Trợ Lý Đạo Diễn Quèn Lại Là Idol Thiên Tài

Chương 45

Tiền bối này còn là một "fan cuồng sắc đẹp" chính hiệu.

Mà còn là loại cuồng nặng nữa chứ.

May mắn thay, EcL:pse đã vượt qua được "ải" cao ngất ngưởng đó.

Nhìn tận mắt rồi, có vẻ tiền bối cũng nổi lòng tham. Cứ nhìn cái cách chẳng thèm đếm xỉa đến thời gian hay điều kiện mà đã vội nhắc đến tiền công là biết.

'May quá, thoát kiếp lên máy chém rồi.'

Tôi lén lút thở phào nhẹ nhõm sau lưng các thành viên khác.

Lúc nãy tim tôi cứ thon thót lo sợ tiền bối Shin sẽ từ chối vì chê nhóm "xấu trai".

Tôi biết được tiền bối này là "fan cuồng sắc đẹp" vào ngày chào tân sinh viên.

Hôm đó, tiền bối bắt đám sinh viên năm nhất lần đầu gặp mặt ngồi nghe mình thao thao bất tuyệt.

'Thế giới này được cứu rỗi bởi mỹ nhân! Hiểu chưa hả?'

Tóm tắt lại thì đại khái nội dung là như vậy, chỉ loanh qua loanh quanh có thế mà có thể nói liền tù tì suốt ba tiếng đồng hồ.

Đến mức sau đó tai tôi như muốn chảy máu.

Không lâu sau tôi mới biết đó là "tật" khi say của tiền bối.

Hóa ra, tiền bối đã nổi tiếng khắp khoa là một kẻ phiền phức, khó ưa, chướng mắt.

Và còn tự nhận mình yếu lòng trước những thứ đẹp đẽ bẩm sinh.

Chính vị tiền bối này đã từng ngang nhiên xếp hàng phân biệt đối xử người khác đến mức chuyện đến tai giáo sư.

Người ta đồn rằng, ngay cả giáo sư cũng phải bó tay toàn tập, khuyên can rằng đừng làm vậy nữa, tuy hiểu lòng anh nhưng làm thế có ngày gặp chuyện lớn thật đấy.

Nhưng vì tác phẩm nào của tiền bối cũng ẵm giải về nên các giáo sư cũng không dám nặng lời.

Đến giáo sư còn không dám động vào, thì đám sinh viên tép riu làm sao dám hó hé gì với tiền bối cơ chứ??

Tránh xa mấy kẻ dở hơi là thượng sách.

Còn tôi – thời Kim Woo-hyun – thì xui xẻo bị "chấm" làm chân sai vặt nên bất đắc dĩ phải lẽo đẽo theo sau tiền bối này.

Nhưng mà làm sao tiền bối có thể quên Kim Woo-hyun được cơ chứ? Đồ vô tâm!!! Vô tình!!!

Không phải vì tiền bối mà sụn vai tôi mòn vẹt cả rồi sao?

Nào máy ảnh, nào đèn đóm, nào tấm hắt sáng, vác cả bộ đầy đủ nên mới ra nông nỗi này chứ gì.

Mà đó còn chẳng phải việc của tôi, toàn bị lôi đi làm việc cho người khác.

Càng nghĩ càng thấy ấm ức.

Thượng Đế ơi, sao Ngài lại ban hết tài năng cho một kẻ nhân cách có vấn đề như vậy??

Đúng là thiên vị quá thể đáng.

"Ánh mắt cậu nhìn tôi nồng nhiệt thế thì cũng cảm ơn đấy, nhưng có dùng mỹ nam kế thì cũng không giảm giá đâu nhé. Thiên hạ thiếu gì thứ để moi, lại định moi gan của một nghiên cứu sinh già nua mệt mỏi này à?"

Không được, không được.

Tiền bối xua xua tay.

Chắc do cơn tức giận của những ngày xưa cũ cứ thế lan tỏa, nên tôi đã vô thức lườm tiền bối.

Giật mình.

Tôi thả lỏng đôi mắt đang trợn ngược hình tam giác của mình.

Mỹ nam kế cái gì chứ??

Ảo tưởng cũng vừa vừa phải phải thôi.

Tôi cố gắng kéo khóe môi, trưng ra bộ mặt tươi cười rạng rỡ.

"Mong đạo diễn cũng nhận được bao nhiêu thì hãy quay chụp cho ra trò bấy nhiêu ạ."

"Ồ~ Giả tạo ghê ta~."

"Vì ảnh thì không chụp được nhân cách đâu ạ."

"Thế video thì có được không?"

"Tiền bối định quay à?"

Chẳng lẽ đang thi xem ai cà khịa giỏi hơn chắc.

Thôi, mình nhỏ hơn, nhịn một chút, lùi một bước vậy.

Nghiên cứu sinh cơ mà. Đáng thương biết bao.

Vả lại, các thành viên cũng đang đứng giữa mà nhìn trước ngó sau đến khổ.

Không thể để người lớn đánh nhau trước mặt trẻ con được.

"Mong đạo diễn hãy làm sao cho nhân cách của em cũng lên hình thật đẹp trai ạ."

"Cậu tìm đúng chuyên gia rồi đấy. Sao cậu biết đó là nghề của tôi hay vậy."

Ha ha ha. Hô hô hô.

Buổi gặp mặt đầu tiên kết thúc tốt đẹp trong bầu không khí vui vẻ, tràn ngập tiếng cười và sự hài hước (chắc thế).

______________

Hôm nay là ngày diễn ra vòng phục sinh của .

"Mấy đứa cứ nghỉ học liên tục thế này có sao không đấy?"

"Em thì được bà với thầy cô cho phép hết rồi nên không sao ạ. Anh Ji-won thì sao?"

"Ừm, à không, bố anh cứ bảo nếu còn ngủ lang ở ngoài thì xách đồ ra khỏi nhà luôn đi."

Rốt cuộc là ổn hay không ổn?

Mà sao nội dung thì nghiêm trọng mà giọng điệu lại hồn nhiên phơi phới thế kia.

"Thật sự không sao đấy chứ?"

"À, đương nhiên rồi ạ! Hệ thống hộ khẩu bị bãi bỏ từ đời tám hoánh nào rồi! Muốn đuổi cũng chẳng có hộ khẩu mà đuổi, làm sao mà đuổi được chứ. Bố em đúng là chẳng biết gì cả."

"... Ừ, có vẻ là không sao thật."

Mà còn là không sao một cách thái quá nữa là đằng khác.

Người trong cuộc thì chẳng hề hấn gì, mình ở ngoài lại cứ lo bò trắng răng.

Với Seo Ji-won thì chẳng có gì phải ngại ngùng cả.

"Hôm nay xong việc em qua ký túc xá của anh chơi được không? Lần trước có ông chú nào đó đưa anh đi mất nên em không qua được." (Hyun-woo hỏi)

"Á, em cũng muốn qua thử. Anh Eun-tae có tiện không ạ?" (Seo Ji-won chen vào)

"Đến thì cũng chẳng có gì để xem đâu."

Tôi đã đến sớm và đang đợi sẵn.

Tôi giết thời gian bằng cách tán gẫu với Seo Ji-won và Hyun-woo.

Trong tổng số bảy người bị loại, chỉ có hai người duy nhất được vào vòng chung kết.

Đối với những thí sinh bị loại, đây đúng nghĩa là sân khấu cuối cùng.

Và những thí sinh đã vượt qua vòng đấu loại trực tiếp thứ hai tập trung tại trung tâm truyền hình vì một lý do khác.

"Chậc, bắt phải đánh giá thí sinh khác á. Độc ác quá đi mất?" (Seo Ji-won than thở)

"Đúng đó ạ. Cứ nghĩ đến việc ai đó bị loại vì điểm của mình là em đã thấy run rồi." (Hyun-woo đồng tình)

Trong vòng phục sinh này, chỉ có đánh giá của những thí sinh đã qua vòng trước mới được tính vào điểm số.

Theo một cách nào đó, đây là một luật chơi còn tàn nhẫn hơn nhiều so với việc bị đánh giá bởi một đám đông không xác định.

Cũng có thể làm tổn thương lòng tự trọng nữa.

Vì thế, áp lực bên này cũng không hề nhỏ.

Như lời Hyun-woo nói, vì tôi mà các thí sinh khác có thể bị loại chỉ vì chênh lệch điểm số không đáng kể.

"Chuẩn bị ghi hình nhé. Mọi người di chuyển đi ạ."

Theo chân trợ lý đạo diễn số 2, chúng tôi đến trường quay.

"Ể? Đây đúng không ạ?"

"Vâng. Mọi người đợi một chút nhé. Sẽ có thông báo ngay thôi ạ."

"Chị ơi! Đừng đi mà! Không phải chỗ này đâu! Đây, đây là...!"

Rầm rầm -.

Cánh cửa đóng sầm lại với một tiếng động khô khốc.

Cùng lúc đó, toàn bộ đèn trong trường quay vụt tắt.

"Kyaaa aaaaaaaááá!"

Trong bóng tối, Seo Ji-won hét lên như quạ kêu.

"Ồn ào quá đấy."

"Huhu, anh Eun-tae có ở đó không ạ? Hyun-woo! Cậu cũng ở đó đúng không?"

"Vâng, nên anh cũng bình tĩnh lại đi ạ."

Nhưng Seo Ji-won vẫn gọi tên từng người một để kiểm tra.

Vì màn "náo loạn cung đình" của Seo Ji-won mà tiếng nhiễu rè rè từ lúc nào đó cũng không còn nghe thấy nữa.

Thay vào đó.

Bụp-!

Cùng với ánh sáng chói lòa, một màn hình ở một góc bật sáng.

Trên màn hình là Yoo Ju-ha.

Với khuôn mặt hóa trang rùng rợn như vừa tắm máu.

"Á á á á! Máu, máu, máu! Anh Ju-ha bị chảy máu kìa ...!"

Seo Ji-won giật mình đến nỗi ngã phịch mông xuống sàn.

Cậu ta vừa la hét inh ỏi vừa lùi lại phía sau, người run lên bần bật.

Đến nước này thì chắc phải để Seo Ji-won ngất xỉu một nửa thì đội ngũ sản xuất mới hài lòng đây.

Từ lúc bảo đi tìm kho báu rồi nhốt người ta vào nhà hoang là tôi đã thấy có điềm rồi.

Chắc chắn trong đội ngũ sản xuất có một kẻ cuồng tín thể loại kinh dị với sở thích quái đản nào đó.

Nếu không thì lần nào cũng đi theo cái hướng này thì đúng là tài năng có hạn mà thủ đoạn thì vô biên.

'Kiểu gì cũng là biên kịch Oh cho xem.'

Nghi ngờ của tôi càng lúc càng lớn.

Tôi thực sự sợ hãi không biết sức mạnh ảo tưởng vô đối của bà ta sẽ còn đi đến đâu nữa.

Chuyện đó thì kệ đi.

"Mà sao mọi người lại trốn sau lưng tôi hết thế này?"

Hoàn hồn lại, tôi mới nhận ra mình đã trở thành lá chắn sống từ lúc nào không hay.

Một đội hình tự nhiên đến mức tôi nhận ra muộn màng.

"Tại anh gan nhất bọn mà! Thôi anh làm đại ca của bọn em luôn đi, đại ca!" (Seo Ji-won nịnh nọt)

"Nếu tôi cũng sợ thì tính sao?"

"Oa oa, không được đâu anh! Thế thì bọn mình chết hết à?"

Chết cái gì mà chết.

Cá mặt trăng còn chẳng sợ chết đến thế đâu.

"Ơ, anh ơi, kia kìa!"

Hyun-woo, người đang bị Seo Ji-won bám riết, chỉ vào màn hình.

~XIN MỜI PHÁT VIDEO~

Dòng chữ xuất hiện từ lúc nào không hay đang lượn sóng trôi qua.

Bình Luận (0)
Comment