Trợ Lý Đạo Diễn Quèn Lại Là Idol Thiên Tài

Chương 187

Địa điểm hẹn là một tiệm net.

Tôi đã đến sớm hơn khoảng 1 tiếng so với giờ hẹn và chờ đợi.

Tôi ngồi yên lặng trước màn hình máy tính mà không bật nó lên.

Tôi có rất nhiều điều muốn hỏi.

Đầu tiên là liệu cậu ta có thực sự là Kwon Eun-tae hay không.

Làm thế nào mà sự tồn tại của Kim Woo-hyun, người đã biến mất như bị xóa sổ khỏi thế giới, lại có thể sống lại.

Cậu ta đã sống như thế nào trong suốt một năm qua.

Tại sao cậu ta không tìm đến tôi trước đây.

Và tại sao lại xuất hiện vào đúng thời điểm này.

Tại sao. Bằng cách nào.

Chuyện này lại có thể xảy ra.

Tôi muốn truy hỏi cho ra lẽ.

"……."

Rõ ràng hệ thống biết tôi đang chờ đợi cái tên có thể là Kwon Eun-tae.

Nhưng nó vẫn im lặng.

K cũng vậy.

Gần đây, K ít xuất hiện hơn.

Tôi từng nghĩ đó là vì tôi đã thích nghi với hệ thống và không cần K hướng dẫn nữa.

Nhưng nghĩ kỹ lại thì không phải lý do đó.

Có lẽ nó còn có âm mưu nào khác.

Tất nhiên, tôi không có cách nào để tìm ra âm mưu của K.

Dù có tìm ra thì tôi có thể làm gì được chứ.

Nếu hệ thống tắt khả năng thể chất của tôi, tôi sẽ hoàn toàn bất lực.

Ting tang.

Mỗi khi tiếng chuông cửa vang lên, tôi lại ngẩng đầu lên như chồn đất.

Vào buổi trưa ngày thường, tiệm net chỉ lác đác vài chỗ có người.

Tôi kiểm tra đồng hồ, còn khoảng 10 phút nữa là đến giờ hẹn.

Cổ họng tôi khô khốc.

Chuyện này có gì mà phải căng thẳng đến vậy?

Nhưng nghĩ lại thì đây đúng là một chuyện đáng để căng thẳng.

Khi gặp mặt, tôi nên nói gì trước đây?

Trước tiên, có lẽ nên nói rằng tôi mừng vì cậu ta còn sống.

Đang suy nghĩ thì.

Ting tang.

Tiếng chuông cửa vang lên, tôi theo phản xạ ngẩng đầu.

Một người toàn thân từ đầu đến chân đều màu đen như bị đổ mực đen lên người bước vào.

Màu sắc duy nhất là mái tóc đỏ rực.

Đó chính là cái tên tôi đang chờ đợi.

"……."

"……."

Mắt chúng tôi chạm nhau.

Dù khoảng cách khá xa nhưng tôi có thể chắc chắn.

Cái tên đó cũng đã nhìn thấy tôi.

Tôi định vẫy tay ra hiệu "ở đây này" nhưng không cần thiết.

Cái tên đó thờ ơ rời mắt và bước thẳng về phía tôi.

Đó là một bầu không khí khác hẳn so với ở trường quay Stage 6.

Cái tên đó nhanh chóng đến, không thèm nhìn tôi mà ngồi xuống cách tôi một ghế.

Rồi không nói một lời nào, cậu ta bật máy tính lên và đăng nhập vào trò chơi.

Toàn bộ quá trình diễn ra một cách trôi chảy và tự nhiên.

"Này cậu."

"……."

Dù tôi gọi, cậu ta vẫn cố chấp nhìn thẳng về phía trước.

Định làm gì đây?

"Này."

Cốc cốc.

Tôi vươn tay gõ vào mặt bàn, lúc đó cậu ta mới liếc nhìn tôi.

Rồi cậu ta dùng cằm chỉ vào màn hình.

"Cậu bảo tôi đăng nhập vào game à?"

"……."

Lại không trả lời.

Tôi chẳng hiểu cái concept này là gì nữa.

"Khó chịu quá, không nói chuyện bằng lời được à?"

"……."

"Lần trước thấy nói chuyện bình lắm mà."

Tôi lẩm bầm một mình rồi bật máy tính lên.

Tôi lén nhìn màn hình của cậu ta và đăng nhập vào cùng một trò chơi.

Đó là một trò chơi trực tuyến có thể chơi ngay lập tức mà không cần đăng ký.

Như thể đã chờ đợi, một tin nhắn thì thầm đến.

– Kích hoạt tấm chắn.

Tấm chắn? Cái đó là cái gì?

Nhưng trước tiên, tôi có điều muốn hỏi.

– Cậu là Kwon Eun-tae đúng không?

Tôi không định bắt đầu cuộc trò chuyện như thế này.

Cảm giác như mình đang bị cuốn vào.

– Kích hoạt tấm chắn hệ thống trước đi.

– Tấm chắn là cái gì?

Ngay lúc đó, tôi nghe thấy tiếng thở dài từ ghế cách đó một ghế.

"Bên đó cũng ký hợp đồng với hệ thống à?"

"…Lật ngược chậu cây kỹ năng nuôi dưỡng trạng thái đi."

Cuối cùng, cậu ta cũng chịu mở miệng.

Chắc vì lâu rồi không nói chuyện nên giọng cậu ta khàn đặc.

Đây là lần đầu tiên tôi nghe ai đó nói từ "trạng thái" bằng lời.

Mà người đó lại chính là người mang khuôn mặt vốn dĩ là của tôi.

Tôi cảm thấy một cảm xúc lẫn lộn khó tả.

Tôi làm theo lời cậu ta, lật ngược chậu cây.

Dưới đáy chậu cây có một rãnh hình chữ thập.

"Xoay theo chiều kim đồng hồ."

Tôi ngoan ngoãn xoay theo.

Ngay lập tức, một loạt cửa sổ pop-up hiện lên.

[Tấm chắn được kích hoạt.]

[Một phần hoạt động của hệ thống bị chặn.]

[Thời gian kích hoạt tấm chắn là 10 phút.]

[Nếu không gia hạn thời gian, tấm chắn sẽ tự động bị vô hiệu hóa.]

– Khi tấm chắn được kích hoạt, nó sẽ không được ghi lại trong nhật ký hệ thống.

Cái này cậu ta tìm hiểu bằng cách nào vậy?

Có vẻ như lý do lần trước tôi là người duy nhất nghe thấy tiếng ù tai là vì tôi chưa kích hoạt tấm chắn.

– Tấm chắn cũng đã kích hoạt rồi, sao không nói chuyện bằng lời luôn? Sẽ nhanh hơn mà.

– Có những phần khó giải thích bằng lời.

– Được rồi, tạm bỏ qua chuyện đó. Cậu là Kwon Eun-tae đúng không?

1 giây, 2 giây, 3 giây…

Thời gian trôi qua mà không có câu trả lời nào.

"Sao lại không trả lời nữa?"

Tôi bực bội đến mức bật ra thành lời.

Cái tên đó ở ghế cách đó một ghế khẽ giật mình.

Cậu ta mang khuôn mặt của tôi nên tôi cũng không thể nói gì thêm.

Cậu ta nói không thoải mái khi nói chuyện bằng lời, nên tôi đành phải dùng chat.

Dù sao thì tôi cũng là người đang cần, nên lần này tôi đành nhượng bộ.

– Tôi không biết lý do cậu muốn gặp hôm nay là gì, nhưng tôi đến đây để xác nhận xem cậu có phải là Kwon Eun-tae thật hay không.

– Nếu tôi là Kwon Eun-tae thì sao?

– Thì phải trở về thôi. Về lại cơ thể của mỗi người.

– …Nếu không phải thì sao?

– Thì cùng nhau tìm Kwon Eun-tae thôi. Xem ra cậu hiểu rõ hệ thống hơn tôi. Giúp tôi một tay nhé.

Chỉ còn chưa đầy 3 phút nữa là tấm chắn bị vô hiệu hóa.

Tôi đã gia hạn trước.

Có vẻ như cuộc trò chuyện sẽ kéo dài.

– Nhân tiện, bây giờ đổi luôn thì sao?

– Không được.

– Tại sao không được?

– Đã ký hợp đồng với hệ thống rồi mà.

– Đó không phải hợp đồng tôi đã ký.

– Đã được chuyển g*** h*p đồng rồi, không thể hủy bỏ được.

– Vậy thì đổi với tôi đi, rồi cậu nhận chuyển g*** h*p đồng.

Giống như hợp đồng của Kwon Eun-tae đã chuyển sang tôi, nếu cơ thể đổi lại thì có thể chuyển sang người đang ở trong cơ thể Kwon Eun-tae.

Dù thế nào đi nữa, kết luận của tôi vẫn là một.

'Trở về cơ thể ban đầu của mình.'

Trong suốt một năm qua, tôi đã trải qua những điều mà cả đời khó có thể gặp phải.

Những thứ khác thì không nói, nhưng khi sống dưới thân phận Kwon Eun-tae, tôi đã cảm nhận được rất nhiều cảm xúc.

Trong đó có cả cảm giác mắc nợ và tội lỗi.

Tình yêu và sự kỳ vọng mà tôi đang nhận được từ người hâm mộ EcL:pse lẽ ra phải thuộc về Kwon Eun-tae thật sự.

Đôi khi tôi cảm thấy như mình đang tham lam khi thích nghi với cuộc sống idol.

Cứ như thể tôi đang cướp đi phần của Kwon Eun-tae vậy.

Việc giữ giới hạn và chịu đựng ngày càng trở nên khó khăn.

Vì vậy, tôi muốn trở lại làm Kim Woo-hyun càng sớm càng tốt.

– Dù cậu có phải là Kwon Eun-tae thật hay không, chắc chắn phải có lý do để cậu xuất hiện trước mặt tôi chứ?

– Không phải cố ý… Chỉ là vô tình…

– Vô tình cái gì mà vô tình. Cậu biết mà đúng không? Chuyện tôi và các thành viên sẽ xuất hiện trên Stage 6. Không đọc báo à?

Có lẽ bị nói trúng tim đen, bàn tay đang gõ bàn phím của cậu ta dừng lại.

Cậu ta cứ đứng đơ như tượng đá một hồi lâu.

Có lẽ đã nghĩ ra lời bào chữa, cậu ta lại bắt đầu lạch cạch gõ phím.

– Tôi không còn lựa chọn nào khác để kiếm sống. Tiền thuê nhà tháng này cũng phải trả ngay, tôi không thể kén chọn được.

– Tiền tôi đã tiết kiệm thì sao?

– Sao tôi có thể dùng tiền đó được? Đó là tiền của người khác mà.

Ít ra thì cậu ta cũng có ý thức về kinh tế.

– Với lại, cũng không có bao nhiêu để mà dùng hay không dùng đâu.

Cái tên này.

– Nếu cậu là Kwon Eun-tae thật, tôi sẽ chuyển hết số tiền đã kiếm được dưới tên Kwon Eun-tae cho cậu.

Dù mới bắt đầu nhận lương chưa lâu nhưng tôi đã tích góp cẩn thận.

Chỉ mượn một chút để sống cho ra người thôi.

– Tôi có dùng một ít, nhưng khi trở về sẽ trả lại ngay, đừng lo lắng.

Tôi thêm vào lời bào chữa không cần thiết vì quá lo xa.

Nhưng phản ứng của cậu ta lại nằm ngoài dự đoán của tôi.

Cái tên nãy giờ chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình phía trước bỗng giật mình quay người về phía tôi.

Rồi cậu ta hỏi dồn dập như bắn rap.

"Cậu điên rồi à?"

"Tôi á? Điên á?"

"Tại sao cậu lại đưa tiền đó cho tôi?"

"Tôi đâu có nói là cho cậu."

Cho tôi á?

Đúng là Kwon Eun-tae rồi.

Quả nhiên là tôi đã bị đổi thân xác với Kwon Eun-tae.

Nhưng tại sao Kwon Eun-tae lại không xác nhận mà cứ vòng vo?

Có phải cậu ta còn giấu diếm điều gì khác không?

Tôi cũng vòng vo để thăm dò Kwon Eun-tae theo cách nói chuyện của cậu ta.

"Tôi nói là nếu cậu là Kwon Eun-tae thật thì tôi sẽ đưa mà."

"…Nếu tôi không phải Kwon Eun-tae mà lại giả vờ là Kwon Eun-tae thì sao?"

"Nếu cậu cố tình lừa dối thì tôi cũng đành chịu thôi."

Tôi nhún vai như thể thực sự không còn cách nào khác.

"Thật ra, dù cậu có phải Kwon Eun-tae hay không thì tôi cũng không mất gì. Tôi chỉ cần tìm lại cơ thể của mình thôi."

"……."

Im lặng có nghĩa là cậu ta đang tính toán trong đầu.

Một chút kẽ hở đã xuất hiện.

Tôi không bỏ lỡ cơ hội này mà từ từ dồn ép.

"Vậy rốt cuộc cậu có phải Kwon Eun-tae không, hay là không?"

– Đây là thông tin mật. Tôi không thể nói thêm bất cứ điều gì.

Sau một lúc chần chừ, cậu ta lại quay về chat.

Chỉ khi gặp bất lợi thì cậu ta mới nghiêm túc dùng chat.

Nhưng nếu cứ ép buộc một cách vô lý thì có thể phản tác dụng, nên tôi quyết định lùi một bước.

Tôi chuyển sang chủ đề khác.

Có vẻ như chúng tôi đang chia sẻ cùng một hệ thống, nên tôi hỏi.

– Nhưng cậu có vẻ hiểu rõ hệ thống nhỉ. Vậy cậu cũng biết K là ai đúng không?

– Đây là thông tin mật.

Quả nhiên, cậu ta không chịu tiết lộ.

Nhìn cách cậu ta dứt khoát từ chối, có vẻ cậu ta là người có tính cách rất cứng nhắc.

Hơi khác so với tính cách của Kwon Eun-tae mà các thành viên đã kể hồi đầu tôi nhập vào.

Cảm giác như đang nói chuyện với một bức tường.

Nhưng tôi vẫn không bỏ cuộc và tiếp tục gõ cửa bức tường đó.

Tôi hỏi từng điều mình thắc mắc nhưng lần nào cũng chỉ nhận được câu trả lời "thông tin mật".

– Vậy thì hôm nay cậu muốn gặp tôi để làm gì?

Cái này cũng không nói được, cái kia cũng không nói được.

Nếu chỉ biết lải nhải "thông tin mật" thì tôi không hiểu mục đích của việc gặp mặt là gì.

Tôi vô thức hỏi lại một cách gay gắt.

Lần này cậu ta cũng sẽ chần chừ hoặc trả lời qua loa là "thông tin mật" thôi, tôi đã đoán trước một nửa như vậy.

– Tôi cần giúp đỡ.

– Giúp đỡ?

– Hệ thống của tôi bị lỗi.

Hệ thống bị lỗi? Tại sao? Có gì mà kỳ lạ hơn được nữa?

Việc bị cuốn vào tình huống này ngay từ đầu đã là kỳ lạ rồi, giờ lại còn thế này sao?

Vô số dấu hỏi cứ nối đuôi nhau trong đầu tôi.

– Kịch bản đã được thiết lập lại.

– Tôi đâu có ký hợp đồng với hệ thống khi còn là Kim Woo-hyun, vậy mà lại có kịch bản sao?

Thỉnh thoảng tôi cũng từng tưởng tượng.

Kwon Eun-tae, người đã đổi thân xác với tôi.

Liệu cậu ta cũng đang thực hiện kịch bản của mình giống như tôi đang thực hiện kịch bản của Kwon Eun-tae không.

Nhưng tôi không hề ký hợp đồng với hệ thống.

Tôi là người thậm chí còn không biết hệ thống tồn tại, thì ký hợp đồng cái gì chứ.

Dù hợp đồng của Kwon Eun-tae đã chuyển sang tôi, nhưng đây chẳng phải là hợp đồng kép sao?

Cần có lời giải thích từ hệ thống.

Có nên kích hoạt tấm chắn và gọi K ra không?

– Kịch bản được thiết lập lại. Chuyện đó có thể xảy ra sao?

– Tôi cũng không biết.

– Hệ thống vẫn còn đó chứ?

– Vâng. Vẫn còn.

Vẫn còn.

Điều này có nghĩa là gì?

Tôi không biết phải nói gì, ngập ngừng rời tay khỏi bàn phím.

Kịch bản đã được thiết lập lại.

Hệ thống vẫn còn đó.

Kwon Eun-tae vẫn đi lại bình thường mà không gặp bất kỳ tai nạn nào.

– Kịch bản đã thành công sao?

– Không.

– Vậy thì thất bại sao?

– Không.

Vậy mà nó lại tự biến mất như tự bốc cháy sao?

Hơn nữa, chỉ có kịch bản của Kwon Eun-tae thôi sao?

Tôi không hiểu.

Nếu biến mất thì kịch bản của tôi cũng phải biến mất cùng chứ. Như vậy mới đúng. Đúng mà.

"……."

Trong cửa sổ trạng thái của tôi, nhiệm vụ kịch bản vẫn còn nguyên.

Hơn nữa, thời gian còn lại cứ giảm ngược một cách trêu ngươi.

Tôi có thể giúp gì được đây?

 

Bình Luận (0)
Comment