Trợ Lý Đạo Diễn Quèn Lại Là Idol Thiên Tài

Chương 47

Trong thoáng chốc, tôi cứ tưởng mình đang hát bè đuổi.

Chẳng lẽ mình vô tình nói ra suy nghĩ trong đầu mà không biết sao?

Cảm thấy có gì đó không ổn, tôi giữ khoảng cách với Seo Ji-won thì…

"Cuối cùng... cũng đến nước này sao."

Seo Ji-won đưa mắt nhìn quanh phim trường với ánh mắt như sắp khóc đến nơi.

Rồi cậu ta lẩm bẩm.

"Một cuộc báo thù đẫm máu diễn ra tại nơi như nấm mồ chôn vùi oán hồn của những kẻ bị loại... Một nghịch lý vừa tàn nhẫn vô cùng lại vừa lãng mạn vô biên, xin được nghiêng mình kính phục."

"...Bớt dùm đi."

Mải mê nhập vai quá nên có vẻ cậu ta không nhìn thấy những chiếc camera được giấu khắp hiện trường.

Lời thoại vừa nghe đã biết là học thuộc lòng khiến chính tôi cũng thấy xấu hổ thay.

Không biết đoạn này có bị cắt không nhỉ.

Chỉ mong là không lên sóng.

Tôi vẫn luôn thắc mắc, rốt cuộc thằng nhóc này xem cái gì ở đâu vậy trời?

Đúng là không nên cho trẻ con tiếp xúc với truyền thông một cách bừa bãi mà.

Seo Ji-won thì hết thuốc chữa rồi.

Trong số những lời thoại cậu ta vừa thuộc lòng ban nãy, không biết hiểu được bao nhiêu phần trăm nữa, haizz.

"Thôi lảm nhảm đi rồi vào trong."

Bohemian có vẻ cũng không chịu nổi nữa, đẩy lưng tôi và Seo Ji-won.

"Đẩy thế đau đấy!"

"Biết rồi, ngậm miệng lại mà đi đi."

"Xì."

Từ phía sau vọng lại tiếng thở dài của Bohemian.

Ừ, Bohemian à, cậu cũng khổ nhiều rồi.

Cảm nhận được sự đồng cảm sâu sắc, tôi hướng về phía phim trường đang tỏa ra làn khói kỳ lạ.

"Ặc!"

"Ui. Cái gì thế này? Cay mắt chết mất!"

Khoảnh khắc mở cửa, một làn khí cay nồng không rõ nguồn gốc ập đến. Khung cảnh mà tôi cố gắng nhìn thấy qua đôi mắt chỉ mở được một nửa... thật thảm khốc.

Phim trường đúng nghĩa là đã biến thành một đống đổ nát. Bên trong vỡ nát, tan hoang, hoàn toàn mất đi chức năng của một sân khấu.

"Muộn rồi đấy. Mọi người đang đợi cả rồi."

Lúc đó.

Những chiếc đèn pin được gắn ở đâu đó bắt đầu lần lượt bật sáng. Những ánh đèn có sắc độ tối chiếu vào tổng cộng bảy vị trí.

Một trong số đó chính là Bohemian đang đứng sau lưng tôi.

Qua ánh sáng mờ ảo, tôi có thể nhìn thấy những thí sinh khác đã đến từ trước.

Họ có vẻ cũng đang ngơ ngác trước tình hình này.

Nhưng mặc kệ phản ứng của những người còn lại, vở kịch vẫn tiếp diễn.

"Sân khấu của những Satan, nay lại có cả Lucifer hạ cố ghé thăm à."

Một kẻ đeo mặt nạ khác nhảy tót xuống từ đống sắt vụn, vui vẻ nói.

Tôi đoán đó là Kim Shi-min.

"Từ bây giờ hãy theo dõi cho kỹ vào."

"Vì người đội vương miện cuối cùng sẽ là ta."

Những kẻ đeo mặt nạ lần lượt nói từng câu thoại.

Tôi biết quá rõ đây là tác phẩm của ai rồi.

Biên kịch Oh... đã bảo là muốn thế thì cứ sang hẳn mảng phim truyền hình đi mà.

Mở đầu vòng hồi sinh đã vô cùng, cực kỳ, hết sức kịch tính.

"Drop the beat."

... Hả? Ở đây á? Đột ngột thế này á?

Chẳng lẽ bây giờ đang phát sóng trực tiếp sao?

Nếu không thì chẳng có lý do gì để không cắt cảnh quay dù chỉ một lần.

Hoặc là có ai đó tham lam muốn quay một cú máy duy nhất.

Còn ai vào đây nữa? Chắc chắn là biên kịch Oh rồi.

Tôi nhìn quanh tìm kiếm biên kịch Oh và đội ngũ sản xuất.

Chắc chắn họ đang trốn ở đâu đó theo dõi.

Lúc đó.

Không biết lấy từ đâu ra, những kẻ đeo mặt nạ đều cầm micro trên tay.

Mỗi người một chiếc micro có màu sắc khác nhau.

Không tháo mặt nạ mà phân biệt bằng màu micro à.

Sự hỗn loạn chỉ diễn ra trong chốc lát.

Từ chiếc loa nằm chỏng chơ trên sàn, một đoạn beat trầm ấm, mạnh mẽ vang lên.

Giữa những rung động khẽ khàng.

Một giọng rap cất lên từ chiếc micro vàng:

“Cha ta đã phán rằng

Ta sẽ trở thành vua

Sẽ thống trị thế gian

Tất cả sẽ phải ngước nhìn ta

Sẽ phải run rẩy trong sợ hãi

Sẽ phải quy phục dưới chân ta

Đấng cứu thế của thế giới hỗn loạn và ghê tởm này

Đó chính là ta.”

Một giọng khác, từ chiếc micro xanh, đáp trả:

“Đấng cứu thế sẽ cứu rỗi thế gian ư?

Nghe cho rõ đây, chúng ta có Messi-hyung chứ chẳng có đấng cứu thế nào đâu*

(Chơi chữ: Messi khá đồng âm với từ "message" – thông điệp)

Người tình trong mộng ảo

Chiếc hộp Pandora không thể mở

Công chúa ngủ trong rừng

Gương kia ngự ở trên tường, thế gian ai sẽ được làm vua?

Hỏi mà chẳng có câu trả lời, chỉ là hư ảo

Kẻ chìm đắm trong ảo mộng viển vông

Đó chính là ngươi.”

Micro vàng và micro xanh như muốn túm cổ áo nhau, thu hẹp khoảng cách và bắt đầu một trận rap battle.

Màn trình diễn hồi sinh từ địa ngục chính thức mở màn.

Cảm nhận của tôi khi xem trực tiếp màn đối đầu nảy lửa của hai người ở hàng ghế đầu là:

'Đánh nhau nữa đi, nữa đi. Đốt luôn cả lửa, cho nổ cả bom luôn đi chứ?'

Đằng nào cũng đến nước này rồi, chỉ mong sao có được những cảnh quay đủ k*ch th*ch để thu hút sự chú ý của khán giả.

Như thể đọc được suy nghĩ của tôi.

Pháo hoa trong nhà bắt đầu nổ đùng đoàng khắp nơi.

"Áaaaaaa!"

"Mọi người không sao chứ?"

"Không nhìn thấy gì hết!"

Giữa khung cảnh hỗn loạn, những người đã qua vòng cũng đang phải vật lộn để sinh tồn theo cách riêng của mình.

Dĩ nhiên, tôi cũng không ngoại lệ.

"Khụ, khụ."

Cảm giác cay xè ở cổ họng khiến tôi không nhịn được mà ho sặc sụa.

Trong lúc đó. Giữa làn khói mờ ảo, trận rap battle không có người chiến thắng đã kết thúc.

Ánh đèn chiếu vào hai người mờ dần. Đoạn beat đang đi theo hợp âm trưởng bỗng chuyển sang hợp âm thứ từ lúc nào không hay.

Đoạn beat mất đi sự nặng nề, dần chuyển sang một giai điệu vui tươi, nhí nhảnh hơn. Sự chuyển đổi từ bài này sang bài khác ở đoạn nối rất mượt mà. Riêng biệt nhưng vẫn hòa quyện. Mỗi người một vẻ.

Nó làm tôi nhớ đến cách phối khí mà tôi đã nhờ Yoon Hae-il làm trong nhiệm vụ lần đầu.

Chắc không phải chỉ mình tôi nghĩ vậy, Shim Ju-yeong lén lút lại gần rồi bắt chuyện.

"Yoon Hae-il dạo này vẫn mày mò sáng tác riêng à?"

"Thằng bé bận lắm."

Yoon Hae-il hoàn toàn không liên quan gì đến sân khấu lần này.

Cho nên là, bớt soi mói đi.

Đó là ý tôi muốn nói một cách bóng gió.

Có vẻ hiểu được ý tôi, Shim Ju-yeong nhíu mày.

"Bận rộn thì tốt quá nhỉ. Trong khi có người debut cũng trượt, sống lay lắt qua ngày."

À, lại là Shim Ju-yeong.

Hắn ta cố tình nói móc tôi một cách sắc lẻm.

Lúc họp báo ra mắt thì im hơi lặng tiếng, xem ra chấn thương tâm lý vụ debut lại tái phát rồi.

"Ý cậu là đó là lỗi của tôi à?"

"Ai nói thế?"

Tôi làm bộ thả lỏng cơ bắp, xoay cổ qua lại như thể cho ai đó xem.

Đúng như dự định, cổ tôi phát ra tiếng kêu “rắc rắc”.

Tiếng kêu đó nghe khá rùng rợn khiến chính tôi cũng bất giác lo lắng.

'Kiểu này có khi nào vẹo cổ không nhỉ?'

Cố gắng che giấu sự bất an, tôi hất cằm lên.

"Dạo này có vẻ nhớ hương vị bị tôi vật ngã lắm nhỉ, cứ nói thẳng ra. Cậu thì lúc nào tôi cũng sẵn sàng cho nằm sàn."

"…Thôi đi nhé, đồ côn đồ."

Shim Ju-yeong quay ngoắt đi, giữ khoảng cách với tôi.

Nhưng nói thế chứ xung quanh toàn là những kẻ đeo mặt nạ, nên cũng chỉ lùi được hai ba bước là cùng.

Lần này có vẻ đã tập cả vũ đạo, những kẻ đeo mặt nạ đang nhảy đồng đều một cách răm rắp.

Dù có vài người mà tôi đoán được là ai đang hơi lóng ngóng.

Nỗ lực của họ cũng đáng khen, tôi giả vờ không thấy, nhìn đi chỗ khác.

Ngay sau đó, ánh đèn màu hồng từ trần nhà chiếu xuống.

Đến lượt micro hồng.

Như để báo hiệu sự xuất hiện của mình, nhạc nền game 8-bit vang lên.

“Ta-ra-ran-tan-ta-ran Ta-ra-ran-tan-ta-ran Ta-ra-ra…tan…ta-ran….”

Micro hồng đang vẫy tay như một nhân vật trong game bỗng dưng khựng lại như bị chập mạch.

Cạch-.

Tiếng lên đạn vang lên, rồi cậu ta hoàn toàn “tỉnh giấc”.

Micro hồng (Kim Shi-min) cất giọng:

“Người chiến thắng hôm nay

Ai sẽ là người say trong chiến thắng?

Đúng rồi, chính là người bạn đang nghĩ đến ĐÓ LÀ TÔI!

CANH BẠC mà bản năng khao khát

Viên bi lăn tròn rồi dừng lại ở nơi

7. 7. 7.

JACKPOT! Tiếng hò reo vỡ òa.”

Những kẻ đeo mặt nạ khác cũng hô hào phụ họa ở giữa. Tuyệt đối nhanh, tuyệt đối cuồng nhiệt.

Trong nhiệm vụ nhóm lần đầu, Kim Shi-min chỉ yêu cầu đúng hai điều đó.

Không chịu nổi áp lực ngầm từ công ty, cậu ta đã phải cover ca khúc debut của đàn anh idol cùng công ty.

Dù ca khúc đó cũng hợp với hình ảnh tươi sáng của Kim Shi-min, nhưng không thể bằng lúc này được.

Năng lượng tỏa ra khi cậu ta sải bước trên sàn – không biết có gọi là sân khấu được không nữa – ở một đẳng cấp hoàn toàn khác.

Dù bị che khuất bởi mặt nạ, tôi vẫn có thể hình dung rõ khuôn mặt đang phấn khích hơn bất kỳ ai của Kim Shi-min.

Giá như lúc trong nhóm cậu ta cũng hợp tác thế này thì tốt biết mấy. Cảm giác như chứng kiến đứa em vốn đáng ghét từ bé bỗng dưng trưởng thành một cách chững chạc vậy.

Bình Luận (0)
Comment