Trợ Lý Đạo Diễn Quèn Lại Là Idol Thiên Tài

Chương 25

Để đề phòng rò rỉ thông tin, đồ dùng cá nhân của các thí sinh có khả năng liên lạc đều bị cấm sử dụng trong 2 tuần.

Mà, dù có không cấm thì tôi cũng làm gì có điện thoại, nên muốn dùng quyền gọi điện thoại thì phải nhờ đến sự trợ giúp của đội ngũ sản xuất.

Lấy phim trường container làm trung tâm, ký túc xá của thí sinh nằm ở phía Đông, còn ký túc xá của đội ngũ sản xuất thì ở phía Tây.

Khoảng cách cũng khá xa, tôi đang định tăng tốc để đi tắt qua cho nhanh thì.

"Không có ai theo sau chứ?"

"Vâng ạ. Em vừa đi vừa kiểm tra rồi."

Tiếng xì xào bàn tán vang lên từ rất gần.

Có lẽ vì là ban đêm nên nghe đặc biệt rõ.

"Không ai biết cậu có thứ đó thật chứ?"

"Thật mà anh. Sợ bị cướp mất nên từ nãy đến giờ em vẫn giấu kỹ lắm."

Tôi dừng bước, lắng nghe một lúc thì thấy nội dung cuộc trò chuyện cực kỳ đáng ngờ.

‘Làm thế nào bây giờ.’

Tôi thề là tôi không hề có ý định lén lút như chuột nhắt để nghe trộm người khác nói chuyện.

Chỉ là tình cờ rơi vào tình huống này thôi.

Hơn nữa, để đến được ký túc xá của đội ngũ sản xuất, tôi nhất định phải chạm mặt hai người họ.

Nếu bây giờ đi qua đó, chắc chắn tôi sẽ bị Choi Jun-yong coi như một con chuột nhắt nghe lén.

Nhưng cứ đứng yên thế này thì cũng chẳng thoải mái gì.

Vì như vậy thì đúng là thành chuột nhắt thật rồi.

Tôi rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, không thể nhúc nhích.

Trong lúc tôi đang phân vân không biết phải làm sao.

Choi Jun-yong thọc tay vào túi quần, bắt đầu lững thững di chuyển.

Ra vẻ như đã xong việc của mình.

Cái đầu của Choi Jun-yong ngó nghiêng tứ phía một cách bận rộn.

Tôi nhanh chóng nín thở, ẩn mình đi.

Choi Jun-yong huých nhẹ vào vai Thí sinh A*, hạ giọng nói.

(main không biết tên thí sinh này nên gọi tạm =)))

"Tao vào trước đây, mày đợi một lúc nữa rồi hẵng vào."

"Vâng, anh cứ vào trước đi ạ."

Thí sinh A không hề tỏ ra khó chịu, cúi gập người chào Choi Jun-yong.

Chẳng mấy chốc, Choi Jun-yong đã đi xa.

"Khà~ Đây chính là danh thiếp của Trưởng phòng Park nổi tiếng đó sao."

Thí sinh A còn lại một mình, không biết có chuyện gì vui mà miệng cười toe toét đến tận mang tai.

Cậu ta nâng niu thứ đồ nhận được từ Choi Jun-yong như thể đó là một báu vật vậy.

Tôi đợi một chút rồi mới tiến lại gần phía sau Thí sinh A.

"He he. Mình sắp phất rồi đây."

"Này anh."

"Áaaaaaa!"

Tôi vừa vỗ vai Thí sinh A, cậu ta đã giật nảy mình như thể nhìn thấy ma.

Vì cậu ta hét lên nên tôi theo phản xạ bịt miệng cậu ta lại.

"Ưm ưm ưm ưm!"

"Suỵt. Im lặng nào."

"Ư ư ưm!"

Nhận ra tôi, Thí sinh A chỉ trỏ ngay trước mặt tôi.

Tôi dùng một tay đè chặt người Thí sinh A đang giãy giụa.

Đồng thời, đẩy cậu ta vào bức tường container gần nhất.

Bịch-!

Lưng Thí sinh A va vào tường phát ra một tiếng khá nặng nề.

"Ưm ưm!"

"Aish, im đi xem nào. Muốn gọi hết mọi người đến đây à?"

"Ư, ư...!"

Tôi cảnh cáo Thí sinh A, đồng thời liếc nhìn về phía Choi Jun-yong vừa biến mất.

Sợ rằng gã có thể quay lại.

May mắn là không có dấu hiệu gì cho thấy điều đó.

Dù vậy, tôi vẫn phải kiểm tra lại một lần nữa rồi mới bỏ tay đang bịt miệng Thí sinh A ra.

"......"

Lòng bàn tay tôi đã ướt đẫm tự lúc nào.

Tâm trạng tụt dốc không phanh.

Muốn đi rửa tay ngay lập tức nhưng tôi cố nhịn.

Chuyện của mình còn chưa bắt đầu nữa là. Cứ bình tĩnh đã.

Thay vào đó, tôi chùi tay vào áo thun của Thí sinh A.

"Khụ! Mày, mày làm cái trò, khụ khụ! Trò quái gì thế hả!"

Thí sinh A phát ra tiếng như bị bóp cổ, phản kháng.

Đôi mắt nhìn tôi lộ rõ vẻ sợ hãi.

Dù đã ngừng giãy giụa nhưng cơ thể Thí sinh A vẫn run lên từng cơn.

‘Làm màu à?’

Mới có thế này mà đã làm như ghê gớm lắm.

Cánh tay đang đè cổ Thí sinh A của tôi đã thả lỏng từ lâu.

Chỉ là ra hiệu đừng có chạy trốn thôi mà tự dưng lại sợ hãi vô cớ.

"Cậu là Kwon Eun-tae đúng không? Rốt cuộc là tại sao lại làm thế với tôi!"

Tôi nhìn xuống Thí sinh A, nhớ lại lý lịch của cậu ta.

Thí sinh A.

Debut với tư cách một idol vô danh nhưng chẳng được bao lâu thì nhóm tan rã, đúng là một biểu tượng của sự xui xẻo.

Sau đó, cậu ta rời công ty quản lý cũ, tự mình chuyển sang làm diễn viên nhưng kết quả lại thảm hại.

Chỉ vài lần ló mặt trong mấy vai phụ của phụ của phụ hoặc vai diễn quần chúng trong phim truyền hình buổi sáng là hết.

Nghe nói dạo này ngay cả những vai đó cũng khó mà có được.

Đối với Thí sinh A, người đã chạm đến giới hạn ở nhiều phương diện, là cơ hội cuối cùng, cũng là ngã rẽ quyết định.

Tiếp tục bám trụ lại cái ngành này, hay là rút lui và rời đi.

Việc tôi biết được những chuyện riêng tư cỏn con của Thí sinh A hoàn toàn là tình cờ.

Trước khi công bố kết quả loại vòng 1.

Trong buổi phỏng vấn thí sinh, Thí sinh A là người phỏng vấn ngay trước tôi.

Lúc đó vì không có chỗ chờ nào ra hồn nên tôi đành phải ở cùng một không gian, xem Thí sinh A phỏng vấn cho đến khi xong.

Thế nên tự nhiên lại biết được cả những thông tin mà mình không muốn biết.

Và bây giờ.

Có lẽ tôi lại biết thêm một điều nữa về Thí sinh A.

Xem ra Thí sinh A này có vẻ quan tâm đến mấy thứ "bổng lộc" bên lề hơn là bản thân chương trình .

"Trưởng phòng Park là ai thế?"

"Tại sao tao phải nói cho mày biết!"

"Vì tôi tò mò. Chẳng phải như chuột nhắt hay sao mà lại lén lút gặp nhau giữa đêm hôm thế này để thì thầm to nhỏ chuyện gì. Nếu là thông tin tốt thì cho tôi tham gia với."

Thí sinh A nuốt nước bọt đánh ực.

Đồng thời, cậu ta vô thức dùng tay nắm chặt túi quần bên có chứa danh thiếp.

‘Cơ chế phòng ngự đã được kích hoạt rồi đây.’

Tôi vừa liếc nhìn về phía đó, Thí sinh A liền quay hẳn người sang hướng ngược lại.

"Anh đã đưa gì cho Choi Jun-yong để đổi lấy số liên lạc của Trưởng phòng Park?"

"Mày đang tra hỏi tao đấy à? Tao là tội phạm, còn mày là cảnh sát? Thằng này hài hước thật."

Thí sinh A chỉ ngoảnh đầu lại, buông lời chế nhạo tôi.

"Lo chuyện của mày trước đi rồi hẵng xía vào chuyện người khác. Thằng ranh con ở đâu ra mà hỗn láo, không biết phân biệt đâu là chỗ nên xen vào, đâu là không à?"

"Ranh con á, đệch."

Thấy gọi Choi Jun-yong là "anh" thì chắc cũng bằng tuổi mình hoặc nhỏ hơn thôi.

Ai bảo ai ranh con chứ.

Bị công kích tuổi tác, tôi bất giác nổi cáu.

Đúng lúc tôi sắp sửa mặc kệ Choi Jun-yong hay Choi Jun-ba gì đó mà lao vào đòi sống mái một trận với Thí sinh A.

"Ai ở đó vậy?"

Ánh đèn pin sáng rực chiếu về phía này.

Một người phụ nữ có vẻ là nhân viên vừa huơ huơ tay vừa lững thững đi tới.

"Ở đây không được hút thuốc đâu nhé. Toàn bộ khuôn viên này đều cấm hút thuốc."

Tôi định giải thích là không phải như vậy thì.

Vụt-!

Thí sinh A đẩy tôi ra rồi co giò chạy mất dạng, không thèm ngoảnh đầu lại.

Này, chạy trốn như thế này càng đáng nghi hơn đấy.

Nhân viên đó nhìn thấy cảnh tượng ấy, mắt liếc xéo lên.

"Thuốc lá điện tử cũng không được đâu."

"Không phải thế đâu ạ..."

"Mau về đi, mau về đi."

Không hiểu sao tôi lại bị đối xử như một học sinh cấp ba bị giáo viên chủ nhiệm bắt quả tang hút thuốc.

Thật là...

Một cảm giác lạ lẫm mà phải hơn chục năm rồi tôi mới được nếm trải lại.

Ngày hôm sau ở phòng tập.

Nhân lúc nghỉ giải lao, tôi hỏi Seo Ji-won và Hyunwoo về Thí sinh A.

Seo Ji-won liền nhớ ra tên cậu ta ngay.

"À~ Anh Park Jeong-hoon ấy ạ?"

Đúng là Seo Ji-won.

Hỏi cậu ta đúng là không sai mà.

Tôi mong rằng Seo Ji-won sẽ kể thêm chút ít về Park Jeong-hoon.

"Nhưng mà chắc Hyun-woo biết rõ hơn em đấy ạ?"

"Vậy à?"

"Vâng, thì... Anh ấy cùng nhóm với em. Mà có chuyện gì thế anh?"

"Không, không có gì to tát đâu."

Không hiểu sao Hyun-woo có vẻ khá kiệm lời khi nói về Park Jeong-hoon.

Xem ra việc moi thông tin không dễ dàng rồi.

Và có gì đó... tôi cảm thấy việc hỏi han Hyunwoo về đời tư của người khác hơi kỳ cục.

Bình Luận (0)
Comment