Trợ Lý Đạo Diễn Quèn Lại Là Idol Thiên Tài

Chương 41

Ngay từ cái tiêu đề đã tệ hơn cả một bài báo lá cải hạng ba.

Nội dung bên trong thì càng tệ hại hơn.

Đọc từ đầu đến cuối chỉ thấy ấu trĩ và gượng ép đến nhíu mày.

Lý do Kwon Eun-tae bị hủy nhận nuôi có tổng cộng năm điều, nhưng chẳng có điều nào có thể hiểu nổi.

Đầu tiên. Nói dối.

Kwon Eun-tae, lúc đó tên là Park Eun-tae, cứ mở miệng là nói dối nên có biệt danh là Park Gu-ra (Park Nói Dối).

Nói dối không có lý do, chỉ là thói quen hay gì đó.

‘Cho con 50 ngàn mua sách bài tập.’

‘Con làm mất đồng phục thể dục, phải mua cái mới, cho con 50 ngàn.’

Chủ yếu là để lừa tiền tiêu vặt của bố mẹ nuôi.

Thỉnh thoảng, những lời nói dối ở trường cũng gây ra chuyện lớn.

Điều đó lại dẫn đến lý do thứ hai là bạo lực học đường.

‘Nó nói dối tỏ tình với mấy đứa con gái nên tôi đã dạy cho nó một bài học.’

‘Thỉnh thoảng nó còn tỏ tình với cả giáo viên nữ khiến họ phải chuyển trường.’

‘Không có học sinh nào là không bị điêu đứng vì những tin đồn nhảm do Park-Gu-ra tung ra.’

Vì thế mà hội đồng kỷ luật nhà trường phải họp thường xuyên.

Lý do thứ ba là trộm cắp, cộng với 2 lý do trên, Park Eun-tae đã bị buộc chuyển trường 2 lần trong vòng một năm.

Ban đầu là bị bắt quả tang trộm những thứ lặt vặt như tai nghe của bạn cùng lớp.

Sau này thì trộm cả điện thoại đời mới hay túi xách hàng hiệu.

Việc tự ý nghỉ học cũng là để đi trước một bước, sợ bị buộc thôi học.

Sau khi nghỉ học, còn bị bắt quả tang trộm bao cao su ở cửa hàng tiện lợi rồi bị lôi lên đồn cảnh sát.

Nghe đâu là để phục vụ cho lý do thứ tư: đời sống t*nh d*c bừa bãi.

Những ngày bố mẹ nuôi vắng nhà, gã như chỉ chờ có thế, gọi bạn bè đến tụ tập.

Trong đó có vài đứa con gái trà trộn vào, rồi gây ra chuyện vì những hành vi không đứng đắn.

‘Bố mẹ đứa con gái đó xông đến nhà làm loạn một trận rồi mới về. Chuyện như vậy không chỉ một hai lần.’

‘Cứ thấy con gái mặc váy là nó lại như chó điên lên cơn, lao vào làm chúng nó có thai.’

Hàng loạt những giai thoại hạ cấp như vậy được liệt kê.

Đây là lần đầu tiên tôi đọc một bài viết mà thấy buồn nôn đến vậy.

Không biết một câu văn, một từ ngữ có thể bẩn thỉu đến mức này không nữa.

Đúng là rác rưởi của dữ liệu!

Và cuối cùng, lý do thứ năm. Bất hiếu.

‘Những thứ khác tôi đều có thể chịu đựng được, nhưng việc nó bất hiếu với bố mẹ, những người đã có lòng tốt nhận nuôi nó, thì tôi không thể nào tha thứ được.’

Gã tố cáo hành vi bất hiếu của Kwon Eun-tae như vậy.

‘Nó trêu ghẹo mẹ, hành hung bố.’

‘Chỉ vì rước nhầm một người vào nhà mà cả gia đình tan cửa nát nhà.’

‘Mẹ tôi bị sốc đến nỗi phải điều trị bằng thuốc.’

‘Là một người con trai đứng nhìn từ bên cạnh, tôi đau đến chảy máu mắt. Tôi cảm thấy tội lỗi như thể đó là lỗi của mình vì từ nhỏ đã đòi bố mẹ sinh em, đến nỗi không dám nhìn thẳng vào mặt mẹ.’

Đúng là một người con hiếu thảo của thế kỷ đây rồi.

Rồi gã tự hợp lý hóa rằng Kwon Eun-tae đáng bị hủy nhận nuôi.

‘Eun-tae là nỗi đau của chúng tôi, và dù hiện tại vẫn khó khăn khi nhìn thấy nó trên truyền thông, nhưng chúng tôi sẽ ủng hộ nó trong tương lai.’

Không quên đóng vai nạn nhân.

Nếu chỉ đọc bài viết của Park Oh-gyun, thì Kwon Eun-tae không chỉ là một kẻ vô lại, một thứ rác rưởi không thể tái chế, mà còn là một tên tội đồ đáng chết ngàn lần.

Bị ném đá đến chết cũng đáng.

Bình luận cũng toàn là chửi rủa Kwon Eun-tae.

– Nội dung nghiêm trọng vãi mà vì là nugu nên còn chẳng lên được top bài nổi bật ㅠㅠ

– Thế mới nói nugu là khiên chắn bảo vệ (nugu shield)mà, nugu = kim bài miễn tử đóoo

– Không phải cứ không có bố mẹ là thành đồ bỏ đi như thế đâu, làm ảnh hưởng đến những người tốt bụng, chăm chỉ khác quá

– Bài không có bằng chứng mà lắm đứa cũng bị dắt mũi như thường nhỉ?

└ Im lặng là bằng chứng rồi còn gì~~

└ Nghe nói đang thỏa thuận với người viết bài nên chưa phản hồi được đó, làm ơn gỡ bài xuống đi

Bị chửi rủa đến mức có mà sống đến lúc đầu bạc răng long cũng không hết nhục.

Nếu tôi không nhập vào thân xác của Kwon Eun-tae, nếu đây không phải là một kịch bản vô lý đến thế.

Tôi cũng sẽ như một người ngoài cuộc, lùi lại một bước để quan sát sự việc.

Chỉ vì đã trở thành người trong cuộc một cách bất đắc dĩ nên mới không thể làm vậy.

Để chứng minh sự trong sạch của Kwon Eun-tae, trước tiên tôi phải xác minh tính xác thực của bài viết.

Mất thời gian là vì thế.

Cảm giác như đang mò mẫm lắp ráp những mảnh ghép bị vương vãi khắp nơi mà không hề biết bức tranh toàn cảnh là gì.

Tôi chỉ có thể nói rằng quá trình đó không hề suôn sẻ.

Dù sao thì.

Kết quả xác minh cho thấy bài viết đó 100% là bịa đặt.

Một bài viết rác rưởi không đáng một xu, chứ đừng nói đến trăm tỷ.

Còn những tổn thất về hình ảnh, kinh tế và thời gian mà Kwon Eun-tae là tôi đây phải gánh chịu thì sao?

Đúng là sau khi chương trình phát sóng, trên các diễn đàn mạng và mạng xã hội cũng bắt đầu có phản ứng, nhưng.

Thực tế thì độ nhận diện của Kwon Eun-tae trong mắt công chúng vẫn gần như bằng không.

Vậy mà ngay từ đầu đã bị đóng mác hình tượng bê bối ầm ĩ thế này ư?

"Nugu shield" cũng chỉ được một lúc thôi. Chỉ cần hơi nổi lên một chút là sẽ được nếm trải mùi vị của địa ngục ngay. Do đó, tôi phải sớm bóp nát những rủi ro từ trong trứng.

Vậy nên, mày tự gieo thì tự gặt đi, thằng khốn.

Tôi "Phẹt", nhổ nước bọt rồi nói với theo bóng lưng Park Oh-gyun đang định bỏ đi ra ngoài.

"Dạo này bố mẹ mày trông tiều tụy lắm đấy. Có vẻ họ lo lắng cho mày nhiều lắm. Vì mày không chịu học hành mà suốt ngày chỉ giao du với đám bạn xấu thôi đấy."

Trong một thoáng, Park Oh-gyun sững người.

"... Mẹ kiếp, mày biết cái đếch gì mà nói lung tung hả?!!"

"Sao mày lại chắc chắn là tao không biết?"

Có khi tôi còn biết rõ hơn cả bố mẹ của Park Oh-gyun ấy chứ.

Tôi "tốt bụng" mở tập tài liệu cho Park Oh-gyun xem.

"Tao thấy trên Byulstagram mày đăng đấy."

Cảnh quẩy tưng bừng trong club, uống rượu, nhảy nhót, và... chích choẹt.

Thằng nghiện này chuẩn cơm mẹ nấu rồi.

Lũ bạn chơi cùng cũng toàn một hội nghiện ngập như nhau.

"To gan thật đấy, dám chơi bời kiểu này trên tài khoản công khai cơ à."

Mỗi lần tôi lật qua một trang tài liệu là lại hiện ra ảnh Park Oh-gyun đang phê thuốc làm đủ trò bẩn thỉu.

Nhìn qua đôi mắt mờ mờ cũng thấy buồn nôn.

"Byulsta đến đây thôi. Tiếp theo là tài khoản riêng tư của mày. Có muốn xem tiếp không?"

"Mày, mày cái thằng chó này... Mày là stalker của tao đấy à? Sao lại đi soi mói tài khoản của người khác thế hả!"

"Ai mới là stalker ở đây? Chẳng phải mày đăng lên cho người ta xem à? Xóa đi cũng là do mày không xóa. Tài khoản nào ID cũng y như nhau. Với lại này."

Tạch-!

Tôi cố tình đóng sập tập tài liệu tạo tiếng động.

"Kể cả tao có soi mói tài khoản của mày đi nữa, thì người khiến mọi chuyện thành ra thế này là mày đấy, thằng ngu ạ."

Ngay cả tôi cũng nghe ra giọng mình lạnh đến đóng băng.

Lúc này Park Oh-gyun mới ý thức được nguy hiểm, nuốt nước bọt ừng ực.

"Nhờ ơn mày mà tao tìm được bằng chứng ngon ơ."

"Bằng chứng? Bằng chứng gì?"

"Chỗ nào mày đăng bài cũng siêng năng viết nhật ký kèm theo. Tao xem rồi đối chiếu sự thật một chút."

Xin đính chính.

Bài đăng của Park Oh-gyun không phải 100% bịa đặt, mà là 100% sự thật.

Chỉ cần đổi chủ ngữ từ Kwon Eun-tae thành Park Oh-gyun là chuẩn bài.

"Tao hỏi bạn bè mày rồi, đứa nào cũng nhớ hết. Cần nhân chứng thì chúng nó bảo sẽ đứng ra làm chứng cho. Dạo này vẫn còn những người tốt bụng thế đấy. Chẳng cần nhận lại gì cũng sẵn sàng giúp đỡ người khác."

"... Mày, thằng khốn này, mày đã đào bới đến đâu rồi hả?!"

Điếc cả tai.

Tôi bất giác cau mày.

Park Oh-gyun hùng hổ xông tới giật lấy tập tài liệu trên tay tôi, rồi xé nát, giẫm đạp, làm loạn một trận.

Giám đốc và quản lý không biết đã đến gần từ lúc nào, hỏi tôi có cần can ngăn không.

Tôi chỉ lắc đầu quầy quậy.

Cũng như lúc nãy, tôi chỉ đứng nhìn Park Oh-gyun làm trò.

Ừ, cứ làm loạn cho thỏa thích đi.

Mày muốn quậy phá kiểu gì thì hôm nay cũng là lần cuối cùng rồi (tôi cười khinh trong lòng).

Bình Luận (0)
Comment