Trợ Lý Đạo Diễn Quèn Lại Là Idol Thiên Tài

Chương 38

TrophyBoyz thì trên sân khấu debut.

EcL:pse thì trên sân khấu comeback.

OtoZ thì trên sân khấu concert.

Ba đội, mỗi đội phải mang đến một sân khấu mới.

Không biết hai đội kia đã có kế hoạch và chuẩn bị đến mức nào khi tham gia.

Còn bên này thì hoàn toàn là một tờ giấy trắng, tự dưng bị ép comeback đột ngột.

Cục nợ do giám đốc suy nghĩ nông cạn mà vứt ra, giờ tôi và bọn trẻ phải đi dọn.

Thế là chúng tôi bị đẩy vào tình thế phải hoàn thành việc chuẩn bị comeback trong vòng hai tháng.

Vì là một đĩa đơn kỹ thuật số nên lần comeback này ít nhất cũng phải là một mini album.

Tùy mỗi ca sĩ nhưng một mini album thường có khoảng 4 đến 6 bài hát.

Dù sao cũng là mini album đầu tiên nên tôi muốn dồn tâm huyết làm hẳn 6 bài cho nó ra dáng.

Trước mắt là đã nhận một bài từ Ari.P.

Còn lại 5 bài...

Giám đốc nói sẽ tìm đủ mọi cách nhưng tôi không thể tin tưởng được.

Bài hát chứ có phải lá cây đâu mà tự dưng từ trên trời rơi xuống.

Dù sao thì cũng phải gộp thành một album nên không khí bài hát cũng phải hợp với bài của Ari.P.

Tôi cố gắng vắt óc nhớ xem 5 năm sau có nhạc sĩ nào nổi tiếng không, nhưng chẳng thu được kết quả gì.

Cũng phải thôi.

Bình thường tôi cũng hay nghe nhạc Kpop nhưng không đến mức thuộc làu làu lý lịch của các nhạc sĩ.

Chỉ biết đến sự tồn tại của một vài nhà sản xuất nổi tiếng được giới thiệu trên truyền thông.

Ngoài ra thì hoàn toàn mù tịt.

Chắc là cũng sẽ liên hệ với những nhạc sĩ mà Yoon Hae-il quan tâm, nhưng khả năng thành công có vẻ không cao.

Trong lúc đó, tôi còn phải tìm một kỹ sư âm thanh để phụ trách phối khí cho sân khấu chung kết của .

Ngày thứ 111 kể từ khi Kwon Eun-tae debut cùng EcL:pse.

Khoảng 90 ngày kể từ khi tôi nhập vào thân xác của Kwon Eun-tae.

Theo nhiều cách, tôi đang bị dồn vào chân tường.

"Anh Eun-tae, đừng có ngơ ra nữa, tập trung vào chương trình đi anh!"

"Tập trung! Tập trung! Cấm nghĩ vẩn vơ!"

… Ừ thì, dù có bị dồn vào chân tường thì vẫn phải lên sóng thôi.

Vì giờ tôi là idol mà.

______________

[Kết thúc hồi ức của Kwon Eun-tae, quay trở lại livestream kỷ niệm 111 ngày của EcL:pse]

"Cảm ơn mọi người đã theo dõi tập đầu tiên của một cách vui vẻ. Nhờ sự giúp đỡ của các thành viên, tôi cũng đang chuẩn bị tốt cho vòng chung kết. Tôi sẽ mang đến một sân khấu tuyệt vời hơn cả mong đợi của mọi người. Tôi sẽ cố gắng hết sức."

Dù rằng bài hát hay concept vẫn chưa có cái nào được quyết định cả.

Miệng lưỡi chưa kịp bôi trơn mà nói dối đã trôi chảy rồi.

Đây là sức mạnh của truyền hình sao?

Trong lúc tôi không rời mắt khỏi khung chat đang trôi với tốc độ chóng mặt, Kim Woo-jung chen vào.

"Này, làm thế này có đúng không?"

"Ờ, đúng rồi. Làm tốt lắm."

"Cậu có thèm nhìn đâu mà biết vậy?!"

"Đằng nào vào bụng cũng như nhau cả thôi, không sao đâu."

Tôi lấy một nắm hành lá mà Kim Sang-sik đang thái.

Nếu bạn hỏi tại sao lại có hành lá ở đây.

"Hôm nay là ngày 111 nên tụi mình quyết định làm tokbokki cay cấp độ 111 đó~."

"Em không đồng ý đâu nhé."

"Em cũng vậy."

Không biết ngày 111 với tokbokki thì có liên quan quái gì đến nhau, nhưng tóm lại là hiện tại chúng tôi đang làm tokbokki.

Và rồi chẳng hiểu sao tôi lại trở thành người chỉ huy căn bếp.

Mấy đứa này chỉ biết mỗi nấu mì gói với hâm nóng cơm ăn liền thôi.

"Nguyên tắc là vào những ngày cầu chúc trường thọ thì phải ăn đồ ăn có chiều dài các cậu ạ."

"Vậy ngày 1,111 thì mình làm món mì dài 1,111 mét đi anh. Chia cho các fan ăn cùng là vừa!"

"Kỷ niệm 11 năm thì ăn gì nhỉ?"

... Nể thật chứ? Sao tất cả các ngày kỷ niệm đều có thể quy về đồ ăn được nhỉ?

"Mấy đứa ơi, hôm nay tập trung vào món tokbokki trước đã nào."

Đúng lúc anh Gong Seon-woo đang dùng thìa cẩn thận đong lượng bột ớt.

"Ây, anh ơi, dùng thìa thì ăn thua gì?"

Kim Woo-jung giật lấy cái thìa từ tay Gong Seon-woo rồi dùng cả cái vá múc canh đổ bột ớt vào.

"Này, khoan đã!"

"... Không được."

"Anh điên rồi à?"

"Làm thế này thì mấy đứa không ăn cay được sao ăn đây. Anh Eun-tae ơi, làm cả tokbokki xì dầu đi anh."

Những thành viên không ăn được cay ra sức can ngăn Kim Woo-jung.

"Ừ, không được đâu. Tàu chạy mất rồi."

Bên trong nồi ngay lập tức biến thành một biển máu đỏ ngầu.

Cảnh tượng cậu ta dùng vá khuấy đều trông y hệt như.

Một mụ phù thủy đang pha chế thuốc độc màu nước cống.

Với nụ cười gian xảo trên môi, gọi là mụ phù thủy cũng không ngoa.

À, Kim Woo-jung là con trai nên phải gọi là "thằng phù thủy" mới đúng.

"Khặc khặc, hay hôm nay cả lũ cùng chết chung cho vui."

Kim Sang-sik cười một cách nham hiểm.

Vai còn rung lên bần bật theo điệu cười, trông đúng như một thằng điên.

Kim Woo-jung vừa nói vừa chen vào vị trí của tôi.

"Quý vị khán giả, nếu muốn làm món tokbokki ngon thần sầu, chỉ cần nhớ một điều này thôi."

Cậu ta tỉnh bơ làm bộ chuyên gia trước máy quay, giơ ngón trỏ lên.

Thậm chí còn lôi ra cái túi nilon dày cộp được cất giữ cẩn thận như báu vật ở một góc.

"Chỉ cần có đường, tokbokki dù đang hấp hối cũng có thể hồi sinh với hương vị thiên đường. Vì trên đời này, không có món tokbokki nào là dở cả!"

Xoạtttt —.

Một thác đường đổ ập xuống chiếc nồi đã có sẵn sốt gochujang.

Bàn tay lia lịa đổ đường theo đường zíc zắc trông vô cùng điêu luyện.

Một màn trình diễn với kỹ năng thượng thừa một cách không cần thiết.

‘Cái gì vậy? Sao lại có thể nghiêm túc với tokbokki đến mức này chứ?’

Hoang mang cũng chỉ được một lúc.

Tôi phải dọn dẹp bãi chiến trường do Kim Woo-jung và Kim Sang-sik bày ra.

Thành ra, lượng tokbokki bất đắc dĩ lại tăng lên.

Nồi sắp tràn đến nơi rồi!

"Mọi người nếm thử chút đi."

Tôi chìa thìa nếm thử cho các thành viên đang đứng nuốt nước bọt ừng ực.

Lần lượt nếm thử, mỗi người lại có một phản ứng khác nhau.

"Cay thật đấy, nhưng mà ngon."

"Xììì, cứu cứu! Cho em xin miếng nước!"

"...!"

"......!"

Không ngon sao được.

Tokbokki vừa cay xè lại vừa có vị ngọt đậm đà khó cưỡng.

Tất cả là nhờ ơn Kim Woo-jung đã nhiệt tình trút đường vào.

"Giờ chỉ cần cho bánh gạo vào rồi đun liu riu là được. Bánh gạo loại to nguyên cây có thể không ngấm đều gia vị, nên cứ đun từ từ thôi."

Tiếng sốt sôi lục bục cùng mùi thơm nức mũi lan tỏa khắp ký túc xá.

Hình ảnh món ăn với màu sắc hấp dẫn cũng khiến khung chat bùng nổ.

– Không phải chỉ có mình tôi vừa đặt tokbokki giao tận nhà đấy chứ? Tin ở mấy người đó nha các tình yêu ^^ Nhớ gọi thêm cả đồ chiên nữa nha

– Chảy cả nước miếng luôn nè

– Eun-tae à... Cưới anh được không em? Anh không tự tin có thể làm em cười... thật lòng đấy! Tiền thì sau này chắc em cũng kiếm nhiều hơn anh! Dọn dẹp, giặt giũ, nấu ăn rồi cũng đến tay em anh! Nhưng tấm lòng yêu em này thì... anh tự tin nó sẽ không bao giờ đổi thay. Cưới nhau đi!

Tôi chẳng hề hay biết mình vừa được cầu hôn, vẫn đang mải mê với nồi tokbokki.

"Vậy giờ ăn được chưa anh?"

"Đợi chút. Để anh bày ra đĩa đã."

Trong lúc đợi tokbokki sôi, tôi cũng làm thêm cơm nắm cá ngừ mayonnaise để ăn kèm.

Sau khi dồn hết tâm huyết vào việc bày biện, một bàn ăn trông khá ra trò đã hoàn thành.

"Tụi em ăn đây ạ!"

Cả đám vừa ngồi xuống, chuẩn bị gắp miếng đầu tiên thì …

Phía sau máy quay, anh quản lý vẻ mặt nghiêm trọng ra hiệu tay.

Về phía tôi. Lặng lẽ.

Khựng lại.

Tôi đặt đũa đang định gắp tokbokki xuống.

"Để anh đi lấy ít nước ngọt."

"Em vị dứa nha anh!"

"Ồ, vậy em vị cam."

"Ừ."

"Hửm? Tự dưng cậu lại..."

Chắc thấy lạ vì tôi đồng ý ngon ơ, Kim Woo-jung quay lại nhìn về phía anh quản lý.

Tôi cố tình quay lưng lại, đi thẳng ra trước máy quay.

‘Đừng có làm lộ liễu quá.’

Tôi lặng lẽ lắc đầu.

Kim Woo-jung nhíu mày như đã hiểu ý.

"Anh Eun-tae, anh Eun-tae ơi! Người biết điều ai lại đi che máy quay thế kia?!"

"À, xin lỗi."

"À, xin lỗi? Hết rồi à? Nói chuyện cộc lốc thế?"

Kim Woo-jung cười khì khì giả vờ kiếm chuyện, thu hút sự chú ý.

Anh quản lý kéo tôi vào một căn phòng nhỏ để không bị lọt tiếng vào mic.

Cạch-.

Cửa đóng lại.

"Có chuyện gì vậy anh?"

"Ừm, trên khung chat bây giờ đang có mấy bình luận lạ lắm."

Anh quản lý dè dặt nói.

"Bình luận gì ạ?"

"Là về... quá khứ của Eun-tae thì phải?"

Quá khứ?

Quá khứ của Kwon Eun-tae mà tôi biết thì...

"Hay là vì chuyện bị hủy nhận nuôi ạ?"

"Ừm. Lúc cậu đi tập huấn, người tự xưng là anh trai cậu đã đến công ty tìm đấy."

"Em nghe Yoon Hae-il kể rồi. Nghe nói đã đến quậy một trận rồi đi."

Không nghiện thuốc thì cũng nghiện cờ bạc. Hoặc là cả hai.

Nghe bảo hắn ta đang cần tiền gấp?

Bình Luận (0)
Comment