Trợ Lý Đạo Diễn Quèn Lại Là Idol Thiên Tài

Chương 40

Nếu trách mắng không có tác dụng thì đành phải dùng đến biện pháp dụ dỗ thôi.

"Bây giờ làm xong bài tập, chú mua bánh cho."

"Chan-young không được ăn bánh đâu ạ! Cô viện trưởng bảo bạn ấy không chịu ăn cơm nên không cho ăn bánh!"

Nhóc Úp Tô số 1 dang hai tay ra chắn trước mặt tôi. Chắc là lo sợ tôi làm hại em mình.

"Vậy thì không mua bánh nữa, mua bóng đá nhé?"

"Bóng đá ạ?"

Nghe đến bóng đá, mắt nhóc Úp Tô số 2 sáng rực lên.

"Con đi lấy bài tập liền! Chú không được đi đâu đấy nhé!"

Nói rồi, nhóc biến mất nhanh như một cơn gió.

"Đúng là đồ ngốc mà."

Nhóc Úp Tô số 1, già dặn trước tuổi, cũng bỏ đi đâu đó.

Văn phòng lại trở nên yên tĩnh.

Nhưng đó cũng chỉ là thoáng chốc.

"Anh."

Nhóc Úp Tô số 3, đang nửa nằm nửa ngồi trên đùi tôi, kéo tai tôi.

"Nghe này, em ăn bánh kẹo cô viện trưởng cũng không mắng 'hư' đâu."

Nhóc Úp Tô số 3 thì thầm to nhỏ như thể đó là một bí mật động trời lắm.

"Mà chị Yul-bi cũng thích ăn bánh kẹo lắm đó."

"Thích bánh gì cơ?"

Nghe tôi hỏi, nhóc giơ mấy ngón tay bé xíu như cọng giá đỗ lên, vừa gập từng ngón vừa kể tên các loại bánh.

"Rồi, anh biết rồi. Làm việc tốt thì anh mua cho."

Đầu tiên phải hỏi cô viện trưởng, nếu cô cho phép thì mới được.

Vế sau tôi nuốt vào bụng.

Trẻ con không thích bị ra điều kiện.

Kết cục, chuyện tôi quẹt thẻ công ty mua hết số bánh kẹo đủ cho bọn trẻ ở cô nhi viện ăn trong nửa tháng hôm đó đã trở thành bí mật.

Nếu Giám đốc mà biết lần này tôi lại lén lút quẹt thẻ công ty, có khi ông ta giết tôi thật cũng nên.

_____________

Vài ngày sau. Tại phòng làm việc của Giám đốc công ty.

"Phiền phức, sao cứ bắt người ta đi tới đi lui thế hả? Không có ý định gỡ bài xuống à? Hay vẫn thấy tao dễ bắt nạt, hả?! Muốn hình tượng của mày nát bét luôn không?"

RẦM-!

Gã kia – kẻ tự xưng là anh trai của Kwon Eun-tae – đang ngồi vắt vẻo chân với bộ dạng như một thằng du côn, liền dùng chân đá văng cái bàn trà.

Tên của gã là Park Oh-gyun.

Tuổi 21, nghề nghiệp: thất nghiệp, giả vờ làm sĩ tử ôn thi lại lần thứ ba.

Cha: Park Seok-woo, 52 tuổi, luật sư đại diện của một công ty luật lớn.

Mẹ: Noh Min-jung, 50 tuổi, phó hiệu trưởng trường tiểu học.

Xuất thân từ Mokdong, khu có truyền thống học tập tốt, là quý tử độc nhất của hai vị phụ huynh có địa vị xã hội đáng nể.

Nhưng nhìn cái cách hành xử hiện tại thì có khi còn chẳng bằng một thằng du côn đầu đường xó chợ.

Việc gã cần tiền chắc cũng là để lén lút bố mẹ làm chuyện mờ ám gì đó.

"Này cậu kia! Sao lại tự dưng đá cái bàn đang lành lặn như thế hả?! Hỏng thì cậu đền à?"

"Tại sao tôi phải đền?"

"Nói chuyện cho tử tế lúc còn nói được tử tế đi. Hiểu chưa?"

"Nói gì đấy, lão già cổ hủ kia."

Giám đốc, người đột nhiên bị biến thành "lão già cổ hủ", ôm lấy gáy.

Rồi ông ta dùng tay còn lại lục lọi ngăn kéo, lẩm bẩm.

"Muối... Lần trước, chỗ muối còn lại sau khi ném vào thằng đó đâu rồi nhỉ?"

À, là bịch muối mà các thành viên đã mua giúp lần đó đây mà.

Để xem nào, mình cũng muốn chiêm ngưỡng tận mắt xem sao.

Cứ ngóng mãi không biết bao giờ mới được thấy.

"Thằng ranh con, gặp lại anh mày mà không thèm chào một tiếng à?"

Gã kiếm chuyện với tôi.

"......"

Từ xưa đến nay, bất kể trận chiến nào, "tiên hạ thủ vi cường" luôn là chân lý.

Nhưng lần này thì không ăn thua.

Dù có ra đòn trước thì kẻ thua cuộc vẫn là Park Oh-gyun.

Vì tôi không thể thua được.

Thắng thì chắc chắn sẽ thắng, nhưng thắng như thế nào mới là vấn đề.

Phải thắng với tư thế của một nạn nhân hoàn hảo không tì vết.

Vì vậy, tôi đã chuẩn bị tinh thần để bị gã đánh cho vài phát lúc đầu.

Mà dù có thế nào thì cú đấm của gã cũng chẳng khác gì cú vờn của mèo con.

"Nhìn cái gì? Muốn chết hả? Lâu rồi không nếm mùi nắm đấm của anh mày phải không?"

Xem cái lời thoại quê mùa kìa.

Đúng là kiểu lời thoại chỉ có trong mấy bộ phim xã hội đen hạng ba.

Mà cũng không phải của nhân vật chính, chỉ là loại vai phụ đầu phim làm trò rồi bị nhân vật chính dần cho một trận, sau đó biến mất không kèn không trống.

Mình nhất định không được trở thành như thế.

"Tôi đã làm gì đâu?" (Đã ai làm gì đâu, đã chạm vào đâu haha)

"Ha. Cái thằng mất dạy. Mà mày trước giờ vẫn thế nhỉ. Trước mặt người lớn thì giả vờ ngây thơ, ngoan ngoãn, sau lưng thì mách lẻo đủ thứ, cái thứ hèn hạ. Đồ khốn nạn, sao từ đó đến giờ mày chẳng thay đổi chút nào vậy hả?? Mày, mẹ tao dạy mày thế à?"

"Ừ, mày cũng vậy."

Nghe hết một tràng nhảm nhí rồi.

Quả nhiên là chẳng có chút sức sát thương nào.

Thấy tôi chẳng thèm đếm xỉa mà còn bình tĩnh đáp trả, gã tức đến nỗi mặt mày nhăn nhó.

"Chết tiệt. Bực mình thật chứ!"

Thêm vào đó, có vẻ gã còn mắc chứng rối loạn kiểm soát cơn giận, lần này gã đá thẳng vào chân ghế sofa.

Tính tình đúng là khó ưa thật.

"Này! Đã bảo đừng có đá nữa mà!"

"Ông chú biến đi!"

"Không được rồi. Gọi ngay bố mẹ cậu ta đến đây."

Giám đốc cũng xắn tay áo vào cuộc.

Anh quản lý mặt mày méo xệch can ngăn Giám đốc.

Đúng là nghề nghiệp khắc nghiệt.

Nhìn hai người một mực "Bỏ ra!", một mực "Xin ngài bình tĩnh!", Park Oh-gyun cười khẩy.

"Thế mới nói, ngay từ đầu đã không nên dây vào cái lũ không có gốc gác. Vì có được dạy dỗ tử tế đâu, nên mới đi làm cái nghề con hát lừa lọc con gái nhà lành chứ gì."

Oa.

Tôi đây vốn dĩ cố gắng không có thành kiến với ngoại hình của người khác, nhưng thằng này thì thật sự...

"Xin lỗi nhé, nhưng trông mặt cậu đúng kiểu sẽ nói ra những lời như vậy đấy. Nếu muốn sống một cuộc đời yên ổn trong xã hội thì tốt nhất là chỉ nên nghĩ trong đầu thôi, đừng có nói ra miệng, hiểu không?"

Một lời khuyên chân thành.

Có điều đối phương có vẻ không hiểu được sự chân thành của tôi.

Park Oh-gyun bực bội vò tung mái tóc của mình.

"Này, thằng khốn. Tao không có thời gian đấu võ mồm với mày đâu, đưa tiền như đã hứa đây."

"Tôi có bao giờ hứa cho cậu tiền đâu?"

"Cái gì?"

Với cái loại khốn nạn như mày, một xu cũng thấy tiếc, mắc gì tao phải cho.

"Hôm nay gọi mày đến là để cho mày biết thế nào là đời mà?"

Đời là thực chiến!

Đã dám làm bậy thì phải trả giá đi chứ?

"Tao đã điều tra một chút về mày và gia đình mày rồi đấy."

Tôi thờ ơ, quăng bộp.

Tập tài liệu đã dày công thu thập mấy ngày trời xuống trước mặt Park Oh-gyun.

"Bố mẹ cậu đều là những người tuyệt vời. Cả về mặt xã hội lẫn nhân cách."

"Mày... mày... mày đã đến gặp bố mẹ tao?"

"Sao? Không được à? Mày trước đây cũng đến đây rồi còn gì. Để gặp tao."

Chính xác hơn là đến để đe dọa tống tiền, nhưng mà thôi.

Lúc đó tôi không có ở đó nên không biết, nhưng Park Oh-gyun có vẻ nhớ lại hành động của mình, bàn tay nắm chặt run lên bần bật.

"Đùa à? Mày nói thế mà nghe được à?"

Rồi gã lao tới như muốn túm cổ áo tôi.

Park Oh-gyun trong nháy mắt đã vượt qua bàn.

Tôi ngả người ra sau, nhẹ nhàng tránh được tay gã.

"Oái!"

Thay vào đó, bàn tay mất đà của gã lại chống vào một chỗ rất tréo ngoe.

Vì thế, cơ thể Park Oh-gyun mất thăng bằng, loạng choạng.

Bịch -!

Trong khoảnh khắc, eo của Park Oh-gyun gập lại thành hình chữ V ngược.

Nói sao nhỉ... một tư thế cực kỳ nhục nhã.

Bản thân gã cũng cảm nhận được điều đó, liền bật dậy nhanh như con lật đật.

"Aaaaaaaaargh! Chết tiệt! Bực mình vãi!"

Vừa chửi thề những câu trẻ con đến mức học sinh tiểu học ngày nay cũng không thèm nói.

Không kiềm chế nổi cơn tức giận và xấu hổ, Park Oh-gyun hùng hổ vung nắm đấm, đá loạn xạ.

Dĩ nhiên, là vào không khí.

"Á!"

Thỉnh thoảng, tay chân va vào đâu đó tạo ra những tiếng động bịch bịch.

Tôi không ngăn cản gã đang điên cuồng mất kiểm soát mà chỉ lặng lẽ quan sát.

Dù sao thì cũng chẳng được bao lâu, gã sẽ tự kiệt sức mà thôi.

"Hộc, hộc. Tao không cần biết gì khác, nhưng tao nhất định phải thấy mày thân bại danh liệt. Giờ có cho tao trăm tỷ tao cũng không gỡ bài xuống đâu, cứ liệu hồn đấy."

"Không lẽ mày. Mày nghĩ cái bài tố cáo rác rưởi mày viết ra đáng giá cả trăm tỷ thật đấy à?"

Nếu vậy thì đúng là tự cao tự đại quá mức rồi.

.

Ngay từ cái tiêu đề đã tệ hơn cả một bài báo lá cải hạng ba, một bài báo lá cải trong lá cải không hơn không kém.

Bình Luận (0)
Comment