Trợ Lý Đạo Diễn Quèn Lại Là Idol Thiên Tài

Chương 24

Tôi cũng đoán trước được phần nào, nhưng độ nhát của bọn họ còn vượt xa sức tưởng tượng của tôi.

Có lẽ vì thế.

Dù đã qua cổng chính được hơn ba mươi phút, chúng tôi vẫn đang chật vật, chưa thoát ra nổi khỏi căn phòng đầu tiên.

Vượt qua khoảng sân đầy cỏ dại mọc um tùm, cuối cùng cũng đến được gian nhà chính, nhưng kết cấu bên trong lại phức tạp hơn vẻ bề ngoài khá nhiều.

Phòng ốc không chỉ có một hai cái, mà phòng nào cũng thông với nhau bằng cửa kéo kiểu Nhật.

Ngôi nhà không rõ được xây dựng từ bao giờ này trông như một mê cung.

Đúng như lời đội ngũ sản xuất, vì bị bỏ hoang đã lâu nên trông nó chẳng giống nơi ở của con người chút nào.

Do ánh nắng mặt trời không chiếu vào trong thời gian dài, toàn bộ bên trong đều bị ẩm mốc.

Nhìn thì đã khó chịu rồi, nhưng vấn đề lớn hơn là mùi hôi và bụi bặm.

Tôi thử lấy tay áo bịt mũi nhưng cũng chẳng ăn thua.

Cái mùi khó chịu cứ xộc vào mũi mỗi khi hít thở khiến đầu tôi đau nhức.

"Tôi, tôi muốn ra ngoài. Không chịu nổi nữa rồi. Sắp nôn mất."

"Cố chịu chút đi anh."

Seo Ji-won mặt mày tèm lem nước mắt nước mũi, mè nheo đòi ra ngoài khiến đầu tôi lại đau theo một kiểu khác.

"Chạy là chết."

"......!"

Thấy Shim Ju-yeong im lặng một cách đáng ngờ nên tôi mới chọc thử, ai dè cậu ta nín thở thật.

Thằng cha này định một mình chuồn êm đây mà.

Tôi tóm lấy gáy Shim Ju-yeong đang từ từ lùi lại.

"Cậu làm cái gì thế! Không buông ra à?"

"Cậu đi trước đi."

"Gì? Tại sao? Không thích!"

Tôi giật lấy chiếc đèn pin trên tay Hyun-woo rồi dúi vào tay Shim Ju-yeong đang giãy giụa.

Để tỏ ý không cho cãi nữa, tôi làm động tác như lần trước, định vác ngược Shim Ju-yeong lên.

Cơ thể Shim Ju-yeong lơ lửng giữa không trung, cứng đờ vì nỗi sợ đã được "học thuộc", tôi cảm nhận rõ mồn một.

Tôi dừng lại một chút rồi hỏi.

"Cứ thế này mà vác đi luôn nhé?"

"...Tha cho tôi! Bỏ xuống ngay khi tôi còn đang nói chuyện tử tế."

"Được thôi."

Dứt lời, tôi ném Shim Ju-yeong đi.

"Ực."

Nhưng không phải xuống sàn, mà là vào bức tường phía trước.

ẦM- một tiếng, rung động lan tỏa, kéo theo lớp bụi cũ kỹ bay mù mịt.

"Này! Nói một đằng làm một nẻo à!"

"Ồn ào quá."

Dùng "vật lý trị liệu" giải quyết sơ bộ ShiJu-young xong.

Mục tiêu tiếp theo là Seo Ji-won.

"Này cậu."

"Anh, anh cũng định đánh tôi à?"

"Không đánh."

Xem người ta là cái gì chứ.

Hơn nữa, với loại người như Seo Ji-won, dùng vũ lực ngược lại còn phản tác dụng.

Phải dỗ ngon dỗ ngọt, từ từ dụ dỗ mới được.

Muốn thế thì phải lợi dụng "thứ đó", thứ đang chi phối tinh thần và điều khiển hành động của Seo Ji-won.

"Cậu có ổn không nếu video cậu run như cầy sấy thế này được đăng lên Byulstar?"

"Hả! Đương nhiên là không rồi! Anh điên à?!"

Quả nhiên có phản ứng ngay.

Seo Ji-won là một tên nghiện sống ảo. Mà còn là loại sống chết vì Byulstar nữa chứ.

Chẳng phải cậu ta luôn miệng khoe khoang rằng dù chỉ là "người thường siêu cấp" nhưng cũng có hơn 30,000 người theo dõi mỗi khi có cơ hội hay sao.

"Tuyệt đối không được. Dù có kề dao vào cổ cũng không... Xấu hổ chết, không dám đến trường luôn ấy chứ."

Không biết đang tưởng tượng ra cái gì kinh khủng mà Seo Ji-won lẩm bẩm với khuôn mặt trắng bệch.

Rồi cậu ta siết chặt nắm đấm, giơ cao.

"Đi thôi. Đến với xứ sở Neverland của những giấc mơ và hy vọng."

Đúng là một vẻ bi tráng ngời ngời.

Rẹt-.

Seo Ji-won dứt khoát kéo cửa giấy, bước đi mà tay chân cứ lóng nga lóng ngóng, cùng tay cùng chân.

"Huhu."

Dù Seo Ji-won có sụt sịt một hồi, nhưng việc tìm kiếm trong nhà đã trở nên dễ dàng hơn nhiều so với lúc đầu.

"Nhìn kỹ thì cũng giống nhà ở quê bình thường thôi mà."

Hyun-woo nói trong lúc lục lọi một cái tủ quần áo bị hỏng bản lề không đóng lại được.

Tôi cũng phần nào đồng ý.

Chắc chủ nhà đã bỏ trốn giữa đêm nên đồ đạc vẫn còn nguyên.

Không biết đội ngũ sản xuất đã can thiệp đến đâu, nhưng khác với những phim trường nhà ma trước đây, nơi này trông khá tự nhiên.

"Thấy, thấy rồi!"

Seo Ji-won, người đang lật tung tấm thảm bám đầy bụi đất, la lên.

ShiJu-young đứng gần đó nhanh chóng chiếu đèn pin tới.

"Đó... là báu vật á?"

"Anh này không biết gì cả."

Seo Ji-won, như thể chưa từng khóc lóc sướt mướt, nhanh chóng vênh mặt lên, nhìn Shim Ju-young bằng nửa con mắt.

Đúng là amip.

Trong số những người tôi từng gặp, Seo Ji-won là người đơn giản nhất.

"Ai lại đi tìm báu vật thật trong trò tìm kho báu chứ? Người ta toàn giấu mấy tờ giấy viết thế này thay thế thôi."

Nói rồi, Seo Ji-won tách đôi viên nang hình cầu trong suốt, lấy ra tờ giấy bên trong.

"Nào nào, mọi người chú ý đây. Đoán xem tôi tìm được gì nào... Phiếu đổi một bữa ăn đặc biệt?"

"......Khึ."

ShiJu-young cuối cùng cũng không nhịn được mà bật cười khinh bỉ.

Tay Seo Ji-won cầm viên nang rỗng không run lên bần bật.

"Anh Ji-won thích ăn uống mà, thế thì tốt quá rồi."

"Cậu còn tệ hơn."

"Em làm sao ạ?"

Hyun-woo chiếu cận cảnh tờ giấy ghi báu vật vào camera, thờ ơ đáp.

Bị kích động, Seo Ji-won hừng hực ý chí chiến đấu.

"Tôi sẽ tìm hết cho mà xem."

Và người bị "xử lý" chính là Seo Ji-won.

Vừa vào phòng khác, Seo Ji-won đã sùi bọt mép la oai oái.

"Nhìn này, nhìn này! Tôi đã bảo là có búp bê bị nguyền mà!"

"Đừng có làm quá lên."

Búp bê nguyền cái nỗi gì.

Thứ Seo Ji-won chỉ là một con thỏ bông bị chột mắt. Loại búp bê nhồi bông bình thường ấy mà.

Khác với Seo Ji-won, tôi không tin vào mê tín dị đoan nên chẳng ngần ngại nhặt con thỏ bông lên.

"?"

"Sao thế anh? Cảm nhận được tà khí nguyền rủa à?"

"Không phải."

Chỉ là cảm giác trong tay hơi đặc biệt một chút.

Búp bê nhồi bông bình thường không phải mềm mại, xốp xốp sao?

Nhưng con thỏ chột mắt này cảm giác có gì đó... cứng cứng.

Mà lại hoàn toàn không nặng, rất nhẹ.

Thấy rất đáng ngờ, tôi lắc qua lắc lại thì nghe thấy tiếng lộc cộc nhỏ.

Rốt cuộc cái quái gì đây?

"Cậu làm gì thế!"

"Đừ, đừng làm vậy! Lỡ bị nguyền thật thì... Ể?"

Tôi túm lấy phần đường may cẩu thả, xé toạc ra, bên trong là hàng loạt viên nang báu vật đổ ào ra.

Vậy là thay vì nhồi bông, người ta nhồi toàn viên nang.

"Nhiều thế này cơ ạ?"

"...Quá đỉnh."

Ít nhất cũng phải hơn 10 viên.

Đúng nghĩa là trúng độc đắc.

______________

Sau khi cùng con thỏ bông chột mắt may mắn trở về khu nhà chung.

Thời gian trôi qua nhanh chóng.

Trong lúc đó, đội ngũ sản xuất đã thông báo về vòng 2.

Vòng 2 là 'Trận đấu Sinh tử', thi đấu cá nhân 1 chọi 1.

Luật chơi đơn giản.

Người có số phiếu bầu thấp hơn trong hai người sẽ bị loại.

Chính vì thế, có thể nói đây là một cuộc đối đầu mà vận may chọn đối thủ cực kỳ quan trọng.

Vấn đề là phải đến ngày ghi hình mới biết đối thủ là ai.

Vì không biết đối thủ, tôi chẳng biết nên vạch ra chiến lược gì cho ổn, mấy ngày nay cứ đau đầu mãi.

Thêm vào đó, tôi cũng không rõ mình đã giành được bao nhiêu phiếu bầu, nên chỉ thấy mờ mịt vô cùng.

Nhưng tôi của hiện tại đã có chỗ dựa rồi còn gì.

Chính vì muốn tìm sự giúp đỡ trong những lúc thế này mà tôi đã phải khổ sở tìm báu vật như vậy.

Sau một hồi đắn đo, tôi chọn viên nang mà mình cho là cần thiết nhất lúc này.

'Phiếu gọi điện thoại 1 lần.'

Đối tượng gọi điện thoại dĩ nhiên là các thành viên EcL:pse.

Trong số đó, nếu được thì kết nối với Kim Woo-jung hoặc Song Yi-seon thì tốt. Hoặc Kim Sang-sik cũng được.

Hai người đầu tiên không phải tự dưng mà tôi gọi là "bộ đôi ồn ào".

Vì miệng họ nhẹ như bấc ấy mà.

Có khi rơi xuống nước thì miệng cũng nổi lềnh bềnh cho xem.

Còn Kim Sang-sik thì trông có vẻ không phải loại người đó, nhưng lại thuộc tuýp nói tuốt tuồn tuột, chẳng phân biệt được chuyện nên nói hay không.

Nếu chẳng may cả ba người đều không kết nối được thì anh Gong Seon-woo... chắc cũng... ổn.

Nói chung, chỉ cần không phải Yoon Hae-il hay Han Gyeo-ul là được.

"Em ra ngoài một lát nhé."

"Bóng lưng người đi tìm tự do mới chói lòa rực rỡ làm sao."

"...Anh ngủ sớm đi."

Bỏ lại sau lưng người bạn cùng phòng Bohemian chuyên gia phổ nhạc cho bất cứ câu nói vớ vẩn nào.

Tôi đi về phía khu nhà của đội ngũ sản xuất.

Bình Luận (0)
Comment