Lúc đó, giám đốc đứng bên cạnh khẽ lẩm bẩm.
"Eun-tae à, hôm nay trông cậu có hơi... lạ."
"Tôi thì lúc nào cũng thấy giám đốc lạ hết."
"Hả? Sao vậy?"
Không biết thật hay giả vờ không biết đấy hả, cha nội.
Tôi lờ đi vị giám đốc phiền phức, nhìn đồng hồ.
Chắc cũng sắp đến nơi rồi.
Cốc cốc-. Đúng lúc ghê.
Nghe tiếng gõ cửa, tôi đứng bật dậy.
Đón khách thì phải lịch sự chu đáo chứ.
Trước đó thì…
"Này, Park Oh-gyun."
Tôi gửi lời cảm ơn đến Park Oh-gyun.
"Cảm ơn nhé. Vì đã tự mình chứng minh sự trong sạch cho tao."
Nhờ mày mà lần này chắc tao không cần phải vay thêm tiền cũng ra được album rồi.
Không quên ơn này đâu.
Bộp bộp. Tôi vỗ vai Park Oh-gyun rồi mở cửa.
"Cảm ơn hai bác đã không quản đường xa đến đây. Nhưng mà con trai hai bác lại phê thuốc rồi gây sự, hai bác làm ơn can nó lại giùm ạ?"
Ngoài cửa là một cặp vợ chồng trung niên tóc đã điểm bạc.
Cả hai người trông đều được chăm sóc kỹ lưỡng so với tuổi, làn da căng bóng gần như không có nếp nhăn.
Dù hiện tại mặt mày đang nhăn nhó như Dạ Xoa.
"Park Oh-gyun."
"Ba, ba ơi."
Khoảnh khắc cha con tương phùng.
Chát-!
Một bàn tay to như cái vá đập thẳng vào má Park Oh-gyun.
Cái tát đó không chỉ dừng lại ở một cái.
"Không có việc gì làm hay sao mà dám bôi tro trát trấu vào mặt cha mày thế hả?!"
"Con sai rồi. Con không dám nữa đâu. Mẹ ơi, mẹ cản ba giúp con với!"
Park Oh-gyun, không biết tự lượng sức mình, khóc lóc như trẻ con trốn sau váy mẹ.
"Thằng này sao mà gớm ghiếc thế? Không tránh xa ra à?"
Đúng là một màn drama gia đình kịch tính.
Nhưng tôi gọi họ đến đây đâu phải để xem chó cắn nhau?
Đến lúc dẹp loạn rồi đây.
"Xin lỗi, gia đình bác Park. Chuyện dạy dỗ con cái xin hãy về nhà rồi giải quyết. Chúng ta nên giải quyết nốt chuyện còn lại chứ nhỉ?"
Nghe tôi nói, luật sư Park (cha của Park Oh-gyun) tặc lưỡi một cái.
Rồi ông ta lôi từ trong cặp ra một phong bì màu nâu.
"Đây là bản thỏa thuận đã được soạn theo ý cậu. Tiền bồi thường cũng sẽ sớm được chuyển khoản, sau này đừng bao giờ xuất hiện trước mặt gia đình chúng tôi nữa."
"Vâng, cảm ơn bác đã nói hộ những điều tôi muốn nói."
"... Cậu nói gì?"
"Nếu còn lảng vảng quanh tôi thêm một lần nào nữa bị tóm được, thì lúc đó tôi không nể nang gì đâu, nên làm ơn quản cho chặt con trai bác vào."
Luật sư Park không thể phản bác lại lời tôi, chỉ biết thở hồng hộc cố nuốt giận.
Bà Noh đứng cạnh cũng trưng ra vẻ mặt không thể tin nổi.
"Vậy thì mời quý vị cho con trai viết thư xin lỗi tay rồi đăng lên mạng ngay tại đây rồi hãy về. Thay tôi, giám đốc của chúng tôi sẽ giám sát, nên đừng có ý định chuồn giữa chừng. Tôi bận việc nên xin phép đi trước."
Cúi đầu.
Tôi chào rồi cùng quản lý rời khỏi phòng giám đốc.
Mong là tiền bồi thường sẽ sớm về tài khoản.
Lâu lắm rồi tôi mới thấy có động lực tràn trề thế này*.
(Hài vl kiểu có tiền nên vui ấy)
_________________
Ngày hôm sau.
Công ty cho đăng một bài báo.
Bài báo thuật lại toàn bộ sự việc và sự thật từ trước đến nay.
Cuối bài còn có một đoạn phỏng vấn ngắn về tâm trạng của tôi.
Dư luận, như thường lệ, lại lật mặt nhanh như lật bánh tráng.
Tất cả là nhờ bức thư xin lỗi viết tay của Park Oh-gyun, trong đó thừa nhận mọi tội lỗi.
– Cố lên nhé!
– Tân binh mà đã có anti rồi sao? Tội nghiệp quá đi TvT
– Công ty xử lý việc chán thật, đáng lẽ phải khẳng định là tin đồn vô căn cứ rồi mới tung tin đính chính chứ.
– Thằng viết bài bịa đặt học cùng trường cấp hai với tao nè, nhân cách rác thì khỏi bàn luôn nhé ㅋ
Mấy cái nó viết trong bài bịa đặt đều là chuyện của nó đấy.
Ở Mokdong nhắc đến Park XX chắc nhiều đứa vẫn còn thấy tức sôi máu.
Điển hình của thói bắt nạt kẻ yếu, nịnh bợ kẻ mạnh.
Với lại nó còn tự mồm đi rêu rao là gia đình nó nhận con nuôi để được mua căn hộ ở Gangnam, xong không được thì bỏ rơi người ta đấy, đúng là đồ ngu ㅋ
└ Mấy cái này phải có luật cấm chứ nhỉ?
└ Bố của Park XX là luật sư đấy.
Thời oanh liệt kéo dài ba ngày của Park Oh-gyun cứ thế kết thúc.
Sau này nghe đồn, Park Oh-gyun thi lại đại học lần thứ ba cũng trượt, cuối cùng phải trốn sang Mỹ du học.
Ở bên đó cũng ngựa quen đường cũ, gây chuyện rồi bị trục xuất về Hàn Quốc, không còn cách nào khác đành phải nhập ngũ.
Rồi lại có tin đồn là được nghỉ phép thì đi chơi thuốc, không kịp về đơn vị nên bị tống vào trại giam kỷ luật, cứ thế lan truyền mãi.
Đúng là một thằng chuyên tự đào hố chôn mình.
Chỉ tội cho Kwon Eun-tae, người từng có tên chung hộ khẩu với Park Oh-gyun.
Dù sao thì, mọi chuyện đã kết thúc.
Tôi cũng đã xác nhận một khoản tiền lớn được chuyển vào tài khoản dưới tên luật sư Park.
Lâu lắm rồi, tôi mới mua gà rán với tokbokki, những món mà các thành viên thích, mang về ký túc xá.
Đúng là "có thực mới vực được đạo".
Lòng tôi ấm áp lạ thường, như thể đã rất lâu rồi mới được lấp đầy.
'Ngày như hôm nay mà có soju pha bia thì tuyệt cú mèo.'
Nhưng trong ký túc xá có đến ba đứa vị thành niên trên danh nghĩa (Hae-il, Yi-seon, Gyeo-ul), nên không thể uống rượu bia được.
Lũ trẻ này, không biết đến mùa quýt nào mới lớn hết đây.
Trong lòng cứ luôn miệng bảo chúng nó còn nhỏ, hóa ra đúng là nhỏ thật.
Hay là đợi mấy đứa vị thành niên ngủ rồi lén rủ mấy thành viên còn lại làm một ly nhỉ?
Định làm thế rồi lại thôi.
Từ ngày mai phải thực sự tập trung vào chuẩn bị album rồi.
Vì Park Oh-gyun mà tôi phải lãng phí bao nhiêu thời gian cơ chứ?
Mỗi lần đi gặp người này người kia để tìm bằng chứng, tôi đều phải nói dối các thành viên là đi tập cho .
'Cũng cắn rứt lương tâm phết đấy chứ.'
Nhưng chuyện đó cũng kết thúc vào hôm nay rồi.
'Làm việc thôi, làm việc.'
K (hệ thống) dạo này cứ cằn nhằn suốt, hỏi tôi có định làm việc, làm idol tử tế không.
[Thưa ngài Kim Woo-hyun, đây không phải lúc để chơi trò thám tử đâu ạ.]
[Tôi biết thừa ngài thích lo chuyện bao đồng rồi, nhưng không ngờ ngài lại bỏ bê cả công việc chính của mình để đi lo chuyện thiên hạ đấy ạ.]
[Phòng trường hợp ngài quên, tôi xin trịnh trọng gửi cho ngài đây.]
[Shoot_The_Money_Số phiếu bầu+Thứ hạng_Mới nhất.xlsx]
Đến cả thứ hạng hiện tại trong show cũng lôi ra để thúc ép, đúng là cạn lời mà.
Tất cả là tại ai cơ chứ??
Nếu không muốn tôi xao nhãng thì K hay cái hệ thống quái quỷ gì đó đừng có viết ra kịch bản kiểu này.
Rốt cuộc là muốn tôi thành công hay thất bại trong nhiệm vụ đây?
Chẳng hiểu nổi ý đồ của nó. Không biết phải nhảy theo điệu nào cho vừa lòng nó nữa.
Hỏi thì nó lại bao biện là…
[Không có thành công nào mà không trải qua thử thách.]
Đúng một dòng cụt lủn?!
Thử thách cái đầu nhà ngươi ấy. Đến cười khẩy cũng không buồn làm nữa.
Ấy thế mà sau khi tôi xử lý xong Park Oh-gyun, nó lại lén lút xuất hiện rồi nịnh nọt:
[Quả nhiên là ngài Kim Woo-hyun. Ngài thật tuyệt vời.]
Đúng là một thằng hệ thống không thể hiểu nổi.
[Từ nay, tôi sẽ điều chỉnh để ngài Kim Woo-hyun có thể tập trung hoàn toàn vào việc hoàn thành kịch bản.]
[Mong ngài Kim Woo-hyun cũng sẽ cố gắng hơn nữa.]
Không cần nó nói thì tôi cũng định làm vậy rồi.
Cũng đến lúc phải chọn lọc trong danh sách nhạc sĩ mà giám đốc đã liệt kê.
Còn phải đặt hàng vũ đạo nữa.
Rồi liên hệ với giám đốc nghệ thuật.
Giám đốc nghệ thuật thì tôi cũng nhắm được một người rồi, nhưng không biết có thuyết phục được không.
Mấy việc này vốn dĩ không phải idol tự mình đứng ra lo, mà là công ty phải tự giải quyết.
Nhưng với một công ty nhỏ xíu chỉ có bốn nhân viên là giám đốc, quản lý, kế toán, và nhân viên PR thì còn mong chờ gì hơn.
Số lượng nhân viên còn ít hơn cả số thành viên của EcL:pse.
Thà tự mình xắn tay áo lên làm còn hơn là ngồi nhìn rồi sốt ruột.
Như vậy thì album mới bớt bị bàn tay của giám đốc nhúng vào.
Ông chú đó mắt thẩm mỹ với tai nghe nhạc đúng là có vấn đề nặng.
Chẳng có chút năng khiếu nghệ thuật nào sất.
Điều trớ trêu là giám đốc lại tốt nghiệp đại học chuyên ngành mỹ học.
Nghe nói còn có cả bằng thạc sĩ nữa.
Một lý lịch không thể tin nổi.
Lẽ ra ông ta nên đi lấy bằng tiến sĩ luôn cho rồi, có khi còn có ích cho cuộc đời sau này hơn là mở công ty giải trí.
Không biết sao ông ta lại tự đâm đầu vào vũng lầy này nữa?