Ting ting ting—.
Đúng lúc tiếng chuông reo ba lần.
‘……!’
Tôi mở mắt.
Cùng lúc đó, cửa sổ trạng thái hiện lên trước mắt.
[Ngọn Lửa Cuối Cùng - Chuyến Du Hành Thời Gian Của Gã Hề (4/7)]
“…….”
Con số mà hệ thống đưa ra đã tăng lên đều đặn.
‘Vậy là được rồi.’
Trong lượt của Yoon Hae-il lần trước, tôi đã được ăn thịt no nê, nên cũng khá hài lòng.
Tôi còn được gặp Boryeong lúc bé xíu nữa.
‘Thật sự… bé tí và mềm mại.’
Lúc nhỏ, nắm đấm của nó còn bé hơn cả hai nắm đấm của tôi cộng lại.
‘Giờ thì ôm đầy hai tay mà thịt à không, lông vẫn lòi ra ngoài.’
Hơi nặng một chút nhưng cảm giác ôm rất thích.
‘Cái bụng mềm mềm nằm gọn trong lòng bàn tay ấy cứ gọi là….’
“…Khụ khụ.”
Không được tự tiện sờ chó nhà người ta.
Huống hồ là bụng, chỗ đó không có lông nên càng không được tùy tiện sờ mó.
Dù sao thì.
Yoon Hae-il và gia đình cậu ấy đã ‘phóng to’ Boryeong trong vài năm qua.
‘Đến mức đó thì đúng là nuôi bằng tình yêu rồi, chắc chắn rồi.’
Nếu không phải tình yêu thì chẳng có cách nào khác để giải thích.
Thôi bỏ qua chuyện đó đi.
Tôi từ từ nhìn quanh nơi mình đang ở.
‘Lần này là cửa hàng tiện lợi à.’
Tôi đang mặc chiếc áo khoác đồng phục của nhân viên cửa hàng tiện lợi, biểu tượng của người làm thêm.
‘Làm thêm ở cửa hàng tiện lợi à….’
Ước chừng thì chắc là thời cấp ba, năm nhất?
Tôi đang mặc đồng phục của trường cấp ba mình từng học.
Mà này.
‘Lần này mình lại bị nhốt một mình trong thế giới này sao.’
Dù là cửa hàng tiện lợi nằm ngay mặt đường lớn nhưng không có lấy một khách hàng.
Đừng nói là khách, đến một con kiến cũng chẳng thấy.
À, kiến mà xuất hiện thì to chuyện rồi.
Cửa hàng tiện lợi còn bán cả cơm hộp nữa chứ.
Kiến mà xuất hiện thì nhân viên làm thêm vô tội sẽ bị đổ hết tội lên đầu.
‘Không thể để chuyện đó xảy ra được.’
Vì có tiền sử bị đổ hết tội trong quá khứ nên tôi không thể đứng yên được.
“Dọn dẹp…. Phải dọn dẹp thôi.”
Tôi đứng dậy tìm bình xịt khử trùng và giẻ lau.
Tất nhiên, tôi biết đây là một thế giới ảo do hệ thống tạo ra.
Đây là một hành động gần như bản năng.
Cơ thể tôi đã hành động trước cả khi tôi kịp suy nghĩ.
‘Tay của ông chủ đó đúng là cay nghiệt thật.’
Má tôi lại nóng ran như thể vừa bị đánh lúc đó.
Ông ta dùng bàn tay to như vung nồi vung hết sức tát tôi.
Khoảnh khắc bị đánh, tai tôi ù đi đến mức không nghe thấy gì trong 1, 2 giây.
Chảy máu mũi là điều đương nhiên.
Niêm mạc trong miệng cũng bị rách, tôi phải nuốt thứ máu tanh tưởi xuống cổ họng.
Bị đánh một lần thì có thể coi là xui xẻo dẫm phải cứt mà bỏ qua.
Vấn đề là tôi bị đuổi việc mà còn không được trả lương làm thêm đàng hoàng.
Nếu nói với viện trưởng trại trẻ mồ côi nơi tôi ở lúc đó thì chắc chắn sẽ được giải quyết, nhưng tôi không muốn.
Việc đi làm thêm cũng là bí mật, làm sao có thể nói là bị đánh ở đó được.
Tôi phải tránh mặt viện trưởng vài ngày để không bị lộ khuôn mặt bầm tím.
‘Nghĩ lại thì ông chủ đó đúng là đồ chó chết.’
Kiến bu đầy cửa hàng tiện lợi là do nhân viên làm thêm ca tối không đổ rác thải thực phẩm đúng cách.
Nhân tiện, nhân viên làm thêm ca tối là cháu của ông chủ, vừa mới xuất ngũ không lâu.
‘Đúng là cái loại cháu như thế này.’
Cơn giận chưa thể giải tỏa lúc đó lại trỗi dậy.
Rầm rầm rầm—.
Tay tôi nắm chặt cây lau nhà, siết chặt.
‘Để xem có con kiến nào dám xuất hiện không.’
Từ đó về sau, tôi trở nên cực kỳ thành thạo trong việc bắt các loại côn trùng có hơn 4 chân, dù là kiến hay bất cứ thứ gì khác.
Nhờ vậy mà mỗi khi côn trùng xuất hiện ở trại trẻ mồ côi, tôi đều được tận dụng triệt để.
Bọn trẻ cứ liên tục tìm ‘anh Woo-hyun’, ‘oppa Woo-hyun’.
Vì chúng cứ tìm mãi nên sau này tôi thấy phiền, đành đẩy hơn một nửa công việc cho viện trưởng.
Tính ra thì viện trưởng là chủ nhà, mà lại đẩy việc của mình cho tôi, một người chẳng khác gì người thuê nhà.
Đến khi tôi rời trại trẻ mồ côi, viện trưởng, người đã cảm thấy giới hạn khi tự tay đập côn trùng, cuối cùng đã phải gọi công ty chuyên nghiệp đến xử lý.
Thôi thì, nếu mọi thứ thoải mái hơn thì cũng tốt cho bọn trẻ.
Đó là lúc tôi đang hồi tưởng lại quá khứ mười mấy năm về trước.
Ting—.
Tiếng chuông reo.
“Mời vào ạ.”
Tôi chào và hơi chậm một nhịp mới ngẩng đầu lên.
Ưm?
Trong tầm mắt tôi chỉ thấy vai của khách hàng.
‘Bước chân nhanh thật.’
Thường thì những người đến cửa hàng tiện lợi đều đã quyết định trước sẽ mua gì.
Nếu không thì cũng không mất quá nhiều thời gian để chọn đồ.
Tôi tạm dừng việc lau sàn và quay lại quầy thu ngân.
‘Đây không phải là thế giới mà mình bị nhốt một mình.’
Tôi đi ngang qua lưng khách hàng đang đứng tần ngần trước quầy mì ly và nghĩ.
Lâu lắm rồi mới thấy một người đáng mừng đến vậy.
‘Bộ đồng phục này chưa từng thấy ở khu vực này.’
Đây là khu vực có nhiều trường học tập trung.
Bao gồm cả trường cấp ba tôi đang học, trường cấp ba thương mại cùng hệ thống, trường cấp hai.
Và còn ba bốn trường cấp hai, cấp ba công lập và tư thục nữa.
Đồng phục học sinh thì cũng na ná nhau thôi, nhưng bộ đồng phục kẻ caro từ trên xuống dưới như thế này thì tôi chưa thấy bao giờ.
‘Gu thẩm mỹ quái dị thật.’
Không biết ai thiết kế bộ đồng phục này, nhưng chắc học sinh mặc nó muốn xé toạc ra mất.
‘Chắc là bị oán trách nhiều lắm.’
Trong lòng, tôi mỉm cười khinh bỉ người thiết kế vô danh kia.
Thời gian trôi qua đủ để tôi mỉm cười khinh bỉ cả trăm lần nữa.
Trong lúc đó, nhiều khách hàng khác đã ra vào.
Trong số đó, không có lấy một người mua mì ly.
Nhưng học sinh mặc đồng phục kẻ caro vẫn đứng sững sờ trước quầy mì ly.
‘Sao cậu ta lại thế?’
Tôi cứ cầm lên đặt xuống mã vạch một cách vô nghĩa.
Có khách trong cửa hàng thì cũng ngại ngồi.
‘Rốt cuộc thì khi nào cậu ta mới tính tiền đây?’
Tôi liếc nhìn camera CCTV trong quầy thu ngân.
Do góc quay nên chỉ thấy gáy của cậu ta.
Cái gáy tròn xoe như quả hạt dẻ gọt vỏ.
Tôi cứ nhìn chằm chằm vào cái gáy trong màn hình.
‘Chọn nhanh lên. Nhanh lên.’
Không biết có phải kỹ năng thần giao cách cảm bị phong ấn của tôi đã có tác dụng không.
Không lâu sau, cậu ta như thể đã quyết định, vươn tay về phía quầy hàng.
‘Cuối cùng…!’
Tôi không thể rời mắt khỏi màn hình vì sợ cậu ta sẽ rụt tay lại.
…Cái gì thế này mà mình lại thành tâm cổ vũ vậy chứ.
Tự dưng thấy hụt hẫng.
Tôi tựa người ra sau vì cảm thấy mất hết sức lực thì.
Tiếng bước chân nhanh nhẹn tiến về quầy thu ngân.
Một lát sau.
Cạch—.
Một bàn tay nhỏ nhắn, không quá to cũng không quá bé, đặt lên quầy thu ngân một ly mì gà cay xào và một cây xúc xích hotbar.
‘Xúc xích thì chọn từ lúc nào vậy.’
Nếu chọn mì cũng nhanh nhẹn thế này thì tốt biết mấy.
Tôi lẩm bẩm trong lòng và lia lia mã vạch.
“Cậu có cần túi không?”
“Không ạ. Không cần túi. Em sẽ ăn ở đây.”
“Vâng vâng. Cứ tự nhiên.”
Chỉ cần không bày bừa bẩn thỉu là được, tôi chẳng quan tâm.
Tôi liếc nhìn, định lướt qua học sinh đó thì….
Song Yi-seon?
Song Yi-seon với khuôn mặt non nớt hơn nhiều so với những gì tôi biết đang ở trước mắt.
Bây giờ thì vẫn nói là cậu ấy trẻ con, trẻ con, nhưng so với Song Yi-seon thời cấp hai – ước chừng – thì chẳng là gì cả.
Nhìn kỹ thì giống như một học sinh tiểu học đang mặc trộm đồng phục của anh trai học cấp hai.
Thậm chí tôi còn băn khoăn không biết có phải mình đã đến tương lai nơi em trai sinh đôi của Song Yi-seon đã lớn lên không.
“…Khụ khụ.”
Tôi đành phải tin vào tấm thẻ tên [Song Yi-seon] đang đeo trên ngực trái.
“…3.200 won ạ.”
Nghe giá tiền, Song Yi-seon lục lọi túi quần.
Khi Song Yi-seon rút tay khỏi túi quần trái, bụi bay mù mịt trong không khí.
Ngoài bụi ra thì chẳng có thu hoạch gì khác.
Song Yi-seon cho tay vào túi bên kia, tôi thấy cậu ấy đang cào cào gom góp.
‘Có gì đó… không ổn rồi.’
3.200 won là số tiền nhỏ, nhưng đối tượng là học sinh. Hơn nữa lại là học sinh cấp hai.
“Aish….”
Có lẽ nhận ra tôi đang nhìn chằm chằm, Song Yi-seon khẽ lẩm bẩm.
Rồi cậu ấy đổ hết số tiền vừa vét sạch túi lên quầy thu ngân.
Sơ sơ đếm thì chỉ có hai tờ tiền nghìn won và một đồng 500 won.
“…….”
“…….”
Xoẹt—.
Thấy tôi chỉ im lặng nhìn, Song Yi-seon tự động gạt cây hotbar sang một bên.
Rồi lại xoẹt—.
Chỉ đẩy ly mì về phía tôi.
“Tính tiền cái này thôi ạ.”
Có vẻ như lòng tự trọng bị tổn thương nặng nề nên giọng điệu cậu ấy trở nên cộc cằn.
…Haizz.
Tôi lại lấy cây hotbar mà Song Yi-seon đã đẩy ra xa.
“Em đã bảo không mua cái đó mà?”
“Khoan đã.”
Tôi đi ngang qua Song Yi-seon đang đứng với vẻ mặt khó hiểu, rồi bước ra khỏi quầy thu ngân.
“Này anh? Alo? Chuyện gì vậy?”
Tôi phớt lờ lời Song Yi-seon nói từ phía sau lưng và đi đến quầy nước giải khát.
‘Nước giải khát mà Song Yi-seon hay uống…’
Vừa lúc đó, tôi cầm lấy một loại nước đang có chương trình mua 2 tặng 1.
Trên đường quay lại quầy thu ngân, tôi khựng lại.
‘Khoan đã. Thằng bé đó cũng mê bánh mì lắm mà.’
Dù không bằng tiệm bánh chuyên nghiệp, nhưng tôi cũng thêm một đống bánh mì ăn tạm được.
Khi tôi quay lại quầy thu ngân, Song Yi-seon há hốc mồm.
“Oa, thật sự điên mất thôi. Anh thấy em không có tiền mà. Có ép mua thì em cũng không mua được đâu.”
Bíp- bíp bíp—.
Mặc kệ Song Yi-seon có cáu kỉnh hay không, tôi vẫn lia mã vạch một cách máy móc.
Tôi tính tiền bằng tiền của mình, như thể muốn Song Yi-seon nhìn thấy.
“Cậu ăn đi.”
Tôi gom đồ lại và đưa về phía Song Yi-seon.
“Ơ…?”
Song Yi-seon lại lùi lại.
Gì vậy. Người ta có lòng tốt mà phản ứng kiểu gì thế này?
“Gì, gì vậy ạ?”
“Gì mà gì.”
“Em vẫn còn là học sinh cấp hai mà? Lớp 8!”
“Vậy à.”
Tôi thờ ơ đáp.
Cứ tưởng lớp 7, hóa ra là lớp 8.
Phát triển chậm à?
Lần đầu tiên thấy sau khi debut nên không biết, chắc là đã phát triển vượt bậc rồi.
“Sao anh lại thản nhiên thế? Anh không biết bệnh tuổi dậy thì sao?”
“Cái đó thì liên quan gì bây giờ?”
“Ơ? Ơ, cái đó…! Anh có biết, nếu em, một đứa lớp 8 mà nổi loạn thì sẽ thế nào không? …ạ?”
“Biết gì.”
Hơn 90% lời nói ra là nhảm nhí thì xưa nay vẫn vậy.
“Sao người ta cho mà còn làm loạn? Vậy có ăn không?”
Tôi dùng cằm chỉ vào đống đồ ăn chất đầy.
Song Yi-seon nuốt nước bọt ừng ực.
Bụng thì đói, mà đồ ăn do người lạ cho thì đáng ngờ.
Tôi như thấy được đầu óc Song Yi-seon đang quay cuồng.
“Sao, sao anh lại mua cho em? Anh biết em sao?”
“Không ăn thì thôi. Tôi sẽ hủy thanh toán và đặt lại chỗ cũ.”
Bản thân cậu ta chết cũng không chịu, thì biết làm sao. Đành chịu thôi.
Cũng không thể ép mở miệng ra mà nhét vào được.
Tôi định thu lại những thứ đã đưa cho Song Yi-seon thì.
“Khoan, khoan đã!”
Song Yi-seon lao cả người ra, chắn giữa tôi và đống đồ ăn.
Rồi cậu ấy ngước mắt lên hỏi.
“Thật sự không cần trả tiền sao?”
“Sống toàn bị lừa à.”
“Sau này không được báo cảnh sát vì tội ăn quỵt hay gì đó nha…?”
“Không làm, không làm đâu.”
“Hứa đi.”
Song Yi-seon đưa ngón tay út ra, như thể không chịu từ bỏ sự nghi ngờ đến cùng.
Haizz….
Tôi đành miễn cưỡng móc ngón tay út vào.
Chỉ đến lúc đó Song Yi-seon mới yên tâm, vội vàng xé túi bánh một cách hấp tấp.
Cậu ấy nhồm nhoàm nhét vào miệng mà không thèm nhai kỹ.
‘Ăn thế này khéo nghẹn mất.’
Khụ!
Đấy thấy chưa.
Đúng lúc đó, Song Yi-seon đấm vào ngực mình.
Tôi lắc đầu nguầy nguậy và đưa hộp sữa đã mở miệng cho cậu ấy.
Cùng với lời cảm ơn, Song Yi-seon nuốt sữa ừng ực xuống cổ họng.
“Phù~ Giờ thì sống được rồi.”
Song Yi-seon dễ dàng chén hết một cái bánh và lau miệng.
Vụn bánh rơi xuống sàn.
“Vậy thì em xin ăn nốt chỗ còn lại. Anh là ân nhân của em. Em sẽ không bao giờ quên ơn này…!”
Song Yi-seon nói những lời sáo rỗng như thể đã bôi dầu vào lưỡi, rồi cúi gập người chào.
“Được rồi. Cái gì cậu ăn thì cậu tự dọn.”
“Vâng!”
Song Yi-seon di chuyển đến một chiếc bàn nhỏ ở góc cửa hàng tiện lợi và xắn tay áo lên.
Song Yi-seon đã sẵn sàng ăn uống và bắt đầu ‘càn quét’.
Và tôi thì….
‘Có gì đó… hình như đang đi sai hướng rồi thì phải?’
Tôi suýt chút nữa đã hối hận, chỉ một chút, rất rất nhỏ thôi, về hành động tự nguyện dâng đồ ăn cho Song Yi-seon.