Trợ Lý Đạo Diễn Quèn Lại Là Idol Thiên Tài

Chương 46

~XIN MỜI PHÁT VIDEO~

Dòng chữ xuất hiện từ lúc nào không hay đang lượn sóng trôi qua.

"Phát video bằng cách nào bây giờ?"

"Dùng nhận diện giọng nói à? Phát video đi. PHÁT. VIDEO."

"Điều khiển ở đằng kia kìa!"

Trong lúc các thí sinh còn đang nhốn nháo, Seo Ji-won, người nãy giờ một mình bò lổm ngổm dưới sàn, hét lên.

Chiếc điều khiển được đặt ngay ngắn bên dưới màn hình.

"Đèn đặt dưới chân đèn thì tối... Có phải mật mã gì không nhỉ?"

Shim Ju-yeong, kẻ không biết từ lúc nào đã lẳng lặng bám theo sau lưng tôi, lẩm bẩm với vẻ mặt nghiêm trọng.

Làm gì có chuyện đó.

Vớ vẩn cũng gán cho ý nghĩa được.

"Á á á, anh Eun-tae ra lấy đi!"

"Sao lại là tôi..."

"Anh Eun-tae!"

"Ngài Eun-tae!"

"Anh Eun-tae...!"

"......"

Không còn cách nào khác, tôi đành phải để các thí sinh đẩy đến chỗ có chiếc điều khiển.

Cũng chỉ có năm bước chân thôi mà.

Tôi không chút do dự nhấn nút phát.

Bíp-!

-Xin thông báo đến các thí sinh. Tôi hiện đang bị một nhóm người lạ mặt không rõ danh tính tấn công.

Đôi mắt nhìn thẳng vào camera.

Giọng nói gấp gáp truyền đạt tình hình.

Bàn tay run rẩy khẽ khàng dù cố tỏ ra bình tĩnh.

'Diễn cũng ra trò phết đấy chứ.'

Yoo Ju-ha đang diễn một cách nhập tâm như thể anh ta thực sự gặp chuyện lớn.

-Hiện tại phía chúng tôi cũng đang truy lùng để xác định danh tính của nhóm người lạ mặt đó, nhưng tung tích vẫn còn rất bí ẩn.

Không khí căng thẳng bao trùm lấy trường quay tối om.

Với màn nhập vai khá bài bản này, các thí sinh bắt đầu bị cuốn vào tình huống.

-Danh tính của chúng được phỏng đoán là... Hiện vẫn chưa có thông tin nào được xác thực. Tuy nhiên...

Rầm rầm rầm-!

Ngay lúc Yoo Ju-ha định nói điều gì đó.

Camera rơi xuống sàn tạo ra một tiếng động lớn.

Trong nháy mắt, màn hình lật ngược.

Góc máy không còn thấy được mặt Yoo Ju-ha nữa.

Những cặp chân không rõ của ai đang lượn lờ qua lại.

-Lôi nó đi!

Một giọng nói bị bóp méo ra lệnh.

Có vẻ Yoo Ju-ha đã chống cự nên có một lúc hỗn loạn, nhưng rồi nhanh chóng im bặt.

Camera chỉ còn chiếu vào một khoảng tối trống rỗng nào đó.

Phía trước đó, một bàn tay đeo găng bất ngờ xuất hiện.

Chiếc camera đang rung lắc dữ dội bỗng dừng lại.

Kẻ lạ mặt đã tấn công Yoo Ju-ha lộ diện.

Tất cả bọn chúng đều đeo mặt nạ giống nhau.

-Đợi đấy. Sẽ đến lượt chúng mày thôi.

Để lại một lời cảnh cáo ngắn gọn, bọn chúng lại biến mất khỏi màn hình.

Do ống kính camera đã bị vỡ.

Một trong những vũ khí chúng ném loạn xạ đã trúng đích.

Tiếng nhiễu rè rè k*ch th*ch màng nhĩ biến mất, đoạn video cũng hoàn toàn kết thúc.

Và rồi sự im lặng bao trùm.

Các thí sinh không nói nên lời.

Giữa lúc im lặng như vậy.

Hyun-woo khẽ thở ra một hơi nín nhịn.

"...Wow. Cứ như xem trailer phim hành động ấy nhỉ."

"Phim gì mà phim? Đây là tình huống thực tế đấy. It's real!"

Seo Ji-won sửng cồ phản bác lại lời cảm thán của Hyun-woo.

Đúng lúc hai người đang cãi qua cãi lại.

Cửa trường quay bật mở, những bóng người đeo mặt nạ đột ngột ập vào.

Bọn chúng đeo loại mặt nạ giống hệt như trong video.

Với những cử động nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc tôi và các thí sinh khác đã bị bao vây.

Sau khi yêu cầu chúng tôi im lặng đi theo, bọn chúng bịt mắt những người bị bao vây.

Tầm nhìn của tôi cũng bị chặn lại bởi tấm vải đen bọn chúng trùm lên.

"Lôi hết bọn này đi!"

Một giọng nói cố tình làm cho khàn khàn ra lệnh.

Tôi biết giọng nói đó là của ai.

Gã Bohemian cùng phòng với tôi.

Một kẻ khao khát tự do và yêu chuộng sự lãng mạn hơn bất cứ ai, tại sao lại phải đóng vai một tên cướp có vũ trang thế này?

Bốp-!

"Không mau đi nhanh lên hả?"

Lưng tôi nóng rát vì bị đế giày quân sự đá vào.

Trong khoảnh khắc, tôi suýt nữa đã buột miệng chửi thề.

Điên rồi chắc?!

Trong khoảng 0.1 giây, một tia nghi ngờ thoáng qua rằng đó có thể không phải là Bohemian.

Nhưng một khi đã chắc mẩm đó là Bohemian, thì trông lại giống Bohemian không thể tả.

Không thể tưởng tượng nổi một Bohemian mà lại không phải là Bohemian.

"Không phải tôi đã bảo đừng có lề mề rồi sao?"

"Câm miệng."

"Xem ra các người chán sống lắm rồi nhỉ."

Tôi mới là người chán sống đây này.

Sao ai cũng nghiêm túc thế? Có gì to tát đâu cơ chứ.

Thậm chí, diễn xuất của ai cũng cừ khôi.

Cứ như thể cả lũ vừa đi học lớp diễn xuất ở đâu về vậy.

Và rồi, một thắc mắc chợt nảy ra trong đầu tôi.

Cái chương trình này rốt cuộc đang đi về đâu vậy?

_________________

"Huhu. Mẹ ơi! Bố ơi!"

"Nín ngay."

"Đứa con bất hiếu này xin đi trước. Xin hãy tha thứ cho con. Kiếp sau con vẫn muốn được làm con của bố mẹ!"

"Điên mất thôi, thật đấy."

Đến cả nàng Sim Cheong* cũng phải rơi lệ trước tấm lòng hiếu thảo tột cùng này.

(*Sim Cheong: Nhân vật hiếu thảo nổi tiếng trong truyện cổ tích Hàn Quốc)

Seo Ji-won cuối cùng cũng làm lay động trái tim tôi.

Và cả nắm đấm của tôi nữa.

'Nhịn đi. Một điều nhịn là chín điều lành.'

Đây đã là lần thứ mấy chục tôi tự trấn tĩnh bản thân rồi.

Việc đang ở trong một chiếc xe di chuyển đến đâu đó thì không thành vấn đề.

Nhưng nếu người ngồi cạnh là Seo Ji-won thì lại là chuyện khác.

"Anh cả, anh hai, chị lớn, chị hai, thay em chăm sóc Dongbaek nhà mình nhé!"

Cậu ta ngang nhiên để lại di ngôn trên sóng truyền hình.

Dongbaek là ai ư? Là con chó mà Seo Ji-won nuôi.

Một con chó Jindo 4 tháng tuổi, nghe đâu cậu ta đã năn nỉ ỉ ôi ông trưởng làng suốt 2 năm trời mới được phép mang về nuôi, coi như em út trong nhà.

Ngồi không mà cũng biết được thông tin cá nhân của chó nhà người khác. Thế giới này tiện lợi thật.

"Dongbaek nhà mình còn chưa biết đi vệ sinh đúng chỗ nữa, lỡ bố mà mắng nó thì biết làm sao."

"... Im đi. Làm ơn đi đường cho nó yên tĩnh một chút."

Một người nữa đang bị ép phải chia sẻ thông tin của Dongbaek.

Bohemian với vẻ mặt mệt mỏi, buông lời cảnh cáo – hoàn toàn vô tác dụng – với Seo Ji-won.

"Này, ông anh."

"Gì?"

"Tôi ngủ đây, đến nơi thì tự biết đường mà gọi dậy nhé."

"Hả?"

Bohemian có vẻ hoang mang đến độ quên cả việc mình đang diễn, buột miệng nói giọng thật.

Seo Ji-won, kẻ không có lấy một nơ-ron thần kinh nào gọi là "tinh ý", dĩ nhiên là không nhận ra.

Thay vào đó, cậu ta lại suy diễn sang một hướng hoàn toàn khác.

"Hức, ông anh này điên thật rồi! Trong tình huống này mà anh cũng ngủ được á?"

"Ừ. Ngủ ngon lành. Cho nên từ giờ đừng có bắt chuyện với tôi. Tôi không trả lời đâu."

Có khi thay vì trả lời lại là một cú đấm cũng nên.

Xem ra từ bây giờ mới thực sự là khởi đầu của một cuộc chiến sinh tồn.

Muốn vậy thì trước tiên phải tích trữ thể lực đã.

Còn đất diễn thì, Seo Ji-won tự lo được ấy mà.

Một mình cậu ta cũng có thể lảm nhảm hết cả đoạn 2, đoạn 3 ngon ơ.

Gửi gắm một niềm tin kỳ lạ cho Seo Ji-won, tôi quyết định đi ngủ.

Thời gian cần thiết để chìm vào giấc ngủ chỉ vỏn vẹn 3 giây.

Đầu vừa chạm gối, cơn buồn ngủ đã ập đến như một lời nói dối.

________________

"Này, dậy đi."

"Ừ."

Tôi tỉnh dậy.

Thời gian cần thiết để tỉnh ngủ cũng chỉ 3 giây.

Mắt tôi mở thao láo như chưa từng ngủ.

Rồi một cảm giác sờn sờn chạm vào mắt.

Tôi gỡ miếng vải đen dùng thay cho bịt mắt ra.

"Cái, cái đó không được gỡ ra đâu!"

"À, vậy thì lẽ ra phải trói cả tay tôi lại chứ."

"Chuyện đó...!"

Dù qua lớp mặt nạ, tôi vẫn biết Bohemian đang hoảng hốt.

Hắn ta muộn màng ngăn cản tôi, nhưng tôi cứ mặc kệ.

"Chà, cứng đầu thật đấy."

"Liên quan gì đến ông."

"...Mà sao từ nãy đến giờ cứ nói trống không thế?"

"Một người mà tôi không biết tên, không biết mặt, không biết tuổi, tại sao tôi phải dùng kính ngữ? Hay là chúng ta quen biết nhau à?"

"...Hừm hừm! Làm gì có chuyện đó!"

Tôi đáp lại một cách thờ ơ rồi mở tung cánh cửa sổ được che kín mít bằng rèm.

Bên ngoài cửa sổ chỉ toàn một màu xanh mướt.

"Cái này, sao mà giống khung cảnh đã thấy ở đâu đó thế nhỉ. Ông thấy sao?"

"......"

"Seo Ji-won?"

Tôi quay sang nhìn Seo Ji-won thì thấy cậu ta đang nghẹo đầu sang một bên.

"Này."

"......"

"Ngủ đấy à?"

Tôi kéo miếng vải đen che mắt cậu ta lên thì thấy Seo Ji-won đang ngủ say như chết.

Bảo sao im lặng thế, quả nhiên.

"Đừng có đánh thức cậu ta! Lúc ngủ thì cậu ta mới yên tĩnh được."

"Nó mà là người thì cũng phải thế chứ."

Bohemian vội vàng la lên.

Dĩ nhiên là đã cố hạ giọng hết mức.

Tôi đóng cửa sổ lại sao cho không phát ra tiếng động.

Thay vào đó, tôi để rèm cửa mở.

Bohemian lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Xem ra hắn ta chẳng còn ý định che giấu gì nữa rồi.

Cứ thế chạy mãi, chạy mãi, nơi chúng tôi đến là...

Phim trường trên núi ở tỉnh Gangwon dạo nọ.

Không ngờ lại phải quay lại đây.

"Không ngờ lại phải quay lại đây."

"Gì thế?" (Bohemian hỏi)

"Gì ạ?" (Seo Ji-won cũng hỏi)

"Không, không có gì."

Lại có thể cùng suy nghĩ với Seo Ji-won.

Trong thoáng chốc, tôi cứ tưởng mình đang hát bè đuổi.

Bình Luận (0)
Comment