Trợ Lý Đạo Diễn Quèn Lại Là Idol Thiên Tài

Chương 58

Sau khi tôi vô thức thốt ra lời xin lỗi, các thành viên liền…

"Cái anh này hôm nay hài thật. Có phải anh Kwon Eun-tae mà em biết không đấy? Tự dưng sao lại thế này?" (Song Yi-seon ngạc nhiên)

"Xin lỗi cái gì? Sao lại tại cậu cơ chứ? Phải là tại cái thằng Park Oh-gyun hay Vi Khuẩn gì đó chứ." (Kim Woo-jung bực bội)

"Đúng đấy Eun-tae à. Cậu không làm gì sai cả." (Anh Seon-woo vỗ vai)

Ngay cả anh Seon-woo, người từng có mâu thuẫn gián tiếp với tôi vì chuyện này, cũng đứng ra bênh vực, bảo rằng đó không phải lỗi của tôi.

Tự nhiên trong miệng tôi như có vị đắng ngắt.

Nếu tôi thực sự là Kwon Eun-tae, chắc sẽ không còn mặt mũi nào mà nhìn các thành viên mất.

Dù bây giờ cũng chẳng khác là bao.

Vì chuyện đó mà tôi chẳng tài nào tập trung vào chương trình được.

Cảnh quay về ký túc xá của các đội khác – chủ yếu là Trophy Boys – to và đẹp đến mức nào, hay công ty Trophy Entertainment xịn sò ra sao, tôi đều chẳng buồn để vào mắt.

Các thành viên cũng chìm trong im lặng ủ dột.

Cứ thế, một loạt cảnh quay chẳng khác gì video quảng cáo nội bộ của Trophy Entertainment tiếp tục kéo dài.

Và rồi lại đến lượt của EcL:pse.

Một trại trẻ mồ côi đột ngột xuất hiện trên màn hình nền.

[Viện trưởng: Tôi không biết mấy người nghe được tin đồn vớ vẩn gì ở đâu mà tìm đến đây, nhưng tất cả đều là bịa đặt hết. Thằng bé nó hiền lành ngoan ngoãn nên người ta mới bắt nạt, làm ra mấy cái trò xấu xa đó đấy.]

Tôi không ngờ đội ngũ sản xuất lại mò đến tận trại trẻ mồ côi để phỏng vấn.

Dù đã được làm mờ, nhưng chỉ cần nghe giọng thôi cũng biết viện trưởng đã tức giận đến mức nào.

Đoán chừng thời điểm thì có vẻ là sau khi tôi đến thăm.

Bắt đầu từ viện trưởng, hàng loạt các cuộc phỏng vấn của một người họ Kim nào đó tự xưng là bạn học của Kwon Eun-tae, và một người họ Lee là bạn học của Park Oh-gyun nối đuôi nhau xuất hiện.

Xem mà thấy cạn lời.

20 phút lên sóng ít ỏi đẫm nước mắt của EcL:pse đã bị Park Oh-gyun chiếm trọn.

Chẳng biết đây là chương trình điều tra xã hội hay chương trình giải trí của idol nữa.

Có lẽ đội ngũ sản xuất cũng nhận ra điều đó, nên chẳng bao lâu sau đã đưa ra thông báo chính thức của công ty và lá thư xin lỗi của Park Oh-gyun.

Ai nhìn vào cũng thấy là họ định lấp l**m cho qua chuyện vì không còn gánh nổi nữa.

Đã bảo rồi, không có năng lực thì đừng có đụng vào.

"Chậc."

"Em hiểu cảm giác của anh mà. Nếu là em chắc em cũng thấy cạn lời lắm."

Song Yi-seon vỗ vai tôi.

Nhưng 3 giây sau, chính Song Yi-seon sẽ phải nhảy dựng lên vì show đang chiếu đến cảnh này:

[Seon-woo: Chuyện lần này coi như xả xui cho qua đi.]

[Yi-seon: Xả xui thêm hai lần nữa chắc bọn mình lên hạng 1 Billboard mất!]

[Woo-jung, Sang-sik: À à, cái đó thì hơi...]

"Cái gì thế này!"

"Gì là gì? Là 'biên tập ác quỷ' chứ gì nữa."

"Xin giới thiệu vật tế thần Song Yi-seon."

Chuyện là Song Yi-seon thấy có camera trong ký túc xá nên đã bày trò nấu nướng, việc mà bình thường cậu ta chẳng bao giờ làm, rồi lỡ tay cắt vào ngón tay một vết rất nhỏ, cực kỳ nhỏ.

Ấy thế mà anh Seon-woo lại đáp lại một cách nghiêm túc, khiến cho đoạn hội thoại trông như thể họ đang nói về vụ của Park Oh-gyun.

Vấn đề là, đó cũng là đoạn kết cho phần lên sóng của EcL:pse.

Màn hình chuyển ngay sang phần giới thiệu tập tiếp theo.

[Tập tiếp theo!]

[Tại sao EcL:pse không thể có được hạnh phúc?]

[Họa vô đơn chí! Nhạc sĩ sáng tác đột nhiên mất liên lạc?!]

Chỉ cần phông chữ vui tươi là được hết chắc?

"Cứ thế này là hết á?"

"Thật không thể tin nổi."

Tôi cũng vậy.

________________

"Chào PD-nim ạ. Em là Kwon Eun-tae của EcL:pse."

"Ồ? Anh Eun-tae của EcL:pse à? À à, chúng ta gặp nhau ngoài đời lần đầu đúng không nhỉ?"

"Vâng. Lần họp trước em không tham dự được, thành thật xin lỗi ạ."

"Ấy, không sao đâu. Bận thì cũng có thể xảy ra mà."

"Cảm ơn anh đã thông cảm."

Hôm nay là lần đầu tiên tôi gặp mặt trực tiếp vị PD mà trước đây chỉ thấy qua cuộc gọi video.

Lần họp trước, tôi bận quay video quảng bá cho nên không tham gia được.

Những việc khác chủ yếu là sắp xếp lịch trình hay địa điểm quay nên hầu như giám đốc hoặc anh quản lý đã thay mặt làm việc.

Dù là lần đầu gặp mặt PD, nhưng tôi không hề cảm thấy xa lạ.

Bởi vì tôi đã chờ đợi ngày hôm nay từ rất lâu rồi.

"Em đã xem tập đầu tiên và thấy nó rất ấn tượng ạ."

"Hử? À, à ha ha... Cậu xem rồi à?"

"Vâng. Đương nhiên rồi ạ."

Xem chứ sao không. Tôi xem cả phát lại lẫn phát lại lần ba luôn ấy chứ.

Ngày nào cũng có lịch phát lại mà.

Bất đắc dĩ phải cày lại mỗi đêm.

Mỗi lần xem là một lần tức điên lên, suýt nữa thì không có bệnh cao huyết áp cũng phải phát bệnh.

"Ờ, không biết là... phần nào gây ấn tượng cho cậu nhỉ? A ha ha ha."

Chắc có tật giật mình không chỉ một hai chuyện, vị PD cười gượng gạo, trông vô cùng mất tự nhiên.

Vừa cười vừa lùi dần về phía sau, bộ dạng đó trông thật nực cười.

'Điệu moonwalk có khi còn giỏi hơn Kwon Eun-tae ấy chứ.'

Tôi chặn trước đường thoát của vị PD đang thi triển kỹ năng cao cấp.

Dồn ông ta vào một góc trường quay, sau lưng là bức tường.

Trên khuôn mặt của vị PD đang lùi lại từng bước, tôi như thấy được một dấu chấm hỏi to tướng hiện lên: 'Sao lại thế này?'

"PD-nim."

"Ơ ơ? Sao thế?"

"Chương trình đúng là cực kỳ ấn tượng đấy ạ."

Không phải EcL:pse, mà là Park Oh-gyun.

Tôi bỏ lửng câu nói rồi nhếch mép cười.

'Ực.'

Cổ họng của PD chuyển động.

Rồi cặp mắt ti hí của ông ta đảo như rang lạc, tránh ánh mắt của tôi.

Tôi như nghe được cả tiếng não ông ta đang vận hành hết công suất để nặn ra một câu trả lời.

Được, cứ vắt óc ra mà nghĩ đi.

Nếu có thể thì nghĩ theo hướng có lợi cho EcL:pse thì càng tốt.

Bởi vì dù là đội ngũ sản xuất hay Trophy Entertainment, tôi cũng chẳng có ý định để EcL:pse đóng vai 'kẻ ăn mày' trong vở kịch 'hoàng tử và kẻ ăn mày' mà họ đã sắp đặt.

"Vậy thì sau này mong anh sẽ cho các thành viên của chúng em lên sóng thật nhiều ạ."

"À, không không! Phải là chúng tôi nhờ các cậu giúp đỡ mới đúng. Cùng nhau cố gắng nhé!"

"Vâng. Em rất mong chờ ạ. Bọn em cũng sẽ cố gắng hết sức."

"Được rồi. Tất cả cùng, cố, cố lên...!"

Giọng của vị PD khi hô "cố lên" run rẩy yếu ớt như tiếng dê kêu.

Không biết là yếu bóng vía thật hay đang giả vờ nữa.

Tôi nheo mắt nhìn xuống ông ta một lúc rồi thôi.

Dù sao thì.

Màn chào hỏi – trá hình là một lời nhờ vả hoặc cảnh cáo – đến đây là được rồi.

Đã bị gọi đến từ sáng sớm, thôi thì làm việc vậy.

"Bây giờ chúng ta đi được chưa ạ, PD-nim?"

"Vâng vâng! Đi chứ! Nhưng anh Eun-tae cứ đi trước đi. Tôi vẫn còn việc phải làm."

"Ở đây ạ?"

"Vâng. Tự dưng tôi lại nghĩ ra một việc phải làm ngay và luôn ở đây. Lạ thật nhỉ? Ha ha."

"Vâng, à. Nếu anh đã nói vậy."

Ai nhìn vào cũng biết là nói dối, nhưng tôi vờ như không biết mà cho qua.

'Có vẻ ông ta cần thời gian ở một mình.'

Tôi đồng ý rồi quay trở lại phòng chờ nơi các thành viên đang ở.

Hôm nay là ngày ba nhóm tham gia chính thức tụ họp.

Và cũng chính là ngày diễn ra .

Bình Luận (0)
Comment