Trợ Lý Đạo Diễn Quèn Lại Là Idol Thiên Tài

Chương 26

Không hiểu sao Hyun-woo có vẻ khá kiệm lời khi nói về Park Jeong-hoon.

Xem ra việc moi thông tin từ cậu ấy không dễ dàng rồi.

Và có gì đó... làm tôi cảm thấy việc hỏi han Hyun-woo về đời tư của người khác hơi kỳ cục.

Khó mà diễn tả chính xác được, nhưng đại loại là có cảm giác như vậy.

Chắc phải đợi lúc nào đó gọi riêng Seo Ji-won ra tra hỏi thôi.

"Sao thế? Chuyện gì thế? Hả? Hả? Hả?"

"Để nói sau đi."

"Nói luôn bây giờ không được à? Làm người ta tò mò rồi cắt ngang là sao?"

"Đi tập luyện tiếp đi."

Tôi chặn trước Seo Ji-won đang có ý định bám dính lấy mình, đẩy cậu ta sang một bên.

Seo Ji-won kêu la thảm thiết rồi lăn ra sàn.

"Lại bắt đầu rồi đấy à?"

"Tò mò! Tò mò! Tò mò muốn chết đi được! Cậu không tò mò à?"

"Không ạ."

"Tại sao? Tại sao lại không tò mò? Sao có thể như thế được?"

Vừa nói, cậu ta vừa giơ tay chân lên trời quơ loạn xạ, bộ dạng đó trông y như...

‘Một con gián khổng lồ.’

Không biết là đã chán ngấy, đã quen rồi, hay là cả hai nữa.

Hyun-woo không nói một lời, thản nhiên kéo lê Seo Ji-won đến một góc phòng tập, đặt cậu ta ngồi ngay ngắn.

Cứ như vậy, trừ Seo Ji-won ra, các thí sinh còn lại định bắt đầu luyện tập trở lại thì.

"Mọi người ơi~ Xin lỗi làm phiền một chút nhé."

Cửa phòng tập mở ra.

"Anh Eun-tae."

PD Kang chỉ ló đầu vào, vẫy tay với tôi.

"Anh đã đăng ký dùng quyền gọi điện thoại đúng không?"

"Vâng."

"Chúng ta đi bây giờ nhé. Vì không tìm được chỗ nào phù hợp để đặt máy quay nên hơi muộn một chút."

"Không sao đâu ạ."

Chỉ là chờ đợi thôi mà, có gì đâu.

Tối hôm qua cuối cùng tôi cũng không dùng được quyền gọi điện thoại mà phải quay về ký túc xá.

Vì thế sáng sớm nay tôi đã báo lại với đội ngũ sản xuất.

Dù bây giờ đã là buổi chiều, qua giờ ăn trưa từ lâu rồi, nhưng được thế này cũng tốt lắm rồi.

Tôi ngoan ngoãn đi theo PD Kang ra khỏi phòng tập thì Seo Ji-won lại lẽo đẽo theo sau.

Thằng nhóc này lại làm sao nữa đây.

"PD nim, em đi cùng có được không ạ?"

"Anh Ji-won đi làm gì?"

"Hi hi."

"Không được đâu, vào trong đi~."

PD Kang thẳng thừng từ chối Seo Ji-won đang định dùng nụ cười để qua chuyện.

"Ư ư! PD nim chơi không đẹp!"

"Ôi chao, làm sao đây~."

Seo Ji-won ra vẻ tổn thương, tay đặt lên ngực nhưng không ăn thua.

Miệng thì cười toe toét nhưng tay đóng cửa của PD Kang lại vô cùng dứt khoát.

"PD nim! Sao chị lại nhẫn tâm như vậy chứ?"

Cộc cộc.

Seo Ji-won đập cửa rầm rầm từ bên trong, la hét nhưng PD Kang chẳng thèm để vào tai.

PD Kang phủi tay, hất cằm về phía cần đi.

"Chúng ta đi thôi."

"Vâng, đi thôi ạ."

Đúng là PD Kang lắm lời, suốt quãng đường đi, cuộc trò chuyện không lúc nào ngơi nghỉ.

Mà, tôi thì gần như chỉ là một cái máy trả lời tự động.

Rồi đột nhiên, PD Kang chuyển chủ đề.

"Mà này anh Eun-tae, anh có hút thuốc không?"

"Dạ?"

"Hôm qua nhân viên của tôi bảo nhìn thấy anh lén hút thuốc."

"...Không có đâu ạ."

"Chà, sao lại phải nghiêm trọng thế. Người lớn hút điếu thuốc thì có sao đâu. Thuốc lá có phải là tội phạm đâu chứ? Chỉ là một loại thực phẩm sở thích đơn thuần thôi mà."

"Không ạ, tôi thật sự không hút thuốc."

"Thật ra thì tôi cũng hay hút lén đấy. Cậu bạn kia của tôi đặc biệt nhạy cảm với mùi thuốc lá. Chỉ cần không để cậu ấy phát hiện là được, nên anh không cần phải nhịn quá đâu."

Không, tôi thật sự không hút thuốc mà.

Đừng có chỉ nói chuyện của mình không thế, người ta nói thì cũng phải giả vờ nghe một chút chứ.

Dĩ nhiên là tôi không thể nói ra những lời đó.

Mà có nói thì chắc cô ta cũng chẳng thèm nghe.

Tôi nhìn thẳng về phía trước với ánh mắt vô hồn, bước đi.

Nơi chúng tôi đến là một cái đình ở phía sau tòa nhà ký túc xá của đội ngũ sản xuất.

Một cái đình mang màu sắc cổ kính, đẹp đẽ, hoàn toàn không hợp với tòa nhà container màu xám xịt, ảm đạm.

Nó đứng trơ trọi một mình, trông như một cái đình ẩn chứa một câu chuyện nào đó.

"Tại sao ở đây lại có một cái đình vậy ạ?"

"Để cho đẹp mắt, đỡ trống trải nên tôi cho đặt một cái ở đây."

"......"

"Nói đến phong lưu thì phải nhắc đến Kang Yoon-ah này chứ."

"À, vâng."

Chắc là vậy rồi.

Phong lưu thì không thể thiếu rượu và hát ca được.

Tôi thầm tặc lưỡi khi nhìn những chai rượu vương vãi khắp các xó xỉnh của cái đình.

Phải đến hơn chục chai.

Không lẽ nào một mình cô ta uống hết từng này chứ?

Nhận ra ánh mắt của tôi, PD Kang đập vào lưng tôi một cái, cười ha hả ra vẻ khoái trá.

"Ha ha ha ha. Mấy cái thằng này, tôi đã bảo uống xong thì phải dọn đi mà cứ thế này đây!"

Rõ ràng là đang cố che giấu sự ngượng ngùng.

Quan trọng hơn là lưng tôi đau điếng.

Đúng là ra tay nặng thật.

"Ha ha ha ha. Điện thoại đây nhé. Nếu được thì gọi video call nhé. Ha ha ha ha. Vậy tôi đi đây."

Cứ như vậy, PD Kang để lại một kiểu chào như robot trong quảng cáo kem đánh răng và một cái nháy mắt rồi chuồn mất.

Sau một hồi chờ đợi mòn mỏi, cuối cùng tôi cũng được ở một mình.

PD Kang có nhờ tôi gọi video call nhưng tôi không hề có ý định đó.

‘Làm thế thì tốt cho ai chứ.’

Số lượng máy quay được lắp đặt trong đình không nhiều lắm.

Xem ra chỉ là lắp đặt cho có lệ.

‘Thế thì mình phải cảm ơn mới phải.’

Tôi cố gắng kìm nén nụ cười sắp trào ra, khoác lên mình chiếc mặt nạ ngây thơ vô tội.

Sau khi lượn lờ vài vòng trước camera cho có lệ.

Tôi di chuyển đến một góc chết, nơi camera không thể lia tới.

Đề phòng bất trắc, tôi còn quay hẳn lưng lại.

Trước đó, cũng không quên giả vờ làm rơi rồi tắt luôn micro.

Tôi đang lên kế hoạch cho một "vụ án hoàn hảo" theo cách của riêng mình.

Lần này thì dù có bị cắt gọt biên tập tơi tả cũng chẳng sao.

Xin gửi lời chia buồn sâu sắc đến PD Kang và toàn bộ đội ngũ sản xuất sẽ phải vật lộn với đống cảnh quay này sau đó.

Tôi bấm số gọi cho quản lý.

Các thành viên bắt máy, đầu dây bên kia lập tức rộn rã tiếng chào hỏi ầm ĩ.

Không lâu sau đó.

Tôi đã phát hiện ra vài sự thật khá bất ngờ.

_______________

Ngày diễn ra vòng thi thứ hai.

Dù còn sớm nhưng phòng chờ chẳng khác nào một bãi chiến trường tan hoang.

Tất cả là do buổi tổng duyệt (rehearsal) bắt đầu từ lúc trời còn chưa hửng sáng.

Kết quả là ba ngày qua, tôi phải tạm biệt giấc ngủ.

Thức trắng mấy ngày liền, cảm giác như đã vượt qua cả "ngưỡng tử" rồi.

Tinh thần không hẳn là mơ màng, mà ngược lại, mọi giác quan trở nên nhạy bén lạ thường như vừa được khai sáng.

Đổi lại, những cơn đau đầu âm ỉ, cảm giác như có tảng đá đè nặng lên đầu, cứ thỉnh thoảng lại kéo đến.

Đôi mắt vốn đã khô nay lại càng thêm cộm khi đeo kính áp tròng.

Tôi định bụng chợp mắt một lát trong lúc chờ đến lượt trang điểm.

Ấy thế mà...

"Ối giời ơi! Hyun-woo lúc tổng duyệt hát vỡ giọng ba lần liền đấy!"

Nếu không có Seo Ji-won tông cửa xông vào phòng chờ thì kế hoạch của tôi đã thành công rồi.

Seo Ji-won làm như chuyện Hyun-woo hát lỗi là tin tức độc quyền động trời lắm không bằng, cứ làm ầm lên.

Theo sau là Hyun-woo với bộ mặt đưa đám.

'Lại bắt đầu rồi đấy.'

Mọi người trong phòng chờ dù không nói ra nhưng đều tinh ý, chẳng ai thèm để ý đến Seo Ji-won.

Tôi cũng vậy.

Quá quen với cái tính nhắng nhít của Seo Ji-won rồi, tôi lại nhắm mắt, coi như không có chuyện gì.

Dĩ nhiên, Seo Ji-won đâu phải hạng người dễ dàng bỏ cuộc.

"Không phải cao độ 3 nấc mà là vỡ giọng 3 nấc! Tin được không hả trời!"

"Tại cổ họng em chưa mở hết thôi."

Hyun-woo, khác hẳn mọi khi, nổi đóa phản bác lại lời Seo Ji-won. Dĩ nhiên, chẳng thấm vào đâu.

Hyun-woo nổi nóng đúng là cảnh tượng hiếm thấy.

Tôi hé mắt nhìn thì thấy Hyun-woo đang ôm lấy cổ mình.

'Mấy ngày nay lại cố quá sức rồi đây mà.'

Trông không giống nhưng Hyun-woo thực ra lại có máu ăn thua rất cao.

Ăn ngủ cùng một chỗ với đủ loại người, từ dân nghiệp dư trạc tuổi đến dân chuyên nghiệp hơn hẳn một bậc, có lẽ cậu ấy cũng bị k*ch th*ch ít nhiều.

Bản thân cậu ấy chắc cũng muốn làm tốt hơn nên mới cố gắng, nhưng việc hành hạ cơ thể cũng là có thật.

Bảo nghỉ ngơi đi thì chẳng thèm nghe, nên cũng không cản được nữa.

Nói thêm nữa là vượt quá giới hạn rồi.

"Ớ! Tóc anh Eun-tae...!"

"Anh nhuộm ạ?"

"Không. Xịt keo thôi."

Seo Ji-won, sau một hồi trêu chọc Hyun-woo chán chê, nhanh chóng chuyển mục tiêu sang tôi.

Bình Luận (0)
Comment