Trợ Lý Đạo Diễn Quèn Lại Là Idol Thiên Tài

Chương 62

"Ai đó can hai đứa nó giùm tôi với được không? Tôi không muốn làm trọng tài cả ngày đâu." (Yoon Hae-il thở dài)

"Mấy đứa, thôi đi. Sao lại đánh nhau thế hả?" (Anh Seon-woo can ngăn)

"Không túm tóc nhau là may lắm rồi..." (Kim Sang-sik lẩm bẩm)

Chẳng những không kết thúc, mà còn là một cuộc xung đột không hồi kết.

Cứ thế này thì có khi chả có quà cáp gì sất, cứ thế tay không đi hội thao mất thôi?

'Không thể trì hoãn thêm được nữa.'

Phải nhanh lên.

Quan hệ của hai đứa không thể nào tốt lên một cách thần kỳ trong ngày hôm nay được.

Vậy thì, tạm thời chỉ còn cách bắt chúng nó phải giả vờ thân thiết với nhau thôi.

"Đến nước này rồi thì cậu cũng thấy việc rời nhóm là không đúng, phải không?"

"......"

"Đương nhiên rồi! Tuyệt đối không rời! À không, không thèm rời!" (Song Yi-seon hét)

...Thằng nhóc này đúng là. Thôi, nói nữa lại bực mình. Haiz.

Tạm thời bỏ qua Song Yi-seon, người đang vừa khóc lóc vừa nằm lăn ra sàn thành hình chữ Đại.

"Từ trước đến giờ, cả cậu và Song Yi-seon đều có vẻ đã có hiểu lầm với nhau. Tất nhiên, lỗi của cậu có vẻ lớn hơn, nhưng dù sao thì. Hôm nay tôi không bắt hai đứa phải giải quyết hết mọi chuyện. Thay vào đó."

Tôi tập trung vào Han Gyeo-ul.

"Công tư phân minh vào. Dù mấy đứa có là trẻ vị thành niên mặc đồng phục đi học đi chăng nữa, thì một khi đứng trước camera, mấy đứa cũng là người của xã hội như tôi và các anh khác thôi. Không phải sao?"

"......"

Han Gyeo-ul vẫn giữ im lặng đến cùng.

Cái tôi đúng là cao ngút trời.

Tôi định bụng kết thúc mọi chuyện, liền đỡ Song Yi-seon dậy.

"Sau này hai đứa cũng đừng cố gượng ép thân thiết với nhau làm gì. Cứ giữ quan hệ đồng nghiệp kinh doanh vừa phải là được rồi, miễn là đừng thể hiện ra trước camera."

"Khoan đã, chúng ta là gia đình..." (Song Yi-seon sụt sịt)

"Mấy cái câu đó cứ coi như là của giáo phái tà đạo đi, nghe tai này lọt tai kia cho nhẹ đầu."

Tôi phủi bụi trên quần áo của Song Yi-seon.

Dạo này cứ viện cớ bận rộn mà trì hoãn việc dọn dẹp, không ngờ bụi đã vo thành cục lăn lóc khắp nơi rồi.

'Có vẻ đã đến lúc phải tổng vệ sinh ký túc xá rồi đây.'

Trong lúc đầu óc đang tính toán xem lịch trình khi nào trống.

"Thật sự chỉ cần như thế là được ạ?"

Han Gyeo-ul siết chặt nắm đấm đang run lên, hỏi.

'Thằng nhóc này không lẽ định đánh mình?'

Tôi cảnh giác đáp lại.

"... Ừ."

"Nếu thế thì em... cũng không sao ạ."

Như đã chờ câu trả lời của tôi, Han Gyeo-ul buông lỏng nắm đấm.

Gì đây trời?

"Em thì quá được luôn ấy chứ. Không như ai kia, em đây là dân chuyên nghiệp chính hiệu."

Song Yi-seon khịt mũi, nói móc một câu.

Han Gyeo-ul thì chẳng thèm để tâm đến Song Yi-seon.

"......"

"Thôi, tất cả giải tán đi." - Tôi phẩy phẩy tay.

Ừ, cứ coi nhau như người vô hình đi. Có khi thế lại tốt hơn.

"Hai đứa bây, nghe đây, chỉ một lần nữa thôi mà cãi nhau trước mặt các anh. Thì lúc đó cả hai đứa sẽ bị l*t s*ch sành sanh, chỉ còn mỗi cái quần sịp mà đuổi ra khỏi nhà đấy, biết chưa!"

Tình hình kết thúc bằng một màn giáo huấn của Kim Woo-jung mà có khi thế hệ phụ huynh cũng chẳng dùng đến.

Tuy có hơi qua loa đại khái, nhưng dù sao thì cánh cửa để bước sang giai đoạn tiếp theo cũng đã mở ra.

___________________

Phòng chờ của EcL:pse sau khi "xử đẹp" PD và quay về trong tâm trạng phấn chấn.

Giống như một cái chợ trời, không có chỗ để đặt chân.

Vốn dĩ vì đông thành viên nên cũng không gọn gàng cho lắm, nhưng hôm nay thì mức độ bừa bộn đặc biệt nghiêm trọng.

Dù có lý do đi chăng nữa, nhưng thế này thì cũng hơi quá.

"Mình chuẩn bị đủ số lượng rồi đúng không anh?"

"Ừ. Đề phòng bất trắc nên anh đặt mỗi thứ 200 cái rồi."

"Nhưng lỡ không đủ thì sao ạ?"

"Gì? Phụt. Êi, không đời nào."

Anh quản lý xua tay, khẳng định chắc nịch rằng chuyện đó tuyệt đối sẽ không xảy ra.

… Tại sao nhỉ? Gì đây? Cảm giác khó chịu một cách kỳ lạ.

Cái tiếng "phụt" đó rõ ràng là tiếng "phụt" của sự chế giễu mà.

Thấy tôi nheo mắt nhìn chằm chằm, anh quản lý mới muộn màng nhận ra sự tồn tại của tôi.

"Ơ, Eun-tae đến rồi à? Đến lúc nào thế?"

"Vừa mới ạ."

Biết là anh ta chậm tiêu rồi, nhưng không ngờ lại đến mức này.

Đúng là kiểu người sống một mình một cõi cho nó thanh thản.

"Anh, nhìn này. Gói đẹp không?"

"Ừ, đẹp đấy."

Tôi gạt đi vẻ khó chịu, kiểm tra mấy gói quà đang chiếm lĩnh phòng chờ.

Quả nhiên tay nghề của dân chuyên nghiệp có khác.

Vì đặt gấp nên tôi cũng không kỳ vọng nhiều, nhưng thành quả lại tốt hơn tôi nghĩ.

"Đúng là bõ công đi tìm thật."

"Hôm qua à không, đến tận lúc đi em vẫn phải ký đến rụng cả tay, nhưng giờ nhìn thế này thấy tự hào ghê."

"Thế thì lát nữa đấu vật tay chắc thua rồi."

"Lo gì ạ? Chúng ta có anh Seon-woo mà!"

"Oa, mấy đứa định tạo áp lực cho anh từ bây giờ đấy à?"

Trong lúc các thành viên đang mong chờ màn thể hiện của anh Seon-woo trong hội thao sắp tới.

Tôi lại kiểm tra kỹ một lần nữa xem có thiếu gì không.

'Vẫn thấy sơ sài quá thì phải.'

Bỏ qua phần đóng gói chuyên nghiệp.

Phần quà bên trong mới là thứ khiến tôi bận lòng.

Không biết thế này có được gọi là quà không nữa.

Liệu các fan có thích không?

Tự hỏi đi hỏi lại mà vẫn không thể chắc chắn.

Tôi vô cùng lo lắng, không biết đây có phải chỉ là chúng tôi tự làm tự vui với nhau không.

"Nhìn gì kỹ thế?"

"Xem có thiếu gì không thôi."

"Không thiếu đâu, không thiếu đâu. Nãy kiểm tra hơn năm lần rồi mà."

Miệng thì nói vậy nhưng Kim Sang-sik cũng không rời mắt khỏi mấy gói quà.

Nhắc mới nhớ, Kim Sang-sik là người hăng hái đóng góp ý kiến nhất.

Nghe đâu cậu ta là thành viên kỳ 1 của fanclub B.B.B Bibitan của Yoo Ju-ha nên rành mấy vụ này lắm.

Đây cũng là lần đầu tôi biết Kim Sang-sik là fan của Yoo Ju-ha.

Nếu có ngày cậu ta biết tôi, chính xác là Kwon Eun-tae, có quen biết thân thiết “như em trai” với Yoo Ju-ha... có khi cậu ta giết tôi mất.

Trước kia sợ hiểu lầm nên giấu nhẹm quan hệ đi, ai ngờ lại thành ra thế này.

Phải tìm cách nói ra sự thật trước vòng chung kết mới được.

Kim Sang-sik, người không hề hay biết mớ suy nghĩ phức tạp trong đầu tôi, không giấu được vẻ tự hào mà nói:

"Cậu tin được không? Chúng ta đang tặng quà cho fan bằng chính những món quà do tự tay chúng ta chuẩn bị đấy."

"Thế à. Không biết người nhận có thích không nhỉ?"

"Haizz, đúng là. Cậu chẳng biết gì cả."

Nghe tôi nói bóng gió rằng quà chuẩn bị có hơi xoàng, Kim Sang-sik thở dài một cách ngán ngẩm.

Rồi cậu ta khoác tay lên vai tôi, bắt đầu một bài diễn văn.

"Eun-tae à, cái thằng muggle* này nghe cho rõ đây. Thứ mà fan thích không phải là mấy món đồ hiệu đắt tiền đâu. Đồ hiệu á? Tất nhiên nhận được thì cũng vui. Nhưng có thứ còn quan trọng hơn thế nhiều. Đó là sự chân thành mà idol của họ đã bỏ ra để chuẩn bị, cậu hiểu chưa?"

("Muggle" trong Kpop dùng để chỉ những người không quan tâm gì tới giới người nổi tiếng)

"Thế nên mới tặng ảnh polaroid cho xong chuyện à?"

"Xong chuyện á? Xong chuyện á! Mỗi thành viên một tấm, thêm một tấm cả nhóm, tổng cộng 8 tấm lận mà bảo là cho xong chuyện á! Cậu quên là tôi với Song Yi-seon ký 400 lần đến mỏi nhừ cả cơ tay rồi à?"

Làm có tí việc mà cũng mỏi cơ, đúng là đáng tự hào thật.

Tôi cố lờ đi cổ tay đang đau nhức của mình.

"Với lại, ảnh polaroid của idol là vật phẩm hiếm có độc nhất vô nhị trên đời với các fans đấy. Cứ chờ xem. Rồi sẽ có tin đồn là quà của nhóm chúng ta 'siêu hời' cho mà coi."

"Ừ. Chỉ mong là được như vậy."

Bình Luận (0)
Comment