Trợ Lý Đạo Diễn Quèn Lại Là Idol Thiên Tài

Chương 23

Ngày hôm sau buổi công bố loại trừ.

Một phần tư tổng số thí sinh rời đi khiến không khí nhà chung cũng trở nên ảm đạm theo.

Dù đây là chuyện đã được dự đoán từ trước.

Sau một tuần gắn bó, có vẻ mọi người đều đã có tình cảm với nhau.

Tất nhiên, trừ tôi ra.

Việc Kim Si-min bị loại tuy đáng tiếc nhưng cũng không có gì quá lạ lùng.

Trong bốn người (trong đội của Choi Jun-yong), người có độ nhận diện thấp nhất là Kim Si-min, và người có concept yếu nhất cũng là Kim Si-min.

Nghe đồn thì – phần lớn là do Seo Ji-won kể - Shim Ju-yeong mới là một ẩn số bất ngờ.

Tuy vẫn là thực tập sinh nhưng vì công ty lớn nên kiểu "con nhà tông không giống lông cũng giống cánh", đã có nhiều fan từ trước rồi hay sao đó.

Thêm vào đó, còn có tin đồn cậu ta là ứng cử viên sáng giá cho suất debut nên khí thế càng mạnh mẽ hơn, Seo Ji-won dự đoán vậy.

Tôi không thể nói toạc ra trước mặt cậu ta rằng 'Shim Ju-yeong debut thất bại, thành kẻ hết thời rồi' được.

Tôi có phải Shim Ju-yeong đâu mà bận tâm.

Và quan trọng hơn cả, tôi không muốn dập tắt sự tự tin của Seo Ji-won, người đang say sưa với việc 'mình là người nắm bắt thông tin nhanh nhất'.

Rồi cũng có ngày cậu ta vỡ mộng thôi, nhưng trẻ con mà, cứ phải vấp ngã mới trưởng thành được.

"Người ở thì không biết chứ người đi rồi mới thấy trống trải hẳn."

"Lần tới lại loại một nửa nữa thì biết làm sao đây?"

Buổi sáng thảnh thơi hiếm hoi sau một tuần bắt đầu ghi hình.

Tôi đang tận hưởng bữa sáng một cách nhàn nhã.

"Lúc đó thì dù sao cả mười hai người cũng phải về nhà riêng hết mà."

"Ể?"

"Với lại chẳng phải đã nói là vòng chung kết sẽ phát sóng trực tiếp sân khấu cuối cùng sao."

"Gì? Thật á? Sao em không biết gì hết vậy? Anh cũng biết rồi à?"

"Ừ."

"Sao mỗi mình em không biết vậy?!"

Nếu không có một Seo Ji-won ngơ ngác thì buổi sáng của tôi đã có thể tươi đẹp hơn một chút rồi, tôi thoáng tiếc nuối.

"Sao, sao lại chỉ có mình em...! Đây có phải là... bắt nạt hội đồng không?"

"Này. Ăn xong rồi thì biến đi."

"Á, hình như em vẫn ăn thêm được một đĩa nữa đấy ạ! Nhân tiện nghĩ ra, em đi lấy ngay đây!"

"......"

Không còn gì để nói.

Xin được thông báo, Seo Ji-won đã chén sạch ba đĩa bữa sáng rồi.

Chẳng phải amip đơn bào mà Seo Ji-won nhanh chóng vừa huýt sáo vừa đi xa.

Nhìn bóng lưng cậu ta, ngay cả Hyun-woo cũng phải lắc đầu ngao ngán.

Sau khi chén sạch cả sữa chua tráng miệng.

Các thí sinh mỗi người tận hưởng thời gian cá nhân thoải mái.

Tôi thì cùng với người bạn cùng phòng mới theo phong cách Bohemian, người luôn khao khát tự do, lãng mạn và tình yêu, tổng vệ sinh phòng.

Trừ việc phải tốn khá nhiều thời gian để thuyết phục cậu ta chịu dọn dẹp ra thì đó là một khoảng thời gian hoàn hảo không chê vào đâu được.

Chắc vì ở trong núi nên không khí đặc biệt trong lành.

Chúng tôi thông gió cho căn phòng cũ kỹ, thay toàn bộ ga trải giường.

Dọn dẹp xong xuôi, tôi vừa định ngả lưng xuống chiếc chăn êm ái để nghỉ ngơi một chút thì.

-Xin mời các thí sinh tập trung ngay lập tức. Xin nhắc lại. Xin mời các thí sinh tập trung ngay lập tức.

…Thôi rồi.

Tôi lại quên mất mình là nhân vật không bao giờ có thể hạnh phúc được rồi.

Đầu óc trống rỗng, tôi lê bước đến nơi tập trung, đã có ba chiếc xe tải nhỏ chờ sẵn.

"Trước tiên mời mọi người nhanh chóng lên xe. Nhanh lên, nhanh lên."

Nghe nhân viên thúc giục, tôi đành lên đại một chiếc xe nào đó trong lúc còn đang ngơ ngác.

"Oa, là anh Eun-tae! Cuối cùng cũng chung đội rồi!"

"Anh đến rồi ạ?"

"......"

Seo Ji-won, Hyun-woo, và cả Shim Ju-yeong.

Chẳng hiểu sao lại thành ra mấy người cùng phòng chờ ngày đầu tiên lại tụ về một hội.

"Chúng ta xuất phát nhé."

Chiếc xe chở theo những sự trùng hợp oái oăm nhanh chóng tiến vào con đường núi quanh co.

Cứ thế chạy một hồi lâu, nơi chúng tôi đến là...

"Mọi người xuống xe đi ạ."

Trước một căn nhà hoang toát ra vẻ âm u, lạnh lẽo.

Cánh cổng gỗ xiêu vẹo, tả tơi vì không chịu nổi sự tàn phá của thời gian.

Bức tường đất kéo dài bên cạnh cũng sắp sụp đến nơi.

Cái này nhìn kiểu gì cũng...

"Đây, đây không phải nhà ma sao?"

"Ấy, nhà ma gì chứ. Chỉ là một ngôi nhà cũ thôi. Lâu rồi không có người ở ấy mà."

"Cái, cái đó chính là nhà ma còn gì...!"

"Nói là nhà hoang thì đúng hơn là nhà ma."

"Hộc...!"

Trái ngược với Seo Ji-won đang trợn mắt như sắp ngất đến nơi, đội ngũ sản xuất lại tỉnh bơ.

"Nào, mọi người tập trung nhé. Từ bây giờ, các bạn sẽ vào trong nhà và tìm những báu vật mà chúng tôi đã cất giấu."

Nhà ma hay nhà hoang gì cũng được. Tóm lại, kết luận là thế này: Trải nghiệm kinh dị.

Chuyên mục đặc biệt về ma quỷ sớm hơn dự kiến này khiến linh hồn của Seo Ji-won như đang từ từ lìa khỏi xác theo thời gian thực.

"Không có giới hạn thời gian đâu ạ. Mỗi người phải tìm được ít nhất ba món báu vật thì mới được ra ngoài."

Nói trắng ra là giam lỏng hợp pháp mà cũng hùng hồn ghê.

"Hoàn toàn không có yếu tố nguy hiểm nào đâu nên mọi người đừng quá lo lắng. Một vận may cực lớn đang chờ đợi các bạn đấy. Vậy thì, chúc may mắn~."

Sau khi dặn dò qua loa, đội ngũ sản xuất biến mất tăm hơi đâu đó.

Và còn lại bốn con người trơ trọi.

"Tôi xem trong phim rồi. Mấy chỗ này một trăm phần trăm là có búp bê bị nguyền đó!"

"......"

"...Haizzz."

"Đừng có thở dài xui xẻo thế! Có mỗi búp bê nguyền thì còn may đấy hả? Ma nữ tân thời, ma nam tân thời, rồi cả quỷ hài nhi nữa... Nặng đô hơn thì có khi còn có cả thánh thần mình đầy máu gà cũng nên."

Thằng này rốt cuộc là xem thể loại phim gì mà pha trộn cả tà thuật Đông Tây thế này.

Gu phim độc lạ của Seo Ji-won thì tạm bỏ qua.

Thú thật thì tôi cũng thấy hơi khó hiểu, tại sao lại phải làm thế?

Bởi vì tôi không tài nào chấp nhận nổi việc phải vượt cả một quãng đường xa xôi thế này chỉ để tham gia một trải nghiệm kinh dị núp bóng trò tìm kho báu.

Chương trình thử nghiệm thì lấy đâu ra thời gian mà làm mấy cái này chứ.

Có dài lắm thì cũng chỉ là cảnh quay thêm thắt tầm 10 phút, làm hơi lố rồi đấy.

"Vậy chúng ta vào chứ ạ?"

Hyun-woo, người bất đắc dĩ phải nhận lấy máy quay và đèn pin, lên tiếng hỏi trong lúc đi trước.

Đội ngũ sản xuất cũng thật quá đáng, dúi cho mấy tân binh gà mờ mới lên sóng có mỗi cái máy quay cầm tay rồi chuồn thẳng.

"Chờ, chờ chút! Tôi vẫn chưa chuẩn bị tâm lý xong."

"Trời tối thì còn đáng sợ hơn đấy ạ?"

"Oái! Nhưng vẫn không được! Trước khi vào phải làm lễ thanh tẩy đã."

Câu "đúng là làm trò con bò" đã trực sẵn ở đầu lưỡi tôi.

Tôi mặc kệ Seo Ji-won đứng đó, đi theo Hyun-woo về phía cổng.

Ngay lúc đó, tạch, tạch, tiếng bước chân gấp gáp của ai đó từ phía sau vọng tới.

Mà kể ra thì vẫn còn một người nữa.

Tôi quay lại nhìn Shim Ju-yeong, người nãy giờ vẫn im hơi lặng tiếng, không một chút động tĩnh.

"Này, mặt cậu... có sao không đấy?"

"Kệ tôi."

Mặt Shim Ju-yeong xám ngoét như xi măng chứ chẳng đùa.

Tôi không nỡ nói thẳng vào mặt cậu ta là 'Mặt cậu trông thảm quá rồi đấy'.

Nhưng cũng không thể nào mặc kệ được.

Vì trông cậu ta cứ như sắp chui vào quan tài đến nơi rồi.

Dù là thi đấu cá nhân đi nữa, nhưng trong một đội mà có tới hai tên thỏ đế thế này.

Tôi có linh cảm mãnh liệt rằng đây sẽ là một khoảng thời gian gian nan hơn bao giờ hết.

______________

Két... Kétttt...

Mỗi một bước chân, sàn gỗ mục nát lại phát ra những tiếng kêu răng rắc đến rợn người.

Tôi cố gắng hết sức cẩn thận tiến về phía trước để tránh nó sập xuống.

RẦM-!

Cánh cửa đột nhiên đóng sầm lại vì một cơn gió lùa.

"Áaaaaaa!"

"Híiií...!"

Hai tên nhát gan số 1 và số 2 (aka Seo Ji-won với Shim Ju-yeong), bám riết sau lưng tôi và Hyun-woo như sam, phản ứng dữ dội.

Tôi cũng đoán trước được phần nào, nhưng độ nhát của bọn họ còn vượt xa sức tưởng tượng của tôi.

Bình Luận (0)
Comment