Seo Ji-won, sau một hồi trêu chọc Hyun-woo chán chê, nhanh chóng chuyển mục tiêu sang tôi.
"Hừm..."
Seo Ji-won dùng ngón cái và ngón trỏ xoa cằm, đi vòng quanh tôi.
Hyun-woo cũng tò mò ngó nghiêng.
"Chóng hết cả mặt, đi chỗ khác chơi đi."
"Anh để tóc đen trông... trông rất là gì đó."
Nói cái quái gì thế.
Đã nói thì nói cho hết câu, cho nó ra ngô ra khoai đi chứ!
Nói lấp lửng nửa vời khó chịu thật.
Định nói một câu nhưng thấy phiền quá nên lại thôi.
Nói ra chỉ tổ mỏi miệng mình.
Người ta bảo khả năng diễn đạt của bọn trẻ bây giờ sa sút nghiêm trọng, nhìn Seo Ji-won là biết ngay.
"......!"
"Sao thế?"
"...Không có gì, không có gì đâu anh."
Trong thoáng chốc, tôi bất giác suy nghĩ như một ông già cổ hủ.
"Tóc đen cũng hợp với anh lắm, hyung."
"Vậy à."
Nghe Hyun-woo khen, tôi liếc nhìn vào chiếc gương đối diện.
Kwon Eun-tae với mái tóc đen được vuốt kiểu pomade gọn gàng hiện ra.
Mắt tôi đã quen với hình ảnh mỹ thiếu niên tóc bạch kim nên giờ nhìn lại cùng một người mà thấy lạ lẫm ghê.
Hình như khí chất cũng khác hẳn so với lúc tóc bạch kim.
'Kiểu này trông ổn hơn nhỉ?'
Tôi thờ ơ săm soi khuôn mặt của người khác, cân nhắc xem bên nào đẹp hơn thì.
"Nhưng mà lần này có hơi bị... bình thường? Phổ thông quá không anh?"
Seo Ji-won nhìn tôi từ trên xuống dưới rồi phán một câu thẳng thừng.
"Chứ cậu không thấy mình hơi bị lòe loẹt à?"
"Nói gì thế! Tầm này là cơ bản của cơ bản rồi! Mấy anh phòng bên còn đổ cả đống kim tuyến lên đầu, ầm ĩ cả lên kìa! Để em qua xin ít về cho anh nhé?"
"Thôi khỏi."
Tôi từ chối thẳng thừng lời đề nghị của Seo Ji-won.
Xin cái đó về để làm gì chứ.
Ai nấy đều đang cố sống cố chết để nổi bật hơn dù chỉ một chút.
Trái lại, tôi vẫn giữ phong cách đơn giản, bình thường như lời Seo Ji-won nói.
Trang phục chuẩn bị cũng chỉ có bộ suit ba mảnh là hết.
Chẳng cần phụ kiện hay trang sức đặc biệt gì.
Kinh điển thì lúc nào cũng trường tồn.
Trước vòng thi chính thức, buổi ghi hình chọn đối thủ cho trận Death Match được tiến hành trước.
Trước khi lên sân khấu.
Tôi đảo mắt tìm một người.
Tách khỏi đám đông đang đứng cùng, tôi tiến về phía cậu ta.
"Park Jeong-hoon."
Park Jeong-hoon đang đứng cách tôi một khoảng, chụm đầu thì thầm với Choi Jun-yong.
Nghe tôi gọi tên, cậu ta giật nảy mình như học sinh làm việc xấu bị bắt tang, ngẩng phắt đầu lên.
Choi Jun-yong cũng hoảng hốt không kém.
Dù sau khi nhận ra là tôi thì vẻ mặt hoảng hốt đó cũng nhanh chóng biến mất.
"Eun-tae à. Sao cảm giác lâu lắm rồi mới gặp nhỉ?"
Lâu cái gì mà lâu. Mới gặp ở nhà ăn lúc nãy xong.
Chỉ chào hỏi Hyun-woo với Seo Ji-won ăn cơm cùng tôi, còn tôi thì bơ đẹp, không hiểu đang nói nhảm cái gì nữa.
Ngoài ba mươi tuổi đầu rồi mà còn làm mấy trò trẻ con thế này có được không hả trời.
"Mà này, Jeong-hoon không phải lớn tuổi hơn cậu sao Eun-tae? Nói chuyện trống không với đàn anh thế có được không đấy?" (Choi Jun-yong xen vào)
"Anh."
"Gì? Anh?"
"Tôi có chuyện muốn nói với anh Park Jeong-hoon. Anh ạ."
Thấy Choi Jun-yong có vẻ thích được gọi là "anh", tôi cũng chiều lòng gọi một tiếng.
Có gì khó khăn đâu.
Ấy thế mà Choi Jun-yong lại nhăn mặt như vừa nghe phải điều gì khó nghe lắm.
Park Jeong-hoon cũng vậy, từ lúc nhìn thấy tôi là đôi mày cau có vẫn chưa giãn ra được.
"Tôi chẳng có gì để nói với cậu cả."
"Anh Park Jeong-hoon, nghĩ kỹ lại xem, chắc là có đấy?"
"...Đã bảo là không có mà."
"Vậy tôi hỏi thẳng anh kia ở đây luôn nhé?"
Tôi hất cằm về phía Choi Jun-yong, Park Jeong-hoon lập tức trợn mắt.
Tôi nhún vai.
'Làm thế nào thì tùy cậu chọn thôi.'
Thay vì nói, tôi nở một nụ cười nhẹ nhàng, trao quyền quyết định cho Park Jeong-hoon.
Park Jeong-hoon có lẽ đã cảm nhận được rằng tôi sẽ không lùi bước, liền nhắm chặt mắt rồi lại mở ra.
Sau khi liếc nhìn vẻ mặt của Choi Jun-yong, Park Jeong-hoon cuối cùng cũng đầu hàng.
"Anh cả, em ra ngoài nói chuyện một lát rồi về ngay."
"...Vậy à? Ừ, đi đi."
Choi Jun-yong ngoài miệng thì tỏ vẻ phóng khoáng, vỗ vai Park Jeong-hoon.
Ai nhìn vào cũng biết đó là một sự áp đặt ngầm 'cẩn thận cái miệng đấy'.
Vừa nói, gã ta còn không quên liếc xéo tôi một cái bằng đôi mắt híp lại.
'Đóng phim đấy à.'
Chậc. Tôi tặc lưỡi trong lòng rồi theo sau Park Jeong-hoon, người ra hiệu đổi chỗ nói chuyện.
Dù sao cũng sắp phải lên sân khấu nên không thể đi xa được.
Nhưng ít nhất cũng đã thoát khỏi tầm mắt của Choi Jun-yong.
Kéo tôi vào một góc khuất, Park Jeong-hoon dậm chân, hét khẽ.
"Cậu có thù oán gì với tôi à? Sao cứ làm thế này hả, thật tình!"
Nếu không có ai nhìn, chắc cậu ta đã lao vào tôi rồi.
Tôi lờ đi phản ứng đó, vào thẳng vấn đề.
"Tấm danh thiếp Choi Jun-yong đưa. Là của Trưởng phòng Park Joo-hee đúng không?"
"Đúng thì sao! Cậu định làm gì!"
Tôi chẳng định làm gì cả.
Chỉ định nói cho cậu ta biết sự thật thôi.
"Gọi số điện thoại trong đó chắc cũng không ai nghe máy đâu."
"Sao cậu biết được!"
"Trưởng phòng Park Joo-hee thì tôi không biết, nhưng Giám đốc Park Joo-hee thì tôi biết đấy."
Park Jeong-hoon há hốc miệng, có vẻ không hiểu ý tôi là gì.
Nếu vậy thì đành phải giải thích một cách dễ hiểu cho cả học sinh tiểu học cũng thấm thôi.
Giờ thì mọi chuyện liên quan đến Park Jeong-hoon, tôi đều coi như là nghiệp chướng vì đã dính vào chuyện không đâu.
"Trưởng phòng Park Joo-hee, người từng được mệnh danh là bàn tay Midas của giới giải trí. Vị đó thì đã rửa tay gác kiếm khỏi ngành giải trí, sang Mỹ từ lâu rồi."
"Đừng có nói dối. Cậu nghĩ tôi sẽ tin lời cậu à?"
"Có gì mà không tin được chứ?"
Tôi hỏi thật lòng đấy.
Lời của Choi Jun-yong thì tin răm rắp, còn lời của tôi sao lại không tin được nhỉ?
"Cậu ra mắt được bao lâu rồi? Một năm chưa?"
À, ra là vậy.
Không thèm nghe lời một tân binh non choẹt chứ gì?
Thắc mắc được giải đáp một cách bất ngờ.
"Này. Anh mày thấy mày lại nhớ đến ngày xưa nên mới nói..."
"Này anh bạn."
Tôi cắt ngang lời Park Jeong-hoon đang định lên lớp "ngày xửa ngày xưa".
Mấy lời khuyên sáo rỗng, phí cả calo thì xin miễn.
Muốn khuyên người khác thì ít nhất cũng phải có cái gì đó ra hồn chứ. Như tôi đây này.
"Không biết cậu đã dâng hiến những gì cho Choi Jun-yong để bám víu vào cái dây thừng mục nát đó, nhưng đừng có phí sức vào chỗ không đâu rồi sau này lại hối hận."
"...Mà này, thằng oắt con này từ nãy đến giờ cứ nói chuyện trống không với người lớn thế hả?"
"Hết lý lẽ rồi nên lại lôi tuổi tác ra nói đây mà."
"Này!"
Không hiểu sao tiếng lòng của tôi lại buột ra thành lời.
Park Jeong-hoon hét lên một tiếng rồi như sực nhớ ra điều gì, nghiến chặt răng lại.
Để trấn an cậu ta, tôi quyết định lật bài ngửa.
Thực ra là muốn giải quyết cho nhanh gọn lẹ thì đúng hơn.
"Vị Trưởng phòng, à không, Giám đốc Park Joo-hee mà cậu ngày đêm mong nhớ ấy. Là chị gái ruột của Giám đốc công ty tôi đấy."
Đồng thời cũng là mẹ của Han Gyeo-ul.
Tôi biết được sự trùng hợp trớ trêu này trong cuộc điện thoại mấy ngày trước.
Khi cuộc nói chuyện ồn ào với các thành viên sắp kết thúc.
Không biết có âm mưu gì mà Giám đốc cứ nằng nặc đòi đổi máy nói chuyện với tôi, tiếng đó vọng qua cả điện thoại.
Sau khi hỏi han tình hình một cách gượng gạo, chúng tôi chẳng còn gì để nói.
Không hiểu vì lý do gì mà Giám đốc lại muốn kéo dài cuộc nói chuyện thêm một chút.
Vắt óc mãi mới nghĩ ra được vài câu, chủ đề cuộc nói chuyện cứ thế lan man không đầu không cuối.
Rồi tôi buột miệng hỏi xem Giám đốc có biết Trưởng phòng Park không.
Dĩ nhiên là tôi chẳng kỳ vọng gì nhiều.
Vì tôi đã ngầm cho rằng Giám đốc không thể nào biết được.
Cho nên khi Giám đốc mở lời "Hay là..." thì tôi không khỏi ngạc nhiên.
Những lời tiếp theo đó là một sự thật gây sốc mà tôi chưa từng tưởng tượng ra.
Giám đốc thì ngạc nhiên vì vẫn còn người nhớ đến bà ấy.
Còn Park Jeong-hoon thì ngạc nhiên theo một nghĩa khác.
"Gì, gì cơ? Không thể nào. Không đời nào..."
"Có đấy, nên đừng có mơ mộng hão huyền nữa."
Tôi đã nói rõ sự thật nhưng Park Jeong-hoon vẫn không tin.
Khuôn mặt cậu ta nhanh chóng trở nên hốc hác, nói năng lộn xộn.
"Anh Jun-yong đâu phải là dân lừa đảo giang hồ gì mà lại đi nói dối tôi chuyện đó chứ. Tôi đã kể hết hoàn cảnh của mình cho anh ấy rồi, biết vậy mà anh ấy còn định lừa tiền đặt cọc thuê nhà với tiền tiết kiệm của tôi sao?"
Nghe kỹ lại thì có vẻ cậu ta còn định đem tiền đi dâng cho Choi Jun-yong nữa.
Chẳng hiểu sao... cảm giác như mình vừa mở phải chiếc hộp Pandora vậy.
Cứ cố cho rằng đó chỉ là cảm giác thôi, nhưng không thể.
Khó chịu kinh khủng.
"Tóm lại là tôi đã nói rõ rồi đấy. Vị Trưởng phòng Park mà cậu biết không hề tồn tại đâu."
Đến đây thì rút lui thôi.
Đúng lúc đó, anh trợ lý đạo diễn cầm cuộn giấy kịch bản thông báo.
"Bắt đầu ghi hình! Mời các thí sinh di chuyển ạ!"
Đã đến lúc lên sân khấu.