Làm ơn là fans sẽ thích đi.
Ngoài bộ ảnh polaroid, chúng tôi còn chuẩn bị thêm máy khuếch tán tinh dầu và khăn tay.
Lần lượt là ý kiến của anh Seon-woo và tôi.
Vì ghi hình vào sáng sớm nên chúng tôi cũng đã đặt sandwich, kimbap và nước uống.
"Anh ơi, khi nào mình tặng quà cho các fan ạ?"
"Chắc là tầm giờ ăn trưa là được."
Tôi đang tính xem còn bao nhiêu thời gian.
Cốc cốc.
Có người gõ cửa phòng chờ.
"Ủa? Ai thế nhỉ?"
"Bắt đầu ghi hình rồi sao?"
"Vâng, mời vào."
- …….
Gì vậy?
Không có lấy một tiếng động nào đáp lại từ bên kia cánh cửa.
Rõ ràng là tôi đã nghe thấy tiếng gõ cửa mà.
Các thành viên khác có vẻ cũng thấy lạ, bắt đầu tò mò.
"Hả! Lẽ nào là ma? Ma phải không? Người ta bảo thấy ma trong phòng chờ là sắp phất to đấy ạ. Oa, chúng ta sắp nổi tiếng rồi sao?" (Kim Woo-jung reo lên)
"……!"
"Ừ, không phải đâu. Nam mô A di đà Phật, Quan thế âm Bồ tát độ cho con."
"Nhân danh Cha và Con và Thánh Thần, A-men, yêu ma quỷ quái mau biến đi!"
Kim Woo-jung làm động tác gõ mõ, xua đuổi tà ma.
Kim Sang-sik thì đứng ngay sau, tay làm dấu thánh giá.
Một hiện trường đại đoàn kết tôn giáo là đây.
"Anh, sao thế ạ?" (Song Yi-seon ngơ ngác hỏi tôi)
"Bao giờ thì mấy nhóc này mới lớn hết đây?"
"Tự dưng nói gì vậy. Anh Seon-woo ơi, anh Eun-tae lại làm trò kỳ quặc nữa này!"
Chắc là tôi đã vô tình nhìn bọn họ bằng ánh mắt thương hại quá.
Song Yi-seon đang ngơ ngác, lập tức méc anh Seon-woo một sự thật đã bị bóp méo.
Thằng nhóc này, tôi đã làm gì nó đâu chứ?
… Mà khoan đã.
Lại á? Lại? Tôi đã kỳ quặc lại từ khi nào?
"Này, Song Yi-seon."
"Dạ, sao ạ."
"Ơ, ờm..."
Trong lúc chúng tôi tạm quên đi sự tồn tại bí ẩn bên ngoài cánh cửa.
Cửa đã hé mở từ lúc nào không hay.
Qua khe hở, một nửa khuôn mặt xa lạ lộ ra.
Dáng vẻ đảo mắt lia lịa đầy bất an trông vô cùng đáng ngờ.
Anh quản lý bước tới.
"Cậu là ai?"
"Xin chào, tôi là So Ju-yeong của Glory Earth ạ."
"Hả? Ai cơ?"
"Là So Ju-yeong của Glory Earth ạ...!"
Glory Earth? Nghe ở đâu rồi nhỉ? Chắc chắn là đã nghe rồi mà.
Cảm giác như sắp nhớ ra nhưng lại không thể, khiến đầu óc tôi ngứa ngáy khó chịu.
Trong lúc còn đang vật vã vì không thể gãi cho đã ngứa.
"À, chắc giờ nói Glory Earth thì mọi người chưa biết. Em là So Ju-yeong của Trophy Boys ạ. Hôm nay chúng ta sẽ quay phim cùng nhau."
Đúng rồi. Trophy Boys.
Tôi còn tưởng là nhân viên thuê ngoài nào đó.
Mà nói là nhân viên thì mặt lại xinh trai quá mức cho phép.
Tôi đã nghĩ chắc giờ tiêu chuẩn ngoại hình của nhân viên cũng được nâng cấp đến thế rồi sao.
Dù sao thì, nghe nói là Trophy Boys, tôi lại thấy có vẻ quen mắt.
Tôi biết là họ đã có tên nhóm chính thức thông qua video teaser.
Chỉ là không tài nào nhớ ra được cái tên đó là Glory Earth.
Cái logo của họ hoa hòe hoa sói quá nên tôi không nhận ra ngay.
Nhưng tại sao thành viên của Trophy Boys lại tìm đến phòng chờ của EcL:pse?
Nếu nói là đến để chào hỏi thì hai nhóm cũng đâu có thân thiết gì đặc biệt.
Vả lại, những màn chào hỏi mang tính hình thức thế này thường cả nhóm sẽ đi cùng nhau.
Nhưng So Ju-yeong lại đến một mình.
Trông có vẻ như cũng không có quản lý đi cùng.
"Có chuyện gì không ạ?" (Anh Seon-woo hỏi)
"À, cái đó, em... không có gì đâu ạ, anh Eun-tae. Không biết anh có thời gian để nói chuyện riêng với em một lát được không ạ?"
Nói chuyện riêng với tôi á? Tại sao?
___________________
Để tìm một nơi yên tĩnh, vắng người trong cái nhà thi đấu ồn ào, đông đúc này đúng là không dễ chút nào.
Nhưng cái khả năng từng là trợ lý đạo diễn của đài truyền hình – dù chỉ là nhân viên hợp đồng của đài địa phương – của tôi đâu phải để trưng cho vui.
Việc tìm ra một không gian trống trong phim trường đối với tôi dễ như ăn cháo.
"Vào đi."
"Dạ? Vào đây ạ? Ơ, chờ một chút...!"
Tôi đẩy So Ju-yeong vào một nhà kho trông như để chứa các vật dụng lặt vặt.
Nhìn quanh, không có ai đi theo.
Để chắc ăn, tôi còn kiểm tra kỹ xem bên trong có lắp camera hay không.
'Không có vấn đề gì.'
Sau khi xác nhận mọi thứ, tôi mới buông So Ju-yeong ra.
Cả tôi và cậu ta đều sắp phải vào ghi hình.
Vì không có thời gian nên tôi vào thẳng vấn đề chính.
"Cậu muốn nói gì?"
"Ơ, trước hết thì cho em chào hỏi đã ạ... Chào anh, em là So Ju-yeong của Trophy Boys... à không, của Glory Earth ạ."
So Ju-yeong đột ngột cúi gập người 90 độ chào tôi.
Thật tình, sao lại làm thế này?
May mà không có ai nhìn thấy.
Chứ không khéo là bị chửi cho sấp mặt vì tội cùng là tân binh mà lại đi làm ra vẻ đàn anh rồi.
'Cố tình làm vậy à?'
Bị cấp trên công ty sai bảo, hay là chơi trò vua rồi thua nên đang thực hiện hình phạt?
Chẳng biết có hiểu được tâm trạng phức tạp của tôi không, So Ju-yeong cứ đứng ấp úng trước mặt.
May mà bên trong nhà kho khá tối.
Nếu không thì vẻ mặt mất kiểm soát của tôi đã lộ ra hết rồi.
Dù có nhiều điều muốn nói, tôi cố gắng bỏ qua và hỏi lại.
"Trời, chào hỏi trang trọng thế làm gì... Thôi, bỏ qua đi. Rốt cuộc là có chuyện gì?"
"Đột nhiên không quen biết mà lại bị một đứa như em gọi ra thế này, anh chắc ngạc nhiên lắm đúng không ạ? Nếu là em thì em cũng vậy thôi. Em xin lỗi ạ."
Nhìn xuống cái đỉnh đầu đang cúi gằm của So Ju-yeong, tôi bỗng dưng thấy nản.
Đến nước này thì không thể không nghi ngờ được.
Trong cái thế giới này, Kwon Eun-tae có phải là một nhà sưu tập những kẻ kỳ quặc không? Hay là một cục nam châm hút toàn mấy đứa dở hơi bằng năng lượng vũ trụ?
Tại sao xung quanh tôi không có lấy một nhân vật bình thường nào vậy hả trời.
Chắc do lòng dạ rối bời nên lời nói của tôi cũng chẳng dịu dàng gì cho cam.
"Nếu cậu cứ thế này mãi thì tôi muốn đi về đấy. Có được không?"
"A, không ạ. Không được đâu ạ. Hoàn toàn không ổn chút nào. Em xin lỗi. Xin anh tha cho em một lần!"
"Không cần phải xin lỗi. Rốt cuộc thì cậu muốn nói gì với tôi?"
"Anh Eun-tae... Anh có biết Ju-yeong không ạ? Shim Ju-yeong ấy ạ. Người cùng tham gia với anh."
Giọng cậu ta lí nhí trong cổ họng khiến tôi phải cố gắng lắm mới nghe ra được.
"Shim Ju-yeong thì có biết. Nhưng sao thế?"
"Ju-yeong có lẽ sắp rời công ty rồi ạ."
"Thế thì sao?"
Đó chẳng phải là chuyện tốt cho Shim Ju-yeong sao?
Dù gì thì cơ hội debut cũng trôi sông trôi bể rồi, cậu ta cũng phải tìm đường sống cho mình chứ?
Để Trophy Ent cho ra mắt nhóm nhạc nam tiếp theo thì cũng phải mất ít nhất 3 năm nữa.
Đến lúc đó, công ty cũng chẳng có gì đảm bảo sẽ cho Shim Ju-yeong debut.
Tuổi của cậu ta để debut làm idol lúc đó cũng sẽ khá lỡ cỡ.
Xét nhiều mặt, thì bây giờ chính là thời điểm vàng để cậu ta chuyển công ty.
Còn chuyện hoạt động solo của Shim Ju-yeong thì chắc chắn công ty cũng chẳng thèm cân nhắc, nên không đáng để bàn.
Nhưng trái với suy nghĩ của tôi, So Ju-yeong không giấu được vẻ u sầu, nói tiếp.
"Em nghe nói là anh Eun-tae đã cho Ju-yeong lời khuyên. Anh có thể cho em biết anh đã nói gì với cậu ấy được không ạ? Em xin anh đấy."
"Tại sao tôi phải làm thế?"
"Dạ? Ơ, cái đó, tức là..."
Chắc cậu ta nghĩ mình chỉ cần hỏi là tôi sẽ ngoan ngoãn nói ra hết à.
Bị tôi vặn lại, So Ju-yeong có vẻ hoảng hốt, đảo mắt lia lịa.
Nhìn lại lần nữa vẫn thấy đôi mắt đó kỳ lạ thật.
'Sống trên đời mà ngây thơ quá nhỉ.'
Người ta không tốt với mình như mình mong đợi đâu.
Nhưng cũng không thể vì thế mà trách tất cả mọi người là kẻ bạc bẽo được.
"Tôi có chuyện này thắc mắc. Tại sao cậu lại quan tâm đến chuyện đó?"
"Vì em là anh của nó...!"
Tôi biết thừa. Tôi đã kiểm tra bằng bảng trạng thái rồi.
So Ju-yeong lớn hơn Shim Ju-yeong hai tuổi.
Nghĩa là cũng lớn hơn Kwon Eun-tae, người bằng tuổi Shim Ju-yeong, hai tuổi.
Kết quả là So Ju-yeong bằng tuổi anh Seon-woo.
Thế là anh thì đã sao?
Một câu trả lời nghe thì có vẻ bi tráng đấy nhưng lại nhạt nhẽo vô cùng.