Trợ Lý Đạo Diễn Quèn Lại Là Idol Thiên Tài

Chương 43

Điều buồn cười là sự kết hợp của các thành viên EcL:pse hiện tại lại không tệ chút nào.

Ít nhất thì nhìn tổng thể không có ai quá lệch pha.

Nếu chỉ xét về ngoại hình, tôi tự tin là visual trung bình của nhóm vượt xa các nhóm idol khác.

Mà nhóm còn không chỉ có ngoại hình.

Cấp bậc kỹ năng trung bình của các thành viên là B, đối với tân binh thì như vậy cũng không tệ.

Tập hợp được những idol như vậy ở công ty bé xíu xiu này cũng gần như là một phép màu rồi.

Cho nên, việc EcL:pse 5 năm sau vẫn không nổi tiếng rồi tan rã hoàn toàn là do lỗi của tên giám đốc kia.

Một cái môi trường mà có bị giảm chỉ số cũng chẳng có gì lạ.

Có lần, không nén nổi tò mò, tôi đã thử hỏi dò xem các thành viên khác gia nhập nhóm như thế nào.

Nghi ngờ thế nào thì y như rằng.

Ít nhiều cũng có sự tác động của giám đốc tiền nhiệm Park Joo-hee (bố của giám đốc hiện tại). Dù sao cũng là chuyện tương lai của con trai mình, nên có vẻ giám đốc Park cũng khá để tâm chiêu mộ các thành viên.

Dù "nếu như" chỉ là một giả định vô nghĩa.

Nhưng tôi vẫn thấy tiếc nuối, nếu như giám đốc Park ở lại ít nhất cho đến khi EcL:pse ra mắt thì sẽ thế nào.

Nếu vậy thì ít nhất nhóm cũng đã có thể ra mắt với một bài hát ra hồn.

Có lẽ rất nhiều thứ đã khác đi rồi.

Trong lúc đang suy nghĩ vẩn vơ.

Tôi đã về đến ký túc xá.

Trời vẫn còn là buổi chiều, mặt trời chưa lặn hẳn.

"Anh về rồi đây. Anh mua gà rán với tokbokki này, cả nhà ra ăn đi."

Cho đến lúc cởi giày ở cửa ra vào, tôi vẫn không nhận ra.

Ký túc xá vốn ồn ào, náo nhiệt, hôm nay lại yên tĩnh đến lạ thường.

Hôm nay không có lịch trình quay phim, chỉ có lịch tập buổi sáng.

Tôi thì bận "xử lý" Park Oh-gyun nên không tham gia.

'Cả lũ đi đâu hết rồi?'

Tôi đặt đồ ăn đã mua lên bàn ăn trong bếp rồi vào nhà vệ sinh rửa tay.

Trong lúc rửa tay, không hiểu sao tôi lại tủm tỉm cười một mình.

Còn vô thức ngân nga một giai điệu nữa chứ.

"Có chuyện gì vui sao anh?"

"Hửm?"

Tôi ngẩng đầu nhìn vào gương thì thấy Song Yi-seon đang đứng dựa vào khung cửa, chân bắt chéo một cách cà khịa.

"Hết cả hồn. Em ở đây à."

"Vâng. Em ở đây. Sao thế ạ?"

Thế có cay không? Hả?

Không hiểu sao tôi lại cảm thấy ý tứ là như vậy.

Giọng của Song Yi-seon hôm nay lại sắc lẻm, không giống thường ngày chút nào.

Đã thế còn liếc xéo tôi bằng ánh mắt hình viên đạn nữa chứ.

'Mình làm gì sai à?'

Những chuyện có thể khiến mình chột dạ thì nhiều không đếm xuể, nên tôi cũng chẳng đoán được là vì chuyện gì.

Tôi giả vờ ngơ ngác.

"Mấy đứa khác đâu rồi em?"

"Có ở trong đó đó. Sao ạ?"

"Ra ăn đồ anh mua về này."

"Trước đó thì nói chuyện đã chứ anh. Mấy anh kia có vẻ cũng có nhiều chuyện muốn nói với anh lắm đấy ạ!"

Song Yi-seon nói với giọng điệu có chút cà khịa cùng điệu cười tự nhiên toe toét hơi rợn người (^.^)

Định bắt chước mấy đứa đầu gấu đây mà.

Nếu vậy thì nhẹ tay chút nhé! Anh sợ đấy.

Tôi ngoan ngoãn đi theo sau Song Yi-seon, người đã quay lưng đi trước.

Ngay sau đó, Song Yi-seon mở cửa, thông báo sự trở về của tôi.

"Anh Eun-tae về rồi đây."

Các thành viên đang tụ tập trong phòng ngủ chính.

"Ồ, Eun-tae về rồi à."

"Về rồi đấy à."

"Về rồi."

"Anh về rồi ạ."

Ừ, tôi về rồi đây.

Chắc là đang bàn chuyện gì nghiêm trọng lắm nên mặt đứa nào đứa nấy chẳng có lấy một nét cười.

Mà hơn thế nữa.

Từ trước tôi đã thắc mắc rồi, sao mấy đứa này cứ có chuyện gì là lại bỏ qua phòng khách rộng rãi – tương đối thôi – mà cứ phải chui rúc vào cái phòng bé tí này làm gì nhỉ?

Kỳ lạ thật.

Giờ có vẻ không phải lúc để hỏi nên tôi quyết định bỏ qua.

"... Về rồi thì ngồi đi."

Yoon Hae-il xích người qua một bên, chừa chỗ cho tôi ngồi.

Tôi không nói năng gì, lẳng lặng ngồi xuống.

Không biết là gì nhưng màn điều trần dường như đã bắt đầu.

_______________

"Sao... Sao anh có thể một mình giải quyết mọi chuyện mà không cho tụi em biết chứ?!"

"Phải đó, Eun-tae à. Thật sự thì... anh hơi bị thất vọng đấy. Mấy đứa khác thì thôi đi, nhưng ít nhất em cũng phải nói cho anh biết chứ."

"Không, anh. Chỗ đó mà anh nói kiểu vậy là không được rồi."

"Cấm nội bộ lục đục. Hôm nay chỉ xử tội Kwon Eun-tae thôi cũng không đủ đâu."

Chuyện chưa kết thúc khi nó chưa thực sự kết thúc.

Hết núi này lại đến núi khác.

Vấn đề Park Oh-gyun vừa giải quyết xong thì đến lượt các thành viên gây chuyện.

Dĩ nhiên, tôi không có ý so sánh đơn thuần hai chuyện đó.

Chỉ là ví dụ thế thôi.

Và lần này, vai phản diện lại là tôi.

Tội danh của tôi chắc là 'tội khinh thường đồng đội', coi các thành viên như không khí.

Các thành viên đã biết hết mọi chuyện xảy ra giữa tôi và Park Oh-gyun.

Kể cả việc tôi một mình xử lý Park Oh-gyun.

Thật ra thì việc không bị phát hiện cho đến giờ cũng tài tình thật.

"Anh định đợi đến lúc thích hợp sẽ nói."

"Là sau khi anh một mình giải quyết xong xuôi mọi chuyện như thế này sao?"

"......"

Tôi dùng sự im lặng thay cho câu trả lời.

"Tụi này không đáng tin đến vậy à? Chuyện cả thiên hạ đều biết mà chỉ có tụi này, những người cùng nhóm, lại không biết, anh thấy có hợp lý không? Anh nghĩ như vậy là bình thường hả?"

"Không phải vậy, chỉ là anh không muốn làm liên lụy đến mọi người..."

"Đấy! Tại sao anh lại tự ý quyết định thay tụi này chứ? Tụi này đã nói không sao rồi mà tại sao chỉ có mình anh! Chỉ mình anh nghĩ như vậy hả?"

Kim Woo-jung túm lấy vai tôi mà lắc lấy lắc để.

Tôi không phản kháng, mặc cho cậu ta lắc.

Tội nhân thì không có quyền lên tiếng.

"Còn nữa, gì cơ? Anh định dùng tiền hòa giải nhận từ Park Oh-gyun để làm album á? Ai cho phép? Anh nghĩ tụi này sẽ đồng ý chắc?!"

"Thứ tiền bẩn thỉu đó của hắn ta tụi này không cần."

"Anh đi trả lại tiền ngay đi ạ. Rồi kiện Park Oh-gyun cho hắn phải chịu tội."

"Cái đó thì không được."

"Tại sao? Tại sao lại không được ạ?"

Han Gyeo-ul phản bác một cách sắc bén.

Trận chiến 6 chọi 1 này khó nhằn hơn tôi tưởng.

Dù vậy, cũng không thể thua được.

"Anh nhận được nhiều tiền hòa giải lắm."

"Nhiều thì cũng vài triệu won thôi chứ gì. Chút tiền lẻ đó tụi này không cần."

Vài triệu? Bõ bèn gì cơ chứ.

Tôi lặng lẽ lắc đầu.

"... Vậy vài chục triệu?"

"Thêm một số 0 nữa đi."

"Một, chục, trăm, nghìn, vạn, chục vạn, trăm vạn, nghìn vạn, ức*?"

(ức là đơn vị đếm số, ai hay đọc truyện Trung chắc biết, là đơn vị trăm triệu)

"... Ức?"

"Ức? Ức? Anh nói là ‘ức’ thật á?"

Chính xác.

Lần này tôi gật đầu.

"Điên rồi. Anh ấy nói là hàng ức* kìa."

(Số tiền bồi thường main đòi được lên đến hàng trăm triệu won, wow thật luôn)

"Anh điên rồi hả? Lỡ anh phải vào tù thì sao?!"

Han Gyeo-ul đẩy Kim Woo-jung ra, thay cậu ta túm cổ áo tôi.

"Nếu định làm thế này thì sao hồi trước anh lại cản không cho nhận tiền của bố anh Woo-jung làm gì? Tiền đó với tiền này thì khác gì nhau chứ?"

"Đúng vậy, đúng vậy! Tiền của bố tôi sạch sẽ hơn gấp vạn lần."

"Eun-tae à, đàn ông con trai nói một là một, hai là hai chứ."

"Anh có nói vậy à. Chẳng nhớ nữa."

Dĩ nhiên, tôi nhớ hết.

Chỉ là câu cửa miệng quen thuộc trong các buổi điều trần để né tránh tình huống thôi.

Tôi gỡ tay Han Gyeo-ul ra, tỉnh bơ nói.

"Tuy không nhớ nhưng chắc lúc đó anh nghĩ vậy là đúng. Nhưng giờ suy nghĩ thay đổi rồi nên anh xin rút lại."

"Trời."

"Uầy. Đúng là tiêu chuẩn kép."

Kẻ thù của tôi sau này chính là tôi của quá khứ. Chết tiệt.

Sao lại đi nói mấy lời vô dụng đó làm gì chứ.

Nhưng càng những lúc thế này càng phải tỏ ra mặt dày hơn.

Xem điều trần trên TV thấy ai cũng làm vậy mà.

Tôi ưỡn thẳng cổ, nói:

"Con người vốn là một thực thể đa diện và hay thay đổi. Tôi của ngày hôm qua khác với tôi của ngày hôm nay, và tôi của ngày hôm nay cũng sẽ khác với tôi của ngày mai."

"Nói gì vậy trời."

"Xin cám ơn bài diễn văn kiểu hồn lìa khỏi xác. Bớt nói nhảm đi rồi đi mà trả lại tiền ngay. Không thì bị ăn đòn thật đấy. Anh Seon-woo sẽ xử anh thật đấy ạ."

"Ơ ..., anh á?"

Chắc là chưa ăn khớp với nhau, nghe Kim Sang-sik nói, Seon-woo hyung gãi má.

Kỹ năng [Chú Ý Nào Các Bạn] lần này cũng không ăn thua.

‘Hết tác dụng rồi.’

Khi lý trí và logic không còn tác dụng thì chỉ còn cách đánh vào tình cảm thôi.

"Không trả lại được. À không, anh nhất định sẽ không trả lại đâu."

"Kwon Eun-tae!!"

"Mọi người nghe cho kỹ đây. Đây không đơn thuần là tiền hòa giải."

Bình Luận (0)
Comment