Trợ Lý Đạo Diễn Quèn Lại Là Idol Thiên Tài

Chương 221

“…Trường không cho ăn trưa à?”

“Em ăn rồi ạ. Nhưng hôm nay ăn được có chút xíu thôi. Tiết 5 là thể dục, ăn nhiều quá chạy trên sân sẽ đau bụng.”

“Ừ… cậu nói đúng. Đau bụng chứ. Phải đau chứ.”

Ăn no căng bụng mà còn định chạy thì đương nhiên là thế rồi. Có thể chứ….

“Cậu ăn thế này khéo bụng nứt ra thật đấy.”

“Ê, không nứt đâu ạ. Nội tạng con người… à không, da làm gì yếu đến mức đó.”

Song Yi-seon vỗ vỗ cái bụng phình ra với vẻ mặt mãn nguyện như một con mèo no nê.

Vì cứ nhét bừa bãi nên bụng cậu ấy nhô ra như người ngoài hành tinh.

“Cậu còn trẻ nên không biết đâu, cứ ăn một lúc nhiều như thế này thì sau này về già sẽ ‘đứt gánh’ bất cứ lúc nào đấy.”

“Vâng vâng. Em vẫn còn là học sinh lớp 8 nên khỏe mạnh lắm ạ.”

“Ý tôi là sau này khi cậu lớn tuổi ấy.”

“Aish, em biết rồi mà. Bình thường em ăn ít lắm. Anh nhìn cánh tay này xem. Gầy gò đáng thương thế này mà.”

“Thôi được rồi. Không nói nữa….”

Tôi gạt cánh tay mà Song Yi-seon đưa ra trước mặt mình.

Mặc kệ lời cằn nhằn lo lắng của tôi, cậu ấy vẫn ngoáy tai như không nghe thấy gì.

…Giờ thì ăn hết sạch rồi chứ gì.

Lúc vào nhà vệ sinh và lúc ra khác nhau một trời một vực.

Bảo sao người ta nói không nên cưu mang loài vật lông đen.

“Đúng là đồ vong ân bội nghĩa.”

“Hê.”

Nực cười.

“Bụng no rồi chứ? Vậy thì đi đi.”

“…Em vẫn còn đói ạ. Chắc tại đang tuổi ăn tuổi lớn. Tóm lại là I’m still hungry.”

Song Yi-seon tránh ánh mắt tôi và lẩm bẩm mấy câu tiếng Anh chẳng ra đâu vào đâu.

‘Quả nhiên. Có gì đó mờ ám.’

Tôi khoanh tay hỏi.

“Cậu nói thật đi. Bỏ nhà ra đi đúng không? Bỏ nhà rồi đúng không? Không có chỗ nào để đi nên mới bám riết ở đây đúng không?”

“Không phải ạ!”

“Muộn rồi.”

Trước câu trả lời phủ nhận chậm một nhịp của Song Yi-seon, tôi nheo mắt lại.

“Thật sự không phải mà! Đừng báo cảnh sát! Đến lúc đó em sẽ tự đi! Đến lúc đó anh có níu kéo mà hối hận cũng vô ích thôi!”

“Ối giời. Hối hận cái nỗi gì.”

Tôi bật cười khẩy.

“Tôi níu kéo cậu làm gì.”

“Aish….”

Đúng lúc đó.

Rung—.

Điện thoại tôi để chế độ rung đã reo.

Một tin nhắn đã đến.

Người gửi là viện trưởng trại trẻ mồ côi.

– Kim Woo-hyun. Hôm nay. có. buổi biểu diễn. không quên. chứ?

Biểu diễn? Biểu diễn gì?

Tôi đang ngơ ngác sau khi kiểm tra tin nhắn thì.

Viện trưởng liên tục gửi tin nhắn.

Còn tử tế đính kèm cả bản đồ chỉ đường.

– [Buổi biểu diễn định kỳ mùa hè lần thứ 23 của Trường Nghệ thuật Myeonghyeon]

Địa điểm: Nhà hát Quỹ Nghệ thuật Myeonghyeon

‘Trường Nghệ thuật Myeonghyeon à….’

À phải rồi, vào thời điểm này có một đứa em ở trại trẻ mồ côi đang học ở Trường Nghệ thuật Myeonghyeon.

Nghe nói là chuyên ngành nhạc cụ gì đó.

Tôi không nhớ rõ là gì.

Dù sao thì.

Giờ thì tôi biết thêm một người nữa xuất thân từ Trường Nghệ thuật Myeonghyeon, à không, đang học ở đó.

‘Chuyện này lại liên kết như thế này sao?’

Tôi nhìn Song Yi-seon và cười toe toét.

“Gì vậy. Sao anh lại cười như thế?”

“Được rồi. Thay vì về nhà, đi cùng tôi đến một nơi nào đó đi.”

“Dạ? Đi đâu ạ?”

“Có chứ. Một nơi hay ho.”

Không biết hệ thống đang bày trò gì mà mọi chuyện lại diễn ra thú vị thế này.

*

Két—.

Vừa bước xuống xe buýt, một công trình kiến trúc hoành tráng mà chỉ có thể thấy trong các bộ phim về thành phố tương lai đã chào đón tôi.

Nơi tôi đến sau khi đổi ca làm thêm là trước Nhà hát Quỹ Nghệ thuật Myeonghyeon.

“Anh? Sao tự nhiên lại rủ em đến đây vậy?”

Đương nhiên tôi cũng lôi Song Yi-seon theo.

Song Yi-seon, người đi theo tôi mà chẳng biết gì, nhìn xung quanh với vẻ mặt ngơ ngác.

Trước khung cảnh bất ngờ, cậu ấy hạ giọng hỏi.

“Anh bảo là nơi hay ho mà. Anh đừng đùa nữa, chúng ta mau đến nơi hay ho đi ạ. Nha?”

“Đúng là ở đây.”

Tôi chỉ vào khắp nơi trong nhà hát và giải thích cho Song Yi-seon.

“Cứ nhìn kỹ mà xem. Có chỗ nào mà kiến trúc đẹp bằng ở đây không. Có thể nói đây là đỉnh cao của kiến trúc Hàn Quốc đấy.”

“Cái đó em không biết đâu ạ.”

“Không biết thì nhân tiện này mà học. Đã đến đây rồi thì tiện thể bồi dưỡng thêm kiến thức về văn hóa nghệ thuật. Tốt chứ, một công đôi việc?”

“Gì mà… một công một việc còn chưa được nữa.”

“Im.”

“Hừ.”

Song Yi-seon bĩu môi.

Mặt cậu ấy như thể không hài lòng đến chết được.

“Xem xong buổi biểu diễn thì cậu sẽ thay đổi suy nghĩ thôi.”

“Em không có hứng thú với mấy buổi biểu diễn đâu ạ. Chỉ thấy rợn người thôi.”

Ưm? Chẳng phải ước mơ là idol sao?

Nghe nói từ nhỏ đã tự xưng là sẽ làm người nổi tiếng nên từng bị bạn bè cùng trang lứa bắt nạt.

Không hiểu sao, tôi cảm thấy một sự phản cảm kỳ lạ từ Song Yi-seon lúc này.

Không chỉ lời nói mà cả biểu cảm của cậu ấy cũng cau có như không hài lòng.

“…Dù sao thì đã đến rồi, cứ xem đi. Cũng có người cần cổ vũ mà.”

“Xì. Vì là lời nhờ vả của anh nên em sẽ nhắm mắt làm ngơ chấp nhận lần này thôi. Thật sự là một quyết định lớn đấy, Song Yi-seon.”

“Láo nháo.”

Tôi dẫn Song Yi-seon, người không hiểu sao lại trở nên nghiêm trọng, vào trong nhà hát.

À không, tôi định làm thế.

“À….”

Tôi dừng bước khi chợt nhớ ra tin nhắn của viện trưởng.

“Sao vậy ạ?”

“Viện trưởng bảo mua bó hoa.”

“Bây giờ sao ạ?”

“Ừ. Cậu vào trước đi. Tôi mua xong sẽ ra ngay.”

“Vậy em sẽ giữ chỗ. Anh đi đi ạ.”

“Được rồi.”

Tôi để Song Yi-seon vào trước rồi đi ra ngoài nhà hát.

Vừa lúc đó, có một tiệm hoa không xa.

“Mời vào ạ.”

“Chào cô. Cho cháu một bó hoa.”

“Có nhiều loại theo giá tiền, cháu cứ chọn rồi nói nhé.”

Chắc vì là ngày có buổi biểu diễn nên đã có sẵn nhiều bó hoa đã được đặt trước đang chờ.

Đương nhiên, hoa càng nhiều và gói càng lộng lẫy thì giá càng cao.

Đó là lúc tôi đang phân vân giữa bó 30.000 won và 50.000 won trước các mẫu.

“Gì? Sao lại đến à? …Chú đến xem cháu biểu diễn thì có sao đâu. Chị mà cứ nói thế này thì em giận thật đấy.”

Phía sau tôi, một khách hàng khác bước vào.

Tôi liếc nhìn lại, thấy bóng lưng của một người đàn ông trung niên đang nghe điện thoại.

‘Từ đầu đến chân đều là đồ hiệu.’

Nhìn qua kinh nghiệm làm idol 2 năm, tôi thấy chắc chắn là hàng thật.

“Gì? Cháu à? À, ‘chó’ à… Chị sao lại chửi em trai mình như thế….”

Khoan đã.

…Gì vậy? Giọng nói quen thuộc mà rợn người này là sao?

Khoảnh khắc đó, tôi nổi da gà khắp người.

“…Alo? Alo? Cúp máy rồi à?”

Người đàn ông đang nổi đóa với điện thoại là… Park Dae-hyun, hay còn gọi là Giám đốc Park.

Nếu là Han Gyeo-ul, người xuất thân từ Trường Nghệ thuật Myeonghyeon thì không nói làm gì, nhưng tôi không ngờ lại gặp Giám đốc Park ở đây.

‘Dù sao thì cũng là người quen. Mừng… cái quái gì!’

Thật sự là ghê tởm.

“Trời ơi, cái loại cháu như thế này….”

Cái tính nết của gã đó ở đây cũng chẳng thay đổi gì.

Có lẽ nhận ra ánh mắt nhìn chằm chằm của tôi, Giám đốc Park hạ giọng.

Dù sao thì, ông chú này đúng là kỳ lạ, có vẻ tinh ý mà lại không, không mà lại có.

“Khụ khụ.”

Haizz… Đừng nhìn vào mắt ông ta, cứ đi qua thôi.

Tôi phớt lờ Giám đốc Park đang lén lút nhìn mình và giơ tay lên.

“Chủ tiệm. Cho cháu bó này ạ.”

“Vâng, xin chờ một lát. Cháu sẽ làm nhanh thôi.”

Phải mua nhanh rồi đi thôi.

Kiểm tra thời gian, buổi biểu diễn cũng sắp bắt đầu rồi.

Cuối cùng tôi quyết định chọn bó hoa 50.000 won.

Dù bây giờ là đứa em mặt mũi cũng mờ nhạt, nhưng dù sao cũng đã sống chung một thời gian.

Ít nhất cũng không thể thua kém so với con nhà giàu có tiếng tăm – ví dụ như Han Gyeo-ul.

Trong lòng thì muốn nhổ cả cây hoa mang đi.

“Xong rồi ạ.”

“Cảm ơn ạ.”

Không lâu sau, bó hoa đã được gói xong.

Có lẽ vì từng nhận khá nhiều khi còn là Kwon Eun-tae nên việc cầm bó hoa không hề gượng gạo.

Tôi rời cửa hàng và đi về phía nhà hát.

“Này, em học sinh!”

Không biết Song Yi-seon đã giữ chỗ ở đâu rồi.

Tôi quên mất là phải trao đổi số điện thoại.

Tôi vừa đi nhanh vừa suy nghĩ lung tung thì.

“Em học sinh!”

“…Cháu ạ?”

Không biết từ lúc nào Giám đốc Park đã đi theo sau và giữ tôi lại.

“Ôi trời. Sao bước chân nhanh thế?”

“…Ông có chuyện gì ạ?”

“À~ không có gì khác. Em học sinh có muốn thử làm người nổi tiếng không?”

“…Dạ?”

Nói nhảm gì thế?

Lại còn nói trống không ngay lần đầu gặp mặt nữa chứ.

Với cái loại ông chú phiền phức vô phương cứu chữa này thì giả vờ ngây thơ, không biết gì về thế sự là cách tốt nhất.

“Cháu không tin đâu.”

“Ơ…?”

“Cháu không mua đâu.”

“…Tôi cũng không bán! Cậu coi tôi là cái gì!”

Giám đốc Park hậm hực lôi danh thiếp từ trong túi áo khoác ra.

Dù tôi không muốn nhận nhưng ông ta vẫn cố nhét vào tay tôi.

“Tôi là người như thế này đây!”

Tức là, không cần nhận danh thiếp tôi cũng biết rồi.

[Giám đốc Ration Entertainment Park Dae-hyun]

Thật sự là phát ngán rồi mà.

*

May mắn là tôi đến không muộn.

Tôi đang đứng tần ngần ở lối vào để tìm Song Yi-seon thì.

“Anh! Anh Woo-hyun! Bên này ạ!”

Không biết làm sao mà Song Yi-seon lại nhận ra tôi, cậu ấy đứng dậy ở giữa khán phòng và vẫy tay.

Tôi lập tức đi về phía đó.

Nhìn bằng mắt thường thì thấy viện trưởng đang ngồi ở hàng ghế đầu tiên.

Một ông chú vạm vỡ với bờ vai rộng đang cầm máy quay ở chính giữa, sự hiện diện của ông ta thật đáng nể.

Có lý do để ông ta cứ cách một lần lại bị nhầm là ‘đầu gấu’.

Vừa ngồi xuống ghế, Song Yi-seon đã líu lo.

“Sao anh đến muộn thế?”

“Giữa đường bị con ruồi bọ nào đó bám theo.”

“Hả?”

Giám đốc Park đã được xử lý an toàn.

Sau khi lịch sự trả lại danh thiếp….

Tôi chuồn.

Đúng nghĩa đen là không thèm quay đầu lại, tôi thoát khỏi nanh vuốt của Giám đốc Park.

‘Đâu mà.’

Công ty giải trí mới thành lập không tên tuổi.

Dù tài ăn nói của Giám đốc Park có hoa mỹ đến mấy thì tôi cũng không bị lừa đâu.

Ký ức bị Giám đốc Park lừa vẫn còn sống động thế này mà.

‘Có cần phải khổ sở thêm lần nữa không chứ.’

Không biết khi nào và bằng cách nào mình sẽ quay về thế giới cũ, nên phải cẩn thận hết mức.

Tôi gần như chìm hẳn vào ghế.

“Anh sao thế? Sao anh lại tan chảy ra vậy?”

“Im lặng.”

Từ một nơi không xa, tôi ngửi thấy mùi nước hoa của Giám đốc Park.

Có vẻ như ông ta vừa mới đến.

“Hộc hộc. Chị!”

Giám đốc Park thở hổn hển đi qua lối đi bên cạnh tôi.

Đúng lúc đó, đèn chiếu sáng khán phòng tắt đi.

Một lát sau.

Người dẫn chương trình của buổi biểu diễn hôm nay xuất hiện trên sân khấu.

Tôi tự tay xoay đầu Song Yi-seon về phía sân khấu.

“Buổi biểu diễn bắt đầu rồi.”

“Ngáp. Em ngủ một chút nhé. Hôm nay mệt quá.”

“Cứ ngủ đi. Vô lễ. Mở mắt to ra mà xem.”

“U u—.”

Tôi bịt miệng Song Yi-seon đang khẽ la ó.

Bùng- bùng—.

Buổi biểu diễn bắt đầu cùng với tiếng trống vang vọng.

*

Mỗi khi Song Yi-seon gật gù ngủ gật, tôi lại véo vào cánh tay gầy gò đáng thương của cậu ấy.

“Á!”

Ban đầu, vì cậu ấy hét toáng lên nên đã bị những ánh mắt khó chịu xung quanh nhìn chằm chằm.

Có lẽ sợ ánh mắt của mọi người nên sau đó cậu ấy tự động ngậm miệng lại và nén tiếng hét.

Thời gian nghỉ ngơi quý giá như mưa rào đã đến với Song Yi-seon, người đang cố nén tiếng hét.

Tôi vỗ vỗ vai Song Yi-seon và nói.

“Cậu đi rửa mặt đi.”

“Cánh tay em hình như bị bầm rồi.”

“Không đâu. Tôi đã điều chỉnh lực rồi.”

“Hừ.”

Song Yi-seon lẩm bẩm rồi đứng dậy.

“Nếu thế này thì thà về nhà còn hơn. Người ta nói bỏ nhà ra đi là khổ sở, đúng thật.”

Tôi hét vào lưng Song Yi-seon, đứa trẻ bỏ nhà đi.

“Rửa mặt bằng nước lạnh thật mạnh vào.”

“Đây là nhà tắm hay gì!”

Bóng lưng Song Yi-seon bước đi thình thịch để thể hiện sự tức giận trông khá buồn cười.

Tôi nhận ra mình không thể cười một cách thảnh thơi như vậy nữa là ngay trước khi phần 2 của buổi biểu diễn bắt đầu.

‘Sao không đến.’

Bảo rửa mặt mạnh vào mà không lẽ cậu ta lột cả da mặt ra luôn rồi sao?

Tôi đang phân vân có nên đi tìm Song Yi-seon không thì.

“Tuyệt vời. Nghe nói có vụ đánh nhau ở nhà vệ sinh nam.”

“Một người là cậu đó. Thủ khoa khoa múa.”

“Trước buổi biểu diễn mà còn đánh nhau. Trình độ của Trường Nghệ thuật Myeonghyeon đúng là. Chậc chậc.”

Nghe thấy những tiếng xì xào xung quanh, tôi bật dậy khỏi chỗ ngồi và đi ra ngoài.

Đối thủ có thể đánh nhau với thủ khoa khoa múa của Trường Nghệ thuật Myeonghyeon chỉ có một người.

Song Yi-seon…!

Rốt cuộc thì cậu ta đã gây ra chuyện gì vậy.

Bình Luận (0)
Comment