Trợ Lý Đạo Diễn Quèn Lại Là Idol Thiên Tài

Chương 61

Cuộc cãi vã giữa 2 maknae vẫn đang tiếp diễn.

"Wow, đúng là cạn lời. Không phải tao mà là mày mới là đứa bắt nạt mọi người thì có?! Chẳng phải chính mày là đứa bảo tao với mấy anh khác không cùng đẳng cấp nên mỗi lần tập luyện đều đòi tập một mình còn gì? Tưởng khi không mà bị ghét à?"

"Thì đó là sự thật mà."

"Cái thằng này!"

Song Yi-seon tức đến mức không biết phải làm sao, cuối cùng cũng vung tay về phía Han Gyeo-ul.

"Đứng im."

"Aaaaaa! Đau! Đau em!"

Tôi nhanh chóng bẻ quặt tay Song Yi-seon ra sau lưng.

Rầm- !

Song Yi-seon đang giãy giụa thì đập đầu gối vào thành ghế sofa.

"Áaa!"

"Đáng đời." (Han Gyeo-ul cười khẩy)

"Cậu cũng muốn bị thế à?" (Tôi bộp lại không khoan nhượng)

"......"

Han Gyeo-ul im bặt thay cho câu trả lời.

Trong lúc đó, Song Yi-seon sụt sịt quay lưng lại.

Rồi cậu ta tựa trán vào tường mà lẩm bẩm.

"Không phải em bắt nạt mà chỉ là... chỉ là vì ngại cậu ta nên mới giữ khoảng cách thôi. Nếu biết sau này sẽ debut cùng một nhóm thì em cũng không làm thế đâu? Lúc mấy anh khác bảo Han Gyeo-ul láo xược, phải cho nó một trận, em cũng là người cản lại mà?"

"Mỗi lần đổi phòng tập, người báo cho nó cũng chỉ có mình em thôi… Bực mình thật sự."

Mỗi lần nói, Song Yi-seon lại đập trán vào tường, cả bức tường lại rung lên.

"Yi-seon à! Đừng làm thế!"

Anh Seon-woo hoảng hốt, dùng hai tay chặn lại vì sợ sẽ lưu vết bầm tím trên trán Yi-seon.

Các thành viên khác cũng giật mình, kéo Song Yi-seon ra khỏi tường.

"Em ấy nói có đúng không?"

"... Em không biết."

"Mày không biết thì ai biết? Bọn anh chắc?"

Han Gyeo-ul cắn môi thay cho câu trả lời.

Thường thì người ta hay nổi đóa vì những chuyện nhỏ nhặt.

Với một thiếu niên đang trong giai đoạn hình thành nhân cách thì lại càng như vậy.

Do đặc thù công việc nên dù có ngứa mắt nhau đến mấy cũng không thể không gặp mặt.

Cứ thế tích tụ dần rồi bùng nổ thành một thảm kịch như hôm nay.

Hiểu thì có hiểu. Hiểu thì hiểu nhưng...

Dù vậy đi nữa.

"Này, cậu sửa cái nết lại đi. Nếu không muốn cả nhóm này tan nát."

Sau này mà cứ thế này mãi thì mệt lắm.

Tôi không hề có ý định chỉ trích một mình Han Gyeo-ul nhưng vì tính cách kiểu này sẽ rất khó sống trong showbiz nên đành phải nói thẳng.

Như đã nói đi nói lại, thằng bé này vẫn còn là một đứa trẻ chưa có cả chứng minh nhân dân.

Mà nói đi cũng phải nói lại, Han Gyeo-ul có làm gì tày trời đâu, không nghiện ngập, không cờ bạc phi pháp, cũng chẳng dính phốt tình ái.

Thế này là quá ổn rồi.

Ngoại hình hay năng lực cũng đâu phải dạng vừa.

Nếu xét theo độ khó, thì sự nghiệp idol của Kwon Eun-tae vẫn chỉ đang ở chế độ Dễ.

Biết đâu còn chưa qua cả màn hướng dẫn ấy chứ?

Từ fancam lễ hội cá băng đến chương trình Đột kích Match Up, cả một chuỗi sự kiện cứ như một dàn domino được sắp xếp hoàn hảo.

Cơ hội cứ liên tục tìm đến Kwon Eun-tae và EcL:pse không một phút ngơi nghỉ, quả thực là một kỳ tích.

Cứ như thể có ai đó nhúng tay vào, mọi việc cứ thế diễn ra suôn sẻ.

Dù đôi lúc cũng vấp phải vài tảng đá ngầm, nhưng kết quả cuối cùng vẫn nghiêng về phía có lợi cho chúng tôi, đó là sự thật.

Tình huống hiện tại cũng vậy.

Tuy có hơi đau đầu, nhưng đây là chuyện sớm muộn gì cũng phải giải quyết một lần cho xong.

Có điều nó đến hơi sớm hơn dự kiến một chút.

Nhưng chuyện đã rồi thì cũng không thể rút lại được.

Có thể tua nhanh thời gian tương lai, chứ không thể quay ngược về quá khứ.

Vậy nên, đây là một kiểu "liệu pháp sốc".

Cũng là một lời khuyên chân thành với tư cách là một người anh, một thành viên cùng nhóm.

Dù lúc nãy có hơi nóng nảy mà buột miệng, nhưng cũng đâu có sai.

Ngành này dù đúng là cứ nổi tiếng là có tất, nhưng cũng cần phải có kỹ năng xã giao ở một mức độ nào đó.

Sự nổi tiếng có được một lần mà kéo dài mãi mãi thì còn gì bằng.

Nhưng khả năng đó xem ra là rất mong manh.

Những ngôi sao hàng đầu lừng lẫy nhất, một khi đã chạm đến đỉnh cao, rồi cũng sẽ có ngày phải đi xuống.

Huống chi là đối với idol, cái chu kỳ đó còn ngắn hơn rất nhiều.

Không biết EcL:pse có thể leo cao đến đâu, nhưng với cái tính cách của Han Gyeo-ul hiện tại, thì việc rơi xuống cũng chỉ là trong chốc lát.

Không phải tự nguyện, mà là bị ngoại cảnh tác động.

Hơn nữa, nếu đã là một nhóm chứ không phải solo, thì phải đặt hình ảnh của nhóm lên hàng đầu.

Vậy nên, những yếu tố có thể làm tổn hại đến danh tiếng thì nên xử lý từ sớm mới có lợi.

Vì chính bản thân Han Gyeo-ul, và cũng vì cả tập thể mang tên EcL:pse.

"Cái... cái gì chứ... em, làm sao... tính cách của em thì sao..."

"Gyeo-ul à, em không sao đấy chứ?" (Anh Seon-woo lo lắng)

"Han Gyeo-ul bị hỏng rồi à? Tự nhiên nói lắp thế, thằng này lại sao nữa đây?" (Kim Woo-jung ngơ ngác)

Ôi thôi xong.

Xem ra trong suốt 18 năm cuộc đời của Han Gyeo-ul, tôi là người đầu tiên cho nó một lời khuyên như thế này.

Han Gyeo-ul lắp bắp, miệng không khép lại được.

Đúng như lời Kim Woo-jung nói, trông nó cứ như một con robot bị lag, hỏng hóc rồi.

Xem ra “liệu pháp sốc” của tôi đã có tác dụng triệt để.

Chỉ là tôi không ngờ không những Han Gyeo-ul mà các thành viên khác cũng sốc theo.

Đặc biệt là Song Yi-seon, cậu ta đúng nghĩa là sốc đến ngã ngửa ra sau.

Vì thế mà Kim Sang-sik và Yoon Hae-il, hai người đang giữ tay chân Song Yi-seon, cũng ngã theo dây chuyền.

Mà, tôi cũng không có ý định đó, nhưng chẳng hiểu sao lại thành ra thế này.

Trong nháy mắt, ký túc xá biến thành một bãi chiến trường.

"Eun-tae à, em nói với Gyeo-ul hơi nặng lời..." (Anh Seon-woo ái ngại)

"Đâu có đâu anh. Em chỉ nói sự thật thôi mà."

"Thì thế mới là nặng lời đấy."

"......!"

Anh Seon-woo chốt hạ một câu khiến tôi câm nín.

Liệu anh Seon-woo có biết không nhỉ.

Rằng cái sự thật mà anh vô tình thừa nhận đã giáng một cú sốc thứ hai lên Han Gyeo-ul.

"Gyeo-ul à, đừng tổn thương quá nhé. Eun-tae cũng chỉ vì lo cho em thôi. Không phải thật lòng đâu."

Đúng là không biết gì thật.

Anh Seon-woo, với khuôn mặt ngây thơ không biết gì, lại còn bồi thêm một cú chí mạng, vỗ về Han Gyeo-ul.

Không biết lời an ủi đó nghe có chân thành được bao nhiêu.

Đã đến lúc kết thúc cuộc tranh cãi nhàm chán này rồi.

"Thế rốt cuộc cậu muốn cái gì hả Han Gyeo-ul? Song Yi-seon lúc trước đối xử lạnh nhạt với cậu, giờ nhìn ngứa mắt nên muốn đuổi nó ra khỏi nhóm, đúng không?"

"Anh!"

"Này, Kwon Eun-tae!"

"Eun-tae à!"

Nghe đến hai chữ "ra khỏi nhóm", các thành viên phản ứng kịch liệt.

Song Yi-seon thì đã để những giọt nước mắt chực chờ bấy lâu nay rơi xuống.

Không hiểu sao vai phản diện lại từ Han Gyeo-ul chuyển sang tôi rồi thì phải?

… Chắc là do mình tưởng tượng thôi nhỉ?

Cảm giác khó chịu vẫn không tan đi.

"Sao lại chỉ có mình em phải rời nhóm? Tại sao chứ? Vì Han Gyeo-ul là cháu giám đốc nên không được động đến, đúng không?"

Song Yi-seon lấy tay áo quệt mắt lia lịa.

Vành mắt đỏ hoe sưng húp vẫn còn ướt đẫm.

"......"

Tôi im lặng, chờ đợi Han Gyeo-ul sẽ dao động trước màn khóc lóc của Song Yi-seon.

"Này, cái cậu muốn thật sự là tôi phải rời nhóm à? Hả?" (Song Yi-seon gào lên)

"... Ai nói thế đâu? Cậu có rời nhóm... hay không thì liên quan quái gì đến tôi." (Han Gyeo-ul cứng rắn đáp lại)

"Sao lại không liên quan?! Tại sao! Đồ mất nết! Đồ đáng ghét! Đồ khốn nạn! Mày là cháu giám đốc thì ngon lắm à? Có tiền thì có quyền, không tiền thì có tội!"

Cuối cùng thì Song Yi-seon cũng túm lấy cổ áo Han Gyeo-ul và lắc mạnh.

Mỗi lần bị lắc, tôi có thể thấy linh hồn của Han Gyeo-ul như đang bị vắt kiệt.

Bình Luận (0)
Comment