Trợ Lý Đạo Diễn Quèn Lại Là Idol Thiên Tài

Chương 59

Xét cho cùng, cũng là lần đầu tiên tôi, với tư cách là Kwon Eun-tae, gặp gỡ trực tiếp với các fans của EcL:pse.

Khi tôi xuyên vào thì cũng là lúc hoạt động debut gần kết thúc.

Các học sinh trường THCS XX mà chúng tôi gặp trong thì giống khán giả hơn là fan.

cũng vậy.

Cho đến giờ, tất cả đều được tiến hành không tiếp xúc trực tiếp.

Buổi biểu diễn có khán giả chắc phải đến sân khấu chung kết sắp tới mới diễn ra.

Dù không biết ngày hôm đó sẽ có bao nhiêu người đến xem tôi.

Dù sao thì.

Từ trước đến nay, tôi chỉ giao lưu với fan qua A-Live là chính.

Nhưng cảm giác đó vẫn giống như đang phát sóng hơn.

Có lẽ vì không được nhìn mặt và nói chuyện trực tiếp.

Tôi không thực sự cảm nhận được.

Việc mình đã thực sự trở thành một idol.

Và cả việc có những người yêu mến mình.

Vì vậy, khi nghe tin fan sẽ tham gia ghi hình hội thao, tôi đã rất đắn đo.

Tôi muốn gửi một lời cảm ơn nào đó đến những người hâm mộ đã không quản ngại đến xem EcL:pse, một nhóm nhạc vô danh của một công ty vô danh.

Tuy không thể tặng những món quà hàng hiệu đắt tiền như các idol hàng đầu khác.

Nhưng tôi muốn chuẩn bị một thứ gì đó trong khả năng tối đa của mình và các thành viên.

May mắn là các thành viên cũng đồng ý với suy nghĩ của tôi.

Thậm chí họ còn muốn làm lớn hơn những gì tôi dự định.

Và thế là, vài ngày trước khi hội thao diễn ra.

Tôi đã mở một cuộc họp ban chỉ đạo khẩn cấp cho chiến dịch "tặng quà ngược" (idol tặng quà cho fans) theo đúng kế hoạch.

Việc huấn luyện đặc biệt cho hội thao thì bỏ qua từ lâu rồi.

Huy chương đã bị cho ra rìa.

Nhưng không vấn đề gì.

Bởi vì EcL:pse có anh Seon-woo.

Dù gì cũng là cựu tuyển thủ cơ mà.

Nhờ vậy mà tôi có thể yên tâm tiến hành công việc.

"Hay là chúng ta tự tay đan khăn choàng len tặng mọi người đi ạ?"

"Em thấy sao hả? Hửm? Yi-seon à, em thấy sao?" (Tôi hỏi ngược lại)

"Sao thế ạ? Không được ạ?"

"Chắc là sẽ mất nhiều thời gian lắm nhỉ? Và quan trọng nhất, anh nghĩ chúng ta nên chuẩn bị một món quà mà có thể tặng cho tất cả các fan đến tham dự thì sẽ hợp lý hơn." (Anh Seon-woo giải thích)

Ý kiến đầu tiên của Song Yi-seon bị bác bỏ không một lời phản đối.

Sau đó, mọi người cũng nói không ngớt nhưng chẳng có gì thực tế cả.

"Mọi người chắc ai cũng từng có một nghệ sĩ mình yêu thích đúng không. Lúc đó mọi người có muốn nhận được món quà gì không?"

Thấy không ổn, tôi đành phải lên tiếng.

Nghe tôi nói, Kim Woo-jung đang chống cằm suy nghĩ bỗng chuyển chủ đề.

"Thế còn cậu thì sao? Cậu thích ai?"

"Đúng rồi, tự dưng tò mò ghê. Cậu bảo không thích ca sĩ nào nên lúc thử giọng còn hát cả bài ái quốc ca nữa mà. Tớ lần đầu tiên thấy có người hát ái quốc ca mà đậu đấy." (Kim Sang-sik hùa theo)

Sự quan tâm của các thành viên chuyển sang chủ đề 'Ca sĩ Kwon Eun-tae yêu thích là ai'.

Ngay cả Yoon Hae-il, người tôi tin tưởng nhất, tuy không nói gì nhưng cũng là người vểnh tai hóng chuyện nhất.

Ủa, tại sao?

Đến nước này thì có lẽ tôi phải chấp nhận sự thật là khả năng tập trung của bọn này chỉ giới hạn trong 10 phút thôi.

Nếu không thì chẳng có lý do gì mỗi lần định làm gì là y như rằng lại đi lạc đề.

"Lúc đó cậu cũng ở đó mà. Cậu có nhớ anh Eun-tae nói gì không?" (Song Yi-seon quay sang hỏi Han Gyeo-ul)

"Không nhớ, nên biến đi."

Hai đứa này lại bắt đầu rồi đấy. Đặc biệt là thái độ của Han Gyeo-ul, em ấy đã cắt ngang lời Song Yi-seon như thể nó không đáng để nghe.

Rốt cuộc hai đứa này có vấn đề gì vậy?

Thấy không khí đột nhiên lạnh đi, Song Yi-seon nhún vai cố gắng làm dịu tình hình.

Nhưng lúc này thì làm gì cũng chẳng thấy ổn nữa.

"Này, hai đứa."

"Anh à, thôi được rồi."

Song Yi-seon ngăn Kim Woo-jung định lên tiếng.

Nhưng không thành công.

Những người đứng xem bên cạnh cũng đã chịu đựng đủ rồi. Thế nên, chuyện hai đứa này cần được dứt điểm, cái gì phải đến cũng đã đến.

Kim Woo-jung xắn tay áo lên.

"Được cái gì mà được chứ. Tụi anh cứ làm ngơ cho qua nên hai đứa tưởng ngon ăn lắm hả? Tưởng tụi anh không biết hai đứa cứ đụng nhau là làm hỏng bầu không khí à?"

"Đúng đấy, thế lại hay. Yi-seon, Gyeo-ul, có chuyện gì từ trước đến nay, hôm nay nói hết ra ở đây đi." (Kim Sang-sik thêm vào)

"... Hai em nghe lời các anh đi." (Anh Seon-woo chốt hạ)

"Nói đi. Từ đầu đến cuối, không được bỏ sót một chi tiết nào. Không có chuyện vì là vị thành niên mà được nương tay đâu." (Kim Woo-jung nghiêm giọng)

Trước sự dồn ép của các anh, đuôi mắt của Song Yi-seon cụp xuống ngay lập tức.

Han Gyeo-ul im bặt, vẻ mặt lộ rõ sự bực bội với tình hình hiện tại.

Đã làm sai rành rành mà còn cố chấp đến cùng.

"Eun-tae hyunggg."

Song Yi-seon bám lấy tôi như thể tôi là tia hy vọng cuối cùng của cậu ta.

Vì trong lúc các thành viên khác thay nhau lên tiếng, chỉ có mình tôi là im lặng.

"Anh đây không có quyền phát biểu."

Tôi dùng ngón cái chỉ về phía các thành viên.

Đứa nào đứa nấy đều đang nhìn tôi chằm chằm như thể chỉ cần tôi nói một câu vớ vẩn là sẽ không để yên.

Cuối cùng, nhận ra tôi cũng không đứng về phía mình, nụ cười trên mặt Song Yi-seon vụt tắt.

'Xem ra đúng là có chuyện thật rồi.'

Phải rồi, chuyện tặng quà ngược cho fans bây giờ không phải là vấn đề.

À không, nó cũng là vấn đề đấy, nhưng trước mắt còn có một vấn đề to hơn nữa cơ mà.

Giải quyết cái này trước rồi hẵng tính bước tiếp theo.

... Chắc là sẽ tính được bước tiếp theo chứ?

Thời gian cứ trôi mà mối quan hệ giữa hai đứa chẳng có dấu hiệu gì là sẽ được giải quyết.

Nguyên nhân là do Han Gyeo-ul một mực từ chối khai báo.

Han Gyeo-ul không mở miệng, Song Yi-seon cũng câm như hến*.

(Hai khứa này nhỏ mà lì haha)

Thế là người sốt ruột, nóng gan nóng ruột lại là các thành viên còn lại, trừ tôi.

Tôi thì vẫn đang trong chế độ quan sát tình hình.

"Hai đứa thật sự định cứ im lặng thế này mãi à?" (Anh Seon-woo bắt đầu mất kiên nhẫn)

"Cứ thế này nữa là các anh nổi giận đấy nhé? Hư quá rồi đó?" (Kim Woo-jung dọa dẫm)

"......" (Han Gyeo-ul im lặng)

"......" (Song Yi-seon im lặng)

Nổi giận cũng rồi, quát tháo cũng rồi, dỗ dành cũng rồi, nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng đến đáng sợ.

"Aiss! Tức chết mất thôi!"

Kim Woo-jung cuối cùng cũng bùng nổ.

Cậu ta nằm vật ra chiếc ghế sofa đắt nhất trong ký túc xá, giãy đành đạch để thể hiện sự bực bội của mình.

Chiếc ghế sofa không chịu nổi sức nặng của Kim Woo-jung, kêu lên những tiếng kẽo kẹt đầy bất an.

"Thôi đi. Lò xo ghế sắp hỏng hết rồi kìa."

"Em mua cái mới đền là được chứ gì!"

"Lại tiêu tiền như rác."

"Woo-jung à, chắc là ba cậu mua cho chứ đâu phải cậu."

"Sao ngay cả anh Seon-woo cũng nói thế hả?? Em đang bực hai đứa maknae mới vậy màaa...!"

Bị cả anh Seon-woo quay lưng, Kim Woo-jung sốc nặng, ngồi phịch xuống.

Rồi cậu ta phá lên cười như một kẻ mất trí.

"A ha ha ha. Gia đình này hay ho thật đấy. A ha ha ha."

"Đừng có làm lố nữa coi."

Tôi gạt phắt đôi chân của Kim Woo-jung, người đã nằm ườn ra đó, sang một bên rồi nói.

"Chẳng phải chúng ta là gia đình chứ không phải quan hệ công việc sao? Là gia đình mà, phải không anh Seon-woo? Thế sao lại đối xử với gia đình như thế? Tại sao gia đình lại phải cãi nhau chứ? Thời gian để sống hòa thuận với nhau còn không đủ, tại sao lại phải thế này chứ!"

"Thường thì vì là gia đình nên mới càng không hòa thuận đấy ạ."

Song Yi-seon lẳng lặng chen vào một câu.

Tất nhiên, không ngoại lệ, cậu ta bị chặn họng ngay lập tức.

Còn chưa kịp lấy lại vốn.

"Câm miệng, tên tội đồ kia! Tội nhân dù có mười cái miệng cũng không có lời nào để bào chữa đâu." (Kim Woo-jung nhập vai)

"... Chậc. Nói thật thì vở kịch tình huống của anh Woo-jung nhạt phèo à."

"Cái gì? Không được rồi. Người đâu, lôi tên này ra đánh cho một trận."

"Tuân lệnh!" (Kim Sang-sik hưởng ứng)

Lại nữa rồi.

Lại có dấu hiệu đi lạc sang một con đường khác.

Nhìn kỹ lại thì cấu trúc là Kim Woo-jung bắt đầu diễn, rồi Kim Sang-sik ở bên cạnh hùa theo.

Hóa ra hai tên này mới là vấn đề. Chắc tôi không thể im lặng quan sát nữa rồi…

Bình Luận (0)
Comment