Tôi giật lấy "cây gậy" ọp ẹp làm từ giấy cuộn tròn từ tay Kim Sang-sik.
"Ngồi xuống."
"Dạ."
Kim Sang-sik ngoan ngoãn ngồi vào chỗ.
Cái bộ dạng đó, nếu tôi chìa tay ra chắc nó cũng đưa tay cho thật.
'Mày là cún chắc.'
Tuy cạn lời nhưng tôi nhanh chóng thu lại ánh mắt đang nhìn xuống Kim Sang-sik.
"Nếu định lãng phí thời gian thế này thì thà ra phòng gym tập mấy môn của đại hội thể thao còn hơn, không phải sao?"
"Cũng đúng."
"Này. Cậu mà công nhận ở đây thì tôi biết giấu mặt vào đâu?" (Kim Woo-jung phản đối)
"Hai người cứ im miệng lại đi. Có gì muốn nói thì lấy sổ ra mà viết."
Cả hai đứa phản kháng lại lệnh cấm nói của tôi.
"Cậu là cái thá gì mà bắt bọn này làm cái này cái nọ hả?!"
"Đúng thế! Cậu là cái thá gì!"
"Anh, hay là nhốt bọn họ vào phòng luôn đi?" (Yoon Hae-il đề nghị)
"Ừm... Thế cũng được nhỉ?"
"Bịt miệng lại luôn đi."
Không biết kiếm đâu ra, Yoon Hae-il đưa cho tôi một cuộn băng keo xanh.
"Hự!"
"Hự!"
Thấy tình hình bất lợi, Kim Woo-jung và Kim Sang-sik vội vàng tự bịt miệng mình lại.
Được rồi. Hai đứa này xử lý xong.
Tôi chuyển mục tiêu sang bộ đôi maknae gây chuyện.
"Hai đứa thì nói đi. Nếu không nói được bằng miệng thì lấy sổ ra đây mà viết."
"Ư ưm, ưm ưm ưm!"
Song Yi-seon lắc đầu từ chối. Cậu ta cũng bắt chước Kim Woo-jung và Kim Sang-sik lấy tay bịt miệng.
Còn Han Gyeo-ul thì khỏi nói, chẳng thèm đáp lại một lời.
Tôi vốn không muốn làm đến mức này, nhưng.
'Xem ra cần một biện pháp mạnh.'
Tôi lặp lại câu nói y hệt, chỉ thay đổi chủ ngữ.
"Bây giờ không nói lúc còn có cơ hội thì hai đứa sẽ bị nhốt đấy."
"Gì cơ?!"
"......!"
Quả nhiên, phản ứng đến ngay lập tức.
"Ở trong đó hai đứa có đấm nhau túi bụi hay làm gì thì anh cũng kệ, tự mà giải quyết với nhau."
Tôi ra hiệu bằng mắt cho anh Seon-woo và Yoon Hae-il, cả hai lập tức hành động.
Mỗi người kèm chặt một đứa, Song Yi-seon và Han Gyeo-ul.
Kim Woo-jung và Kim Sang-sik đang bị bịt miệng cũng ở bên cạnh phụ giúp.
Nhưng dù đã làm đến thế thì miệng hai đứa Yi-seon và Gyeo-ul vẫn ngậm chặt.
Tốt thôi. Mọi thứ đều đang diễn ra suôn sẻ.
Tôi dẫn đầu đi về phía căn phòng nhỏ để nhốt hai đứa.
Lúc này, có lẽ đã bị sự chân thành của các anh chạm đến trái tim, Song Yi-seon cuối cùng cũng giơ cờ trắng đầu hàng.
"A aaaa, được rồi! Được rồi em nói! Em sẽ nói mà! Làm ơn thả em ra đi."
"Còn em không có gì để nói cả."
Han Gyeo-ul dội một gáo nước lạnh khiến mọi chuyện lại về con số không.
"Này!! Cái tên Han Gyeo-ul này!" (Song Yi-seon tức điên)
Còn Kim Woo-jung và Kim Sang-sik đời nào bỏ lỡ cơ hội này.
"Người ta bảo không có gì để nói kìa. Tiếp tục thi hành lệnh giam giữ đi!!"
"Tuân lệnh!"
Hai cái miệng vừa được tự do lập tức hò nhau "một, hai, ba", lôi xềnh xệch Song Yi-seon và Han Gyeo-ul đi.
"Không, không, em nói mà! Em sẽ nói! Cho em nói đi màaaa. Cứu người vớiiii!"
Tình thế đảo ngược.
Giờ lại đến lượt Song Yi-seon van xin được nói sự thật.
Có vẻ cậu ta sợ bị nhốt chung với một mình Han Gyeo-ul lắm rồi.
Đến nước này thì tôi phải tìm cho ra lý do tại sao hai đứa lại ghét nhau đến thế.
Các thành viên thả Song Yi-seon ra.
Chẳng cần ai bảo, Song Yi-seon tự giác quỳ xuống sàn.
Đúng là vậy mà.
Song Yi-seon bình thường mới là người nhập tâm vào vở kịch của Kim Woo-jung nhất.
"Em cũng không biết lý do... nhưng tóm lại là do Han Gyeo-ul ghét em."
Song Yi-seon co rúm lại, lẩm bẩm lí nhí, không giống cậu ta chút nào.
"Cái gì cơ?"
"Không nghe thấy, nói to lên xem nào."
"Thì em đã bảo là em cũng không biết tại sao Han Gyeo-ul lại ghét em màaaa."
‘Nói cái quái gì vậy?’ - Tôi bất giác cau mày.
Không chỉ mình tôi, mọi người đều đang dỏng tai nghe lời của Song Yi-seon.
Không phải là nói quá, mà đứa nào đứa nấy đều dí sát tai về phía mặt Song Yi-seon.
Vậy mà Song Yi-seon vẫn cứ lầm bầm, không có ý định nói to hơn.
"Nhưng em không sao đâu. Chuyện này cũng không phải một hai lần."
"Yi-seon à, em nói vậy là có ý gì?"
Anh Seon-woo không biết làm thế nào mà nghe được, vội vàng kéo Song Yi-seon đang quỳ dưới đất đứng dậy.
Gì đây, có chuyện gì thế?
"Nói lại từ đầu, rõ ràng rành mạch xem nào. Nhanh lên."
Anh Seon-woo cứng mặt lại.
Một bộ dạng hiếm khi thấy được.
Hoàn toàn khác với lúc có xích mích với tôi.
Chỉ cần vậy thôi cũng đủ cảm nhận được mức độ nghiêm trọng của sự việc.
Song Yi-seon có lẽ cũng nhận ra mình không thể cứ thế cho qua chuyện được nữa.
Buông xuôi tất cả, Song Yi-seon chán nản nói to lên như các thành viên mong muốn.
"Ý em là không phải chỉ Han Gyeo-ul, em quen với việc bị người khác ghét rồi. Từ hồi tiểu học, bọn bạn đã ghét em rồi. Bảo là một đứa vừa không biết hát, vừa không biết nhảy, chỉ được cái mặt mà vênh váo."
"Biết ngay mà."
"Gyeo-ul à, em yên đi."
Anh Seon-woo lên tiếng cảnh cáo Han Gyeo-ul, người đang cười nhạt bên cạnh một cách mỉa mai.
Han Gyeo-ul lườm Song Yi-seon.
Như một con ma, Song Yi-seon cảm nhận được ánh mắt đó, vội rụt cổ lại.
"Này. Dù gì thì trong cái nhà này cậu đang đóng vai phản diện đấy nhé? Biết điều một chút đi."
Tôi thì thầm đủ để chỉ mình Han Gyeo-ul nghe thấy.
Không quên dùng khuỷu tay thúc nhẹ vào chỗ hiểm của Han Gyeo-ul.
Thế là Han Gyeo-ul trợn mắt lên như thể oan ức lắm.
'Liếc cái gì hả?'
Tôi cũng trợn mắt lại đáp trả.
Trong lúc tôi và Han Gyeo-ul đang âm thầm đối đầu.
"Yi-seon à, sao Gyeo-ul lại ghét em chứ? Chẳng có lý do gì để ghét cả. Không phải vậy đâu."
"Không phải đâu ạ. Han Gyeo-ul ghét cay ghét đắng em luôn ấy."
"Anh nói là không phải mà. Gyeo-ul, em có ghét Yi-seon không? Không phải đâu, đúng không?"
Trời ạ, cái ông anh này. Ai nhìn vào cũng thấy “phải” là đúng còn "không phải" không đúng mà.
'Mấy đứa nhà mình không thể nào như thế được.' - Một sự chối bỏ thực tại đến cùng cực của Seon-woo.
Và Han Gyeo-ul đã đập tan tành cái ảo tưởng đó của anh Seon-woo.
"Không, em ghét cậu ta."
"Cái, cái, cái gì??"
"Em nói là em ghét! Song Yi-seon! Em ghét cậu ta! Ghét đến kinh tởm."
Trước cú ném bóng thẳng của Han Gyeo-ul, đến một tiếng thở dài mọi người cũng không thể thốt ra.
Thay vào đó là một sự im lặng tựa như địa ngục đến từ phía các thành viên, giờ họ lại bị đảo ngược, không thể thốt ra một lời nào.
'Làm sao bây giờ?'
Không cần nói cũng thấy vẻ mặt khó xử hiện lên trên mặt các thành viên khác.
Chỉ có đương sự Song Yi-seon là vẫn giữ được vẻ bình thản.
"Từ đầu đến chân không có chỗ nào vừa mắt. Như chính mồm nó nói đấy, vừa không biết nhảy vừa không biết hát mà cứ vênh váo cũng thấy ngứa mắt rồi. Nói chung là ghét toàn tập."
Mặc kệ các anh có sốc hay không, Han Gyeo-ul cứ thế vạch ra từng điểm đáng ghét của Song Yi-seon.
Nhờ vậy mà mặt anh cả kiêm leader Seon-woo tái đi như tàu lá chuối.
"Chỉ trước mặt các anh mới giả vờ ngoan ngoãn, dễ thương, làm lố cũng thấy phát bực. Các anh không biết đâu? Đằng sau lưng nó âm u đến mức nào đâu."
"... Này này, tôi đã làm gì cậu mà bảo tôi âm u chứ hả?? Từ lúc sinh ra đến giờ đây là lần đầu tiên tôi bị nói là âm u đấy nhé?"
Song Yi-seon nổi đóa.
Thế là cảm xúc của Han Gyeo-ul cũng bị đẩy lên cao.
Không giống mọi khi, Han Gyeo-ul cao giọng, dồn ép Song Yi-seon.
"Chẳng phải mày tự phân cấp bậc rồi coi thường người khác sao? Ngay trước mặt người khác còn nói xấu. Đừng bảo là không có nhé?"
"Ơ! Không có làm thế nhé? Mày đừng có mà vu oan cho người vô tội!"
Vì không biết cách cãi nhau nên cuộc đấu khẩu cứ thế diễn ra một cách trẻ con đến lạ.
Dù chỉ là một cuộc cãi vã vặt vãnh, nhưng có thể cảm nhận được ý chí không bao giờ chịu thua Song Yi-seon của Han Gyeo-ul.
Tóm tắt lại cuộc đối thoại cứ luẩn quẩn một chỗ này thì là thế này.
Thời còn là thực tập sinh, Song Yi-seon đã cùng một nhóm thực tập sinh khác – không phải các thành viên EcL:pse bây giờ – hùa vào bắt nạt Han Gyeo-ul.
Nếu đây là sự thật thì sau này sẽ còn nhiều chuyện đau đầu nữa.
Bởi vì đối với Han Gyeo-ul, đây chắc chắn không phải là một mối hận thù tầm thường.
Giá như có thể bỏ qua được tình huống này. Nhưng đâu có được. Đời không chiều lòng người:
Xuyên vào Kwon Eun-tae cũng xuyên rồi, bảng trạng thái cũng có, hệ thống (K) cũng có, thì tôi bỏ qua làm sao được chứ?
Chẳng có cái gì là theo ý mình cả, aisss, hệ thống, K, mày đâu?
[Xin lỗi. Đây là vấn đề mà hệ thống không thể tùy tiện can thiệp được.]
Biết rồi. Biết rồi nhưng mà…
Ý là hãy hiểu cho tâm trạng của tôi, người phải cầu cứu đến cả một hệ thống bí ẩn này đi chứ?