Trợ Lý Đạo Diễn Quèn Lại Là Idol Thiên Tài

Chương 20

Yoon Hae-il xuất hiện tại phòng tập được cải tạo từ một chiếc container.

Sau khi đảo mắt nhìn một lượt bên trong, Yoon Hae-il tháo chiếc ba lô mà cậu lúc nào cũng đeo kè kè như mai rùa.

Yoon Hae-il lần lượt lôi ra chiếc laptop dùng chung cũ rích ở ký túc xá, cặp tai nghe có dây rẻ tiền, một cuốn sổ đã sờn gáy và một cây bút.

Một gói hành lý đơn sơ đến mức tội nghiệp.

Choi Jun-yong liếc thấy cảnh đó, khẽ cười khẩy như gió thoảng qua.

Tôi đứng chắn ngang, không cho Choi Jun-yong lọt vào tầm mắt của Yoon Hae-il.

"Cảm ơn cậu đã đến tận đây."

"Có gì đâu. Tôi mới phải cảm ơn vì đã gọi tôi đấy."

......? Thằng bé này lại bị làm sao thế? Hỏng hóc ở đâu à?

"Oa~ Quả nhiên là cùng một nhóm có khác nhỉ? Hai người thân thiết ghê. Nhìn thích thật~."

"Cảm ơn tiền bối ạ."

Từ sau vai tôi, Choi Jun-yong nhón chân, chen vào.

Ý đồ mỉa mai thì rành rành, nhưng Yoon Hae-il vẫn đáp lại một cách lịch sự và lễ phép.

Cũng không phải cố tình làm vậy.

Đó chỉ là thái độ chuẩn mực khi đối đãi với một tiền bối lớn tuổi hơn và có vị trí cao hơn mình rất nhiều.

Quan trọng hơn cả, có vẻ như trong đầu Yoon Hae-il hoàn toàn không có cái lựa chọn rằng Choi Jun-yong đang cố tình mỉa mai mình.

Cũng phải thôi. Hai người họ hôm nay mới gặp nhau lần đầu.

Trong khoảnh khắc chào hỏi ngắn ngủi mà đã nảy sinh ác cảm với đối phương thì đúng là chuyện khó như lên trời.

Ấy thế mà Choi Jun-yong lại làm được cái điều khó khăn đó.

"...Ha ha. Eun-tae bảo cậu tài năng lắm đúng không? Tôi sẽ chờ xem cậu thể hiện thế nào nhé."

"Tiền bối quá khen rồi ạ. Tôi sẽ cố gắng hết sức để không phụ sự kỳ vọng của tiền bối."

"...Ờ, thì vậy đi. Cố gắng nhé~."

Chẳng biết có phải là kiểu nói chuyện hồn lìa khỏi xác không nữa, Choi Jun-yong hành xử cứ như thể chuyện của người khác vậy.

Đã thế thì ít ra cũng phải giấu đi cái vẻ mặt đang thối dần theo thời gian của mình chứ.

Càng lúc, sự khó ở của Choi Jun-yong càng lộ liễu.

Lần này cũng không ngoại lệ.

Chẳng cần nói ra, tôi cũng như nghe được tiếng lòng của Choi Jun-yong.

‘Cái hạng như mày thì có giỏi đến mấy. Đồ idol vô danh sắp tàn. Để xem mày làm được trò trống gì.’

Tôi cảm nhận được cái tâm địa tiểu nhân của lão nhà giàu trong truyện cổ tích đang ẩn sâu bên trong gã.

Cơ mà, nó chẳng mấy tác dụng với Yoon Hae-il.

Nói chính xác hơn thì có lẽ là cậu ấy không có tâm trí đâu mà để ý.

Không hiểu vì lý do gì, nhưng Yoon Hae-il lúc này đang cực kỳ căng thẳng.

Việc cậu ấy lảm nhảm nhiều lời một cách bất thường chính là bằng chứng.

Thêm vào đó là đôi mắt cứ liên tục đảo qua đảo lại một cách bất an giữa không trung mỗi khi nói chuyện.

Cái này rõ ràng là...

Chắc chắn là cậu ấy đang để ý đến ai đó.

Yoon Hae-il mà lại để ý đến người khác á?

Chuyện người khác để ý Yoon Hae-il thì có, chứ ngược lại thì hiếm lắm.

Trong phòng tập chỉ có các thành viên đội 1 và máy quay do đội ngũ sản xuất lắp đặt sẵn.

Choi Jun-yong và hai tên còn lại tuy có tỏ thái độ khó chịu, nhưng cũng không đến mức phải bận tâm.

Bởi vì họ đã nhận ra đây là lĩnh vực mà mình không thể nhúng tay vào, nên đã bỏ cuộc và rút lui rồi.

Quan trọng hơn, nói chính xác thì họ đang ở thế phải nhờ vả Yoon Hae-il nên dù có ngứa mắt cũng chẳng làm gì được.

Ngược lại, họ còn đang bận rộn nghĩ vũ đạo cho phần hát của mình.

Kể cả bỏ qua tất cả những điều trên, thì vốn dĩ Yoon Hae-il không phải là kiểu người hay để ý đến người khác.

Nếu vậy thì người còn lại chỉ có thể là tôi...

Tôi kéo Yoon Hae-il ra một góc.

Một trong số ít những điểm mù của camera.

"Công ty có chuyện gì à?"

"......"

Có lẽ bị nói trúng tim đen, Yoon Hae-il quay trở lại chế độ tu thiền khổ hạnh như mọi khi.

Nhìn cái cách cậu ấy tránh ánh mắt tôi là tôi có thể chắc chắn 100%.

Có chuyện rồi.

Chẳng lẽ giám đốc không chịu nổi nữa nên đã bỏ trốn rồi sao.

"Gì vậy. Có chuyện gì?"

"Cái đó..."

Sau một hồi ngập ngừng, Yoon Hae-il nhìn quanh rồi hạ giọng.

"Người... tự xưng là anh trai cậu... đã đến công ty."

"Tôi làm gì có anh trai."

"Không, ý là... cái người mà, đã nhận nuôi cậu rồi..."

"À..."

Nghe đến từ "nhận nuôi" là tâm trạng tôi đã tuột dốc không phanh.

Có lẽ không nỡ nói thẳng ra từ "bỏ rơi", Yoon Hae-il ngập ngừng với vẻ mặt khó xử.

"Gã đó làm sao?"

"Bảo là thấy cậu trên TV. Lúc đầu gã cũng bán tín bán nghi."

Không hiểu sao tôi có cảm giác câu chuyện này sẽ còn dài.

Đây không phải là chuyện có thể nói ở phòng tập đầy rẫy camera, nên tôi định cùng Yoon Hae-il lặng lẽ di chuyển đến chỗ khác.

"Hai người trông nghiêm trọng thế, có chuyện gì không ổn à?"

Giá mà không có tên Choi Jun-yong thính như ma này.

Chẳng biết đã nhìn chằm chằm về phía này từ bao giờ, Choi Jun-yong nhanh chóng thu hẹp khoảng cách.

Đôi mắt gã sáng rực như chó săn đói mồi mấy ngày, đang tìm kiếm con mồi.

"Chuyện gì vậy? Tình hình không ổn lắm à?"

"Vâng."

"Hả?"

"Không ổn lắm ạ."

Tôi trích nguyên lời của Choi Jun-yong, nói thẳng sự thật.

Việc lược bỏ chủ ngữ và vị ngữ là cố ý.

Dù sao thì cũng không phải nói dối nên chẳng có gì phải cắn rứt.

"Nghiêm trọng lắm ạ. Cực kỳ không ổn."

"Ơ ơ?"

Tôi cau mày nhăn mặt, tay day day thái dương một cách bực bội.

Có lẽ không ngờ được phản ứng quá khích của tôi, Choi Jun-yong chớp chớp mắt.

Chắc hẳn gã không lường trước được tôi sẽ phản ứng mạnh mẽ đến thế.

Hoang mang, bối rối, giả vờ che giấu điều gì đó, rồi lại nói dối để lấp l**m.

Đó hẳn là hình ảnh mà Choi Jun-yong đã tưởng tượng về tôi.

Nhưng vì tôi không làm vậy nên ngược lại, Choi Jun-yong lại tỏ ra ngạc nhiên.

"Thế nên là, tôi xin phép ra ngoài một lát."

"Đi đâu?"

"Ra ngoài ạ."

Tôi cố tình trả lời một cách mập mờ khiến Choi Jun-yong nổi cáu.

"T-Tôi cũng đi nữa!"

"Tiền bối đi làm gì ạ?"

"Thì là... vì tôi lớn tuổi nhất ở đây mà...?"

Già mồm. Đến tuổi của mình còn không biết đường mà cư xử cho phải phép.

Tôi cố gắng lắm mới không bật cười thành tiếng.

"Không cần đâu ạ. Cảm ơn ý tốt của tiền bối, nhưng chúng tôi tự giải quyết được."

Tôi ngấm ngầm nhấn mạnh cụm từ "chúng tôi" để chặn đứng sự can thiệp của Choi Jun-yong.

Bỏ lại Choi Jun-yong với vẻ mặt còn nhiều điều muốn nói, tôi cùng Yoon Hae-il đi ra ngoài phòng tập.

Cách container không xa có một khu vực dành cho nhân viên nghỉ ngơi.

Vì đã tối muộn nên xung quanh không có ai qua lại.

Một nơi lý tưởng để có những cuộc trò chuyện riêng tư và kín đáo.

"Gã đó muốn gì?"

Tôi là người mở lời trước.

Không thể lãng phí thời gian vì một kẻ chưa từng gặp mặt, nên tôi hỏi thẳng.

"...Bảo là cần chút tiền."

"Nói cứ như gửi tiền ở đây ấy nhỉ. Lúc đòi tiền có lôi cái giọng điệu công ơn nuôi nấng hay chi phí dưỡng dục ra không?"

"......"

Vậy là có rồi.

Sự im lặng đó còn rõ ràng hơn bất kỳ câu trả lời nào.

"Giám đốc nói sao?"

"Ông ấy chửi là đồ đỉa hút máu người, không có tiền cho đâu rồi sai người lấy muối ném cho cút xéo."

Ồ... Đúng là biết quý tiền của mình thì cũng biết quý tiền của người khác.

Giám đốc cuối cùng cũng làm được một việc ra dáng giám đốc.

Có một điều thắc mắc là...

"Trong phòng giám đốc sao lại có muối?"

"Ông ấy sai tụi này chạy ra siêu thị mua về."

"Mấy cậu lấy đâu ra tiền?"

"Mua bằng thẻ công ty của anh quản lý."

Đúng là... Ai nấy cũng trước sau như một.

"Nhưng mà gã đó dù bị ném muối vẫn cứ khăng khăng dọa sẽ đăng bài lên mạng."

"Chắc vậy rồi."

Đã cố tình đến tận đây thì kiểu gì chẳng trang bị sẵn mấy chiêu đe dọa tống tiền.

Càng nghĩ càng thấy buồn cười.

Tôi thì cùng lắm là chuyện bị bỏ rơi được thiên hạ biết đến, có khi còn nhận được chút phiếu thương hại, chứ bản thân gã và gia đình gã thì sẽ bị người ta chỉ trỏ là đồ bỏ rơi con cái.

Những kẻ mờ mắt vì tiền thường có thể chia làm hai loại.

"Lần sau gã còn mò đến thì cứ báo cảnh sát thẳng. Với loại người đó thì đến muối cũng thấy phí."

"Dù gì thì cũng từng là gia đình của cậu, sao lại làm đến mức đó được."

"Này. Cậu quên tôi bị mất trí nhớ rồi à?"

Yoon Hae-il im bặt. Chắc chắn là cậu ấy quên mất rồi.

"Với lại, tôi không có gia đình."

"......"

"Cậu thấy mắt mũi gã đó có bình thường không?"

Tôi hỏi một câu mà thực ra đã biết trước câu trả lời.

Sau một hồi suy nghĩ cẩn trọng, Yoon Hae-il lắc đầu.

"Hoặc là cờ bạc, hoặc là nghiện ngập, có khi là cả hai. Không thì cũng là một trong hai."

"Không lẽ nào."

"Cậu biết điều tệ nhất là gì không? Là vì dính vào cả hai thứ đó nên đã vay tiền của bọn xã hội đen rồi."

Nói đến đây, tôi thấy mình đúng là đã dây phải một thằng phiền phức.

"Nếu không muốn công ty bị đồn là nơi chứa chấp nghiện ngập thì lần sau cứ gọi thẳng cảnh sát."

Không phải lúc này thì còn lúc nào để nhờ cậy đến sức mạnh của pháp luật nữa chứ.

Lúc này Yoon Hae-il mới nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, gật đầu đồng ý.

Kẻ tống tiền coi như cũng tạm ổn. Chỉ còn một việc.

Lý do Yoon Hae-il phải lặn lội lên tận cái chốn rừng núi này.

"Vậy thì, bàn chuyện công việc chút nhỉ."

Từ bây giờ là thời khắc đấng cứu thế ban phát phép màu nhân từ.

_________________

Yoon Hae-il tuy ít nói nhưng tay làm việc rất nhanh.

Lúc đầu, mấy tên còn nghi ngờ thực lực của Yoon Hae-il, nhưng sau đó cũng phải tâm phục khẩu phục.

Dù bị yêu cầu hết cái này đến cái khác, toàn những yêu cầu vô lý.

Yoon Hae-il vẫn cho ra đời những sản phẩm khiến bọn họ phải câm nín.

Mà lại còn trước cả khi mặt trời kịp ló dạng nữa chứ.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc trước tốc độ làm việc như thể đã bán linh hồn cho ác quỷ của cậu ấy.

PD Kang và biên kịch Oh cũng không ngoại lệ.

Hai người họ vốn bán tín bán nghi, cho rằng việc đưa Yoon Hae-il vào lúc này thì có ích gì.

Mới vài tiếng trước còn năn nỉ đừng để bể sân khấu là được.

Nhưng sau khi xem sản phẩm của Yoon Hae-il, họ không ngậm được miệng lại.

"Cái này mà hoàn thành trong một ngày, à không, nếu tính theo giờ thì chỉ khoảng nửa ngày thôi sao? Tóm lại là trong một khoảng thời gian ngắn như vậy á?"

"Vâng."

"Đỉnh thật."

"Cậu Hae-il đúng là nhân tài toàn năng. Tự dưng muốn mời về làm việc ghê."

PD Kang khen Yoon Hae-il không ngớt lời.

Kiểu này có khi nào bị tuyển đi luôn không đây?

"Trước mắt thì ngoài mấy vấn đề nhỏ về âm thanh ra thì không cần sửa gì thêm."

"Cứ chốt theo bản này nhé."

Sau khi bản thu âm được chốt, việc chuẩn bị cho sân khấu cũng bắt đầu tăng tốc.

Vũ đạo, trang phục, làm tóc, trang điểm, v.v...

Sau nhiều cuộc họp bàn bạc theo concept của mỗi người, bản thiết kế cuối cùng cũng được quyết định.

Và rồi ngày ghi hình cũng đến.

"Kwon Eun-tae, làm tốt nhé."

Không biết vì lý do gì mà Yoon Hae-il bị đội ngũ sản xuất giữ lại cho đến tận ngày ghi hình, cậu ấy đã cổ vũ tôi khi tôi rời phòng chờ.

Vì là lượt thứ hai nên không có thời gian chờ, phải vào vị trí ngay.

Tôi thì muốn lượt đầu tiên hoặc cuối cùng, nhưng Shim Ju-yeong lại bốc được lá thăm có số '2' một cách đầy tự tin.

Tiếc thì tiếc nhưng cũng đành chịu.

Vì đội hình hoàn toàn khác biệt so với các đội khác nên chắc chắn sẽ là một sân khấu nổi bật.

Trớ trêu thay lại rơi vào giữa chương trình, nên nếu có bị nói là làm gián đoạn mạch chương trình thì cũng chẳng thể phản bác được.

Chỉ mong là sau khi sân khấu kết thúc, phản ứng của khán giả sẽ không quá trầm lắng.

Và một điều nữa.

"Cậu tháo kính áp tròng ra đi."

"Gì? Tự dưng nói gì vậy."

Phải ngăn chặn màn tự hủy của Shim Ju-yeong, người mà môi đã bắt đầu run cầm cập từ nãy.

"Lời với động tác chắc cậu thuộc hết rồi chứ."

"Thì liên quan gì."

"Không thể nhắm mắt biểu diễn được nên tháo kính áp tròng ra đi."

Shim Ju-yeong sau khi ghi hình xong thường hay đeo cặp kính tròn xoe ở ký túc xá.

Không biết mắt cậu ta tệ đến mức nào mà tròng kính còn dày hơn cả gọng kính.

Quan trọng hơn, mỗi khi Shim Ju-yeong đeo kính, mắt cậu ta lại híp lại khiến tôi suýt nữa thì không nhận ra.

"Biết đâu đấy. Trước mắt không thấy gì nữa thì lại tập trung tinh thần mà làm cho tốt thì sao."

"C-Cái đó...!"

"Để tôi tháo giúp nhé?"

"Thôi khỏi!"

Shim Ju-yeong gạt tay tôi ra, lầm bầm rồi tháo kính áp tròng.

"Lỡ có sai sót thì không phải tại tôi đâu đấy."

"Còn hơn là ngất xỉu trên sân khấu."

Shim Ju-yeong có vẻ cũng đồng tình với lời tôi nói, chỉ lẩm bẩm một mình chứ không cãi lại.

Trong lúc đó, phần trình diễn của đội đầu tiên đã kết thúc.

Sau khi chờ đợi thay đổi sân khấu.

"Đội tiếp theo lên nào!"

Màn mở đầu cho sân khấu thi đấu đầu tiên đã bắt đầu.

Bình Luận (0)
Comment