cứ chiều theo thì sẽ không có hồi kết.
Kim Sang-sik liên tục ngáp năm lần liền, trình diễn một màn độc đáo.
“Sang-sik hyung, coi chừng rớt hàm bây giờ.”
“Ư, xấu hổ quá.”
“Muốn tớ đấm cho lòi hàm không? Thế thì ai sẽ xấu hổ hơn?”
Ồ.
Chắc là do nhập tâm vào vai diễn kẻ nghiện m* t** với cuộc đời bế tắc nên.
Những lời Kim Sang-sik thốt ra đôi khi khá th* t*c.
Nhưng đối thủ lại là Kim Woo-jung.
Tuyệt đối không phải đối thủ dễ xơi.
Vì sao ư?
Vì Kim Woo-jung là kẻ ái kỷ mạnh nhất vũ trụ.
“Sang-sik à. Tớ mà có bị lòi hàm thì vẫn đẹp trai thôi.”
“Cái gì? Thằng điên này à?”
“Wow, Woo-jung hyung… thật sự mạnh. Lần này Sang-sik hyung thua rồi.”
“Tớ không thua.”
“Thua rồi. Woo-jung hyung đóng nắp quan tài rồi đóng đinh luôn.”
“Không phải mà.”
“Đúng mà? Đừng có bướng nữa.”
Nhìn hai đứa cãi nhau “đúng” với “không đúng”, Kim Woo-jung nhếch mép cười.
“Đúng là đẹp trai là mạnh nhất mà.”
“……”
Kim Woo-jung với vẻ mặt nghiêm túc vuốt cằm và gật đầu.
…Đúng là thằng điên mà.
Trước lời nói của Kim Woo-jung, các thành viên có những phản ứng khác nhau.
Gong Seon-woo cười khan và thở dài.
Yoon Hae-il nhíu mày.
Han Gyeo-ul thì gãi tai như thể vừa nghe phải chuyện không nên nghe.
“Ugh. Thằng cha đó bị gì vậy chứ?”
“Nó thật sự… không phải dạng vừa đâu. Không phải dạng vừa đâu.”
Đồng cảm. Có lẽ cậu ta không còn tỉnh táo nữa rồi.
Làm sao mà có thể không chút hổ thẹn mà nói ra những lời như mình đẹp trai thế này thế kia chứ?
“Trên đời này có từ ‘sỉ nhục’ đấy, cậu không biết à?”
“Ồ, Eun-tae hyung. Em cứ tưởng anh sẽ tung một đòn chí mạng cơ.”
“Muốn anh tung cho cậu một đòn không?”
“U u.”
Song Yi-seon giơ ngón cái ngược xuống, la ó.
“Cái này thì…”
Kim Woo-jung với vẻ mặt khó xử vuốt tóc.
“Mọi người không phải đang công khai ghen tị với vẻ đẹp trai của tớ sao? Cứ thế này tớ sẽ buồn đấy. Ai lại tấn công người nhà cùng nhóm như vậy chứ?”
“Nói cái gì vậy? Ai là người nhà của ai?”
“Han Gyeo-ul, anh nghe thấy hết đấy. Anh đã bảo nếu nói một mình thì nói trong lòng mà?”
“…Chậc.”
“Anh đã bảo không được chậc lưỡi với các anh mà?”
“……”
“Anh còn bảo không được nhìn bằng ánh mắt khinh bỉ mà?”
“Vậy thì em phải làm sao đây ạ?”
Han Gyeo-ul không chịu nổi, khẽ càu nhàu.
Hôm nay thì tôi hiểu được tại sao Han Gyeo-ul lại càu nhàu.
Nếu có thể, tôi cũng muốn bịt miệng Kim Woo-jung lại.
Đúng lúc hai đứa đang cãi nhau những lời lẽ trẻ con vô nghĩa như vậy.
“Xin chào!”
“Chúng tôi là tân binh idol W.O.W.!”
“Mong được giúp đỡ!”
Tân binh idol W.O.W. xếp thành một hàng và bước vào studio.
Cái đội hình cản đường rộng như cánh hạc thế này mà đi ngoài đường thì chắc bị chửi sml.
May mà đây là đài truyền hình.
“Ơ? Ji-won hyung với Hyun-woo kìa!”
“Ji-won với Hyun-woo kìa!”
“Seo Ji-won! Woo Hyun-woo!”
Các thành viên nhận ra Hyun-woo và Seo Ji-won liền vẫy tay.
Seo Ji-won có vẻ không còn tâm trí để đáp lại lời chào.
Cậu ấy căng thẳng đến mức cứng đờ cả người.
Shim Ju-yeong cũng trông như sắp ngất đến nơi.
Không phải chỉ trên sân khấu mới run sao?
Cậu ta đúng là… làm idol chắc không dễ dàng gì.
“Eun-tae hyung! Các anh! Xin chào.”
Hyun-woo, người có vẻ bình thường nhất, vẫy tay chào lại tôi và các thành viên.
Kim Si-min thì chẳng thèm nhìn tôi lấy một cái.
Đúng là đồ mất dạy…
Không có thời gian để hỏi han tỉ mỉ.
Ngay khi W.O.W. tìm được chỗ ngồi, MC chính của chương trình, Kang Ha-ram, đã xuất hiện.
Kang Ha-ram cũng là MC của , một chương trình được coi là thánh địa của các chương trình idol.
Kang Ha-ram xuất hiện trong studio với vẻ thoải mái nhưng không đi thẳng đến chỗ MC.
“Này, Kim Seon! Lâu lắm rồi không gặp.”
Kang Ha-ram phát hiện ra người quen, giơ tay lên và nhanh chóng tiến về phía W.O.W.
“Ôi, bao lâu rồi nhỉ? Khoảng 3 năm rồi sao? Cuối cùng Seon của chúng ta cũng debut rồi. Anh gặp em từ khi em bé tí thế này mà giờ đã lớn thế này rồi sao?”
Kang Ha-ram đưa tay ngang hông, lòng bàn tay hướng lên trên và vẫy vẫy.
“Ê. Em lớn hơn thế chứ.”
“Ồ? Giờ còn dám cãi lại à? Lớn thật rồi đấy, Kim Seon?”
Kang Ha-ram đùa giỡn kẹp cổ ‘Kim Seon’.
Kim Seon quen thuộc né tránh một cách khéo léo, rồi cười tinh quái chào Kang Ha-ram.
“Tiền bối, xin chào. Chúng em là nhóm tân binh W.O.W.”
“Xin chào!”
Thấy vậy, các thành viên khác bên cạnh cũng vội vàng đứng dậy cúi người 120 độ.
Cúi đến mức tôi cứ nghĩ họ sẽ bị gãy lưng mất.
Mà thôi, họ là tân binh mới debut được một tuần nên đành chịu vậy.
Đây là thời điểm mà họ đang rất nghiêm túc và kỷ luật.
Hơn nữa, W.O.W. còn là hậu bối trực thuộc công ty của Kang Ha-ram.
Dù Kim Seon có thân thiết với Kang Ha-ram đến mấy thì ở đây cũng có rất nhiều người đang nhìn.
Không thể nào đối xử thoải mái với một tiền bối cấp cao như bình thường được.
Kim Seon đã khéo léo giữ khoảng cách.