"Chắc là người đó đã đăng bài trên mạng. Tuy không nói thẳng tên cậu, nhưng viết kiểu ai đọc cũng biết là cậu."
"Cho em xem một chút."
Anh quản lý hơi ngần ngại đưa điện thoại ra.
.
Tôi lướt nhanh đọc bài viết.
‘Đúng là một tràng những lời vô nghĩa dài dòng.’
Có lẽ hắn đã chờ đợi thời cơ này từ lâu.
Thời điểm mà Kwon Eun-tae đã thu hút được kha khá sự chú ý của công chúng.
Nhưng bây giờ thì có vẻ hơi sớm.
‘Nếu là mình, mình sẽ cho nổ ngay trước thềm sân khấu chung kết.’
Đúng là một sự kiên nhẫn ngu ngốc.
Tôi trả điện thoại cho anh quản lý.
Anh quản lý liếc nhìn sắc mặt tôi, vội nói thêm.
"Giám đốc cũng đang hoang mang lắm. Bảo đúng là cái đồ trời đánh thánh vật. Ngài ấy sẽ sớm quyết định cách xử lý thôi, nên cậu đừng lo lắng quá..."
"Không ạ, để em tự giải quyết."
"Hả? Eun-tae, cậu định tự mình làm á?"
"Vâng."
Có gì khó khăn đâu chứ?
"Dù gì cũng là người từng là anh trai em, em nghĩ nên gặp mặt để giải quyết thì hơn."
Vậy nên, cứ chờ đấy, thằng khốn.
_______________
Những lúc thế này, việc các thành viên không có điện thoại lại là một điều may mắn.
Tuy trong ký túc xá có một chiếc laptop dùng chung, nhưng nó chỉ đủ để chạy chương trình sáng tác nhạc nên các thành viên khác cũng ít khi đụng đến.
Yoon Hae-il, người đang hừng hực khí thế sáng tác ca khúc riêng, gần như chiếm dụng nó hoàn toàn*.
(Sao mấy đứa này sống được không có điện thoại hay vậy, mà nhóm tẻn tẻn nên thấy ai cũng là em mình haha)
Việc các thành viên không để ý cũng khiến tôi thấy thoải mái phần nào.
Ít nhất là cho đến bây giờ.
Trên đời này chẳng có bí mật nào là mãi mãi, chuyện các thành viên biết cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Nhưng tạm thời, tôi chỉ mong các thành viên không biết gì cả.
Biết rồi cũng chẳng có gì tốt đẹp, chỉ tổ thêm phiền lòng.
Tôi không muốn dội một gáo nước lạnh vào bọn họ, những người đang vô cùng phấn khích với việc quay show thực tế đầu tiên sau khi debut và chuẩn bị cho màn comeback.
Nhất là khi đó lại là chuyện cá nhân của Kwon Eun-tae.
Nghĩ lại thì cũng có khi lại hay.
Nhân cơ hội này, rũ bỏ hoàn toàn quá khứ của Kwon Eun-tae có lẽ sẽ tốt hơn.
Biết đâu lại cần đến lời khai của Yoo Ju-ha chẳng hạn.
Tuy không muốn mở lời nhờ vả, nhưng bên cần là mình nên cũng đành chịu.
Mà, đó cũng là chuyện khi nào liên lạc được với cậu ta rồi tính.
Tôi không muốn kéo dài thời gian.
Vậy nên, hãy xử lý mọi chuyện một cách nhanh chóng và êm đẹp nhất có thể.
Nơi đầu tiên tôi tìm đến là cô nhi viện.
Nơi mà Kwon Eun-tae đã sống suốt hơn mười năm từ khi còn là một đứa trẻ sơ sinh.
Giống như hầu hết các cô nhi viện khác, cơ sở vật chất của ‘Cô nhi viện Hy Vọng Mới’ này cũng rất tồi tàn.
Mọi thứ đều cũ kỹ và nhỏ bé, như thể thời gian đã ngừng trôi.
Có lẽ những đứa trẻ đang chen chúc sống ở đây không cảm nhận được điều đó.
Vẫn còn rất nhiều đứa trẻ đến rồi đi khỏi cô nhi viện.
Tôi không nghĩ tất cả chúng đều bị bỏ rơi.
Tôi không muốn thương hại người khác theo kiểu đó, và cũng không muốn bị thương hại.
Dù biết rằng nhận thức của mọi người còn lâu mới thay đổi, nhưng lòng tôi vẫn nghĩ vậy.
"Ôi chao, viện trưởng cũ nghỉ cũng lâu rồi, không biết còn tài liệu gì không nữa."
Chiếc hộp mà bà viện trưởng mang ra phủ một lớp bụi dày.
"Cháu có thể hỏi tại sao viện trưởng cũ lại nghỉ việc không ạ?"
"Lúc đó bác ấy cũng lớn tuổi rồi. Hình như con cái bác ấy cũng muốn bác nghỉ ngơi. Nghe nói là bác ấy sang hẳn bên Mỹ ở với con gái rồi."
"Ra là vậy ạ."
Tôi cũng biết được rằng viện trưởng cũ định giải thể hoàn toàn cô nhi viện, nhưng viện trưởng hiện tại đã thiện ý tiếp quản lại.
"Đây là một trong những nơi tôi thường đến l*m t*nh nguyện viên từ trước. Nghe tin xong, không nỡ bỏ bọn trẻ nên đành đứng ra gánh vác."
Bà ấy là một người tốt.
Nhờ có bà mà tài liệu của Kwon Eun-tae mới còn lưu lại được.
"Mà này, Eun-tae, cháu lớn thế này từ bao giờ vậy? Hồi trước trông đã xinh xắn rồi, giờ lại còn đẹp trai nữa."
Tôi nhận ra có khá nhiều người còn nhớ Kwon Eun-tae.
Việc người khác biết về quá khứ của Kwon Eun-tae mà tôi không hề hay biết, cảm giác đó thật là...
Một cảm giác kỳ lạ không thể diễn tả thành lời.
"Hát hay thế này, cuối cùng cũng thành idol rồi nhỉ. À, cháu gặp Ju-ha chưa? Ngày xưa cháu cứ lẽo đẽo theo sau Ju-ha xin nó dạy nhảy với hát suốt đấy. Gặp lại cháu chắc nó mừng lắm."
"Dạ, anh Ju-ha... thì bọn cháu cũng tình cờ gặp lại rồi ạ."
"Ôi, thế thì tốt quá! Sao mà bác thấy vui lây thế này không biết."
Bà viện trưởng thật lòng vui mừng như thể đó là chuyện của chính mình.
‘Đúng là một người tốt.’
Tôi chợt nhớ đến ông viện trưởng ở cô nhi viện mà mình từng ở.
Một ông chú tính tình xởi lởi, hoàn toàn trái ngược với phong thái của bà viện trưởng ở đây.
Ông ấy còn là một fan cuồng nhiệt của nữ ca sĩ Jin Soo-yeon, một người có tâm hồn thiếu nữ không hề hợp với vẻ ngoài của mình.
Không biết bây giờ ông ấy còn thích nữa không?
Chắc là vẫn vậy thôi.
Tình cảm fan hâm mộ 30 năm đâu dễ gì phai nhạt.
"Ôi cái tính đãng trí của tôi. Mải nói chuyện quên cả thời gian, giữ chân người bận rộn. Mà cháu cần gì ấy nhỉ?"
"Dạ, cháu muốn hỏi xem có còn giấy tờ gì liên quan đến Kwon Eun-tae, à không, đến cháu không ạ."
Bà viện trưởng lục lọi trong hộp rồi lôi ra một tập giấy.
Màu giấy ố vàng minh chứng rõ rệt cho dấu vết của thời gian.
Đúng lúc đó, từ đâu đó vang lên tiếng chân chạy bình bịch.
Soạttt-!
Cánh cửa lùa bật mở.
Ba nhóc đầu úp tô y hệt nhau xông vào.
"Cô viện trưởng ơi, Young-ho lại bắt nạt Kyu-bin ạ!"
"Anh Kyu-bin khóc quá trời luôn!"
"Hu hu- khóc như vậy nè!"
Ba đứa líu ríu nói không kịp thở.
Rồi chúng kéo tay áo bà viện trưởng.
"Cô viện trưởng mắng Young-ho đi ạ."
"Cô mắng anh Young-ho 'Hư này!' đi cô!"
"Hư này! Hư này!"
Cả ba đứa cùng lúc xúm lấy bà viện trưởng.
"Nào các con, bình tĩnh. Nói từng đứa một thôi."
"Cô cứ ra xem bọn trẻ đi ạ, ở đây cháu tự tìm được."
"Vậy hả con? Ôi, đông trẻ con nên đủ thứ chuyện hết. Giấy tờ của Eun-tae chắc cũng gần hết trong hộp này rồi đấy. Cô đi một lát rồi về, nếu thiếu gì thì cháu đợi chút nhé."
"Vâng, ạ."
"Đi nào, đi nào. Mấy cái đứa này, đã dặn là không được đánh nhau rồi mà vẫn cứ ..."
Sau khi bà viện trưởng dẫn ba đứa nhóc đi.
Tôi cẩn thận xem xét từng tờ tài liệu một.
Có vài điểm đặc biệt, nhưng hôm nay tạm thời bỏ qua.
Lục lọi một hồi, cuối cùng tôi cũng tìm thấy thứ mình cần.
Tôi ghi lại không sót một chi tiết nào thông tin cá nhân của bố mẹ nuôi đã nhận nuôi Kwon Eun-tae.
Tên, địa chỉ, tuổi, nghề nghiệp.
Lý do quyết định nhận nuôi, lần đầu gặp Kwon Eun-tae là khi nào, mức độ gắn kết tình cảm ra sao, v.v...
Lượng thông tin cần ghi lại nhiều hơn tôi nghĩ.
‘Hay là cứ lấy trộm luôn nhỉ.’
Tôi có thể lấy luôn cả tập tài liệu, nhưng tôi quyết định không làm vậy.
Có cảm giác như mình sẽ còn phải lui tới đây thường xuyên.
Bình bịch bịch-.
Nghe tiếng bước chân y hệt lúc nãy.
Cửa bật mở mà không thèm gõ.
"Cô viện trưởng không có ở đây đâu."
"Con biết ạ. Cô đang mắng anh Young-ho với anh Kyu-bin."
"Vậy à."
Tôi quay lại với việc đang làm dở.
Thế là ngược lại, nhóc Úp Tô số 2 lại bắt đầu để ý đến tôi.
"Mà chú ơi, chú làm gì ở đây vậy ạ?"
"Chú! Chú ơi! Chú làm gì đó?"
“Làm bài tập” - Tôi thờ ơ đáp lại, nhóc Úp Tô số 2 tròn xoe mắt ngạc nhiên.
"Chú cũng đi học ạ? Lớn thế này rồi mà?"
"Ngốc ạ. Không phải chú, mà là ‘anh’. Cô viện trưởng bảo anh này còn lớn tuổi hơn cả anh Seon-yoo nhiều." (nhóc Úp Tô khác nói)
Tôi không biết Seon-yoo là ai, bao nhiêu tuổi, nhưng chắc là đúng rồi.
Dù có cố bám trụ thế nào thì tốt nghiệp cấp ba cũng phải rời khỏi nơi này thôi.
"Mấy đứa làm bài tập xong chưa?"
"Con không có bài tập!"
Nhóc Úp Tô số 3 cười hì hì rồi bò lổm ngổm lên đùi tôi.
Ừ. Trông nhóc thì đúng là vậy rồi.
Một đứa vừa mới bỏ bỉm thì làm gì có bài tập về nhà.
"Con làm xong hết rồi ạ."
"Ngoan lắm. Còn con?"
Tôi chỉ đích danh, nhóc Úp Tô số 2 liền xịu mặt.
"Lát nữa... ăn cơm xong... con làm..."
"Ăn cơm xong là buồn ngủ đấy. Lúc bọn khác đi ngủ hết rồi, con một mình bật đèn làm bài tập à? Tự tin làm được không?"
"... Ư ư."
Có vẻ như nhóc này ghét làm bài tập đến mức xoắn cả người lại.
Nếu trách mắng không có tác dụng thì đành phải dùng đến biện pháp dụ dỗ thôi.