Trợ Lý Đạo Diễn Quèn Lại Là Idol Thiên Tài

Chương 70

Ngày diễn ra chung kết .

Trung tâm truyền hình JTVC.

"Buổi tổng duyệt đến đây là kết thúc. Mọi người đã vất vả rồi. Các thí sinh vui lòng chờ ở phòng chờ ạ."

Buổi tổng duyệt bắt đầu từ sáng sớm, đến gần trưa mới kết thúc.

'Cháy hết mình rồi.'

Một câu nói bất hủ được sinh ra từ cái ngành này.

Ngủ là để dành cho lúc chết!

Tôi đã tuân theo chân lý đó được một tuần rồi.

Mọi sự chuẩn bị đã hoàn tất.

Đội ngũ sản xuất chắc cũng còn sót lại chút lương tâm, nên sân khấu đôi và nhóm 4 người họ đã tự chuẩn bị bài hát.

Tuy cũng có vài chỗ cần sửa đổi, nhưng so với những gì đã xảy ra trước đây thì công việc lần này suôn sẻ hơn rất nhiều.

Chỉ cần ngồi vào mâm cơm mà đội ngũ sản xuất đã dọn sẵn và ăn cho ngon miệng là được.

Tất nhiên, việc đó cũng chẳng dễ dàng gì.

Dù sao thì thời gian vẫn trôi đi một cách công bằng với tất cả mọi người.

Và giờ chỉ còn lại buổi phát sóng trực tiếp vào buổi tối.

'Cuối cùng...!'

Nghĩ đến đây là lần cuối cùng, sức lực không có cũng tự dưng sinh ra.

Dù nó chẳng kéo dài được bao lâu.

Ba sân khấu, buổi phát sóng trực tiếp, và kết quả chung cuộc, tất cả như một tảng đá đè nặng lên ngực tôi.

Tâm trạng cứ lên xuống thất thường như bị vặn xoắn cũng là có lý do cả.

Đầu tiên, buổi phát sóng trực tiếp hôm nay được đặc cách kéo dài đến tận 130 phút.

Gần gấp đôi thời lượng của một tập ‘Shoot The Money’ bình thường.

Mà lại còn là phát sóng trực tiếp chứ không phải ghi hình trước.

Tôi kiểm tra lại kịch bản, thấy rằng giữa các màn trình diễn sẽ có thêm phần giao lưu của các thí sinh và chiếu video highlight.

Phần giao lưu thì chắc anh Yoo Ju-ha sẽ tự biết cách dẫn dắt ổn thỏa.

Còn video highlight, có lẽ chủ yếu sẽ là những cảnh hậu trường ghi lại quá trình chuẩn bị.

'Lời nói giám đốc đài kỳ vọng lớn không phải là nói dối rồi.'

Như để chứng minh điều đó, PD Kang đã xõa tóc, dốc toàn lực để chạy chương trình.

Chị ta đã biến chương trình thành một sự kiện có quy mô ngang ngửa một buổi concert.

Sân khấu được lắp đặt để khán giả không chỉ có thể ngồi mà còn có thể đứng để tận hưởng, đó mới chỉ là sự khởi đầu.

Vì thế mà số lượng khán giả đã vượt xa dự kiến.

Ngoài ra, từ ánh sáng, hiệu ứng đặc biệt, âm thanh, ban nhạc live, dàn nhạc giao hưởng, cho đến đội vũ đạo, góc nào cũng được vung tiền không tiếc tay.

Họ đang đốt lên ngọn lửa cuối cùng như thể sẽ không có mùa sau.

Không biết họ định đi xa đến đâu nữa, đến mức tôi cũng thấy hơi sợ.

Mà, tôi có sợ đến run người thì mấy nhân viên ăn lương nhà đài cũng chẳng quan tâm đâu, chắc vậy.

Seo Ji-won vừa bước xuống sân khấu đã run lên bần bật.

"T-t-tôi, s-sắp, ch-chết, mất..."

"Không chết được đâu."

"Hiiii."

Chết thì hơi lố.

Nhưng chắc cũng mệt thật nên phản ứng chỉ có mỗi cái giọng mũi vô tri đó.

Chứ bình thường là cái thằng cha này đã gào lên khổ 2, khổ 3, khổ 4, làm lố đủ các điệu samba rồi.

Thấy Seo Ji-won bỗng dưng hiền lành quá mức, Hyun-woo có vẻ cũng chưa quen.

Hyun-woo hỏi với vẻ mặt lo lắng.

"Anh Ji-won, anh không sao chứ?"

"Không sao... Nếu anh chết thì nhớ chôn anh ở nơi có nắng ấm nhé... Nhớ dựng cả bia mộ nữa. Mọi người hãy đến tưởng nhớ anh nhé. Huhu."

"Này. Cứ nói ba cái lời xui xẻo mãi thế hả?"

"Nhưng mà, nhưng mà! Em căng thẳng muốn chết đi được! Oẹ..., oẹẹẹẹẹ!"

Mặt trắng bệch, Seo Ji-won quay sang phía tôi mà nôn khan.

Lắm trò thật sự.

Tôi chộp lấy tay của Seo Ji-won rồi bịt chặt miệng cậu ta lại.

Tôi không có ý định để máu à không, bãi nôn của cậu ta dính vào tay mình, dù chỉ một tí.

Còn lâu nhé.

"Nín. Nuốt vào. Ăn luôn đi. Nếu mà nôn ở đây thì tự tay cậu dọn hết đấy."

"Ưm ưm ư ư ư! Ư ư ưm!"

Chuyện đó thì tuyệt đối không được, Seo Ji-won điên cuồng lắc đầu.

Tôi siết chặt tay đang bịt miệng cậu ta hơn.

Và cứ thế, tôi lôi xềnh xệch Seo Ji-won đến nhà vệ sinh, quẳng vào đó rồi đi ra.

'Không biết trên đời có ai tốt bụng đến mức này không nữa.'

Tôi phủi tay đánh đét một cái rồi cùng Hyun-woo đi về phòng chờ.

Vừa đến nơi là tôi định khóa trái cửa không cho Seo Ji-won vào.

Chẳng biết có phải bị ảnh hưởng từ Kim Woo-jung không mà dạo này tôi cũng yếu bóng vía hẳn.

Hơn nữa, sắp đến giờ ăn trưa rồi.

Để bảo vệ một môi trường ăn uống trong lành, nhất định phải "xử lý" Seo Ji-won.

_________________

Thời gian trôi nhanh, chỉ còn 30 phút nữa là đến giờ phát sóng trực tiếp.

Tôi viện cớ cần kiểm soát tâm lý trước giờ thi, đuổi cổ Seo Ji-won và Hyun-woo đang ăn vạ trong phòng chờ của mình ra ngoài.

Đến cả anh quản lý cũng bị cấm vào.

Các thành viên EcL:pse đến cổ vũ, hay anh Yoo Ju-ha ghé qua chào hỏi cũng vậy.

[Hiện đang căng thẳng nên không thể gặp ai được! Xin hãy thông cảm.]

Tôi viết nguệch ngoạc vài chữ lên giấy rồi dán ở cửa phòng chờ.

Để chắc ăn, tôi còn khóa cửa thêm một lần nữa.

Lý do phải làm đến mức này là vì...

"Bảng trạng thái."

Tôi phải gọi lớn tên nó ra.

Dù đã kiểm tra hai, ba lần không có ai trong phòng chờ, tôi vẫn không yên tâm.

Lỡ có ai nhìn thấy, à không, nghe thấy thì sao. Xấu hổ chết mất.

Tôi cảm nhận được mặt mình đang nóng bừng lên.

[Ngài Kim Woo-hyun, ngài gọi tôi ạ?]

Trước mắt tóe lên một tia sáng, Hệ thống K xuất hiện.

"Hiện bảng trạng thái lên đi."

[Tôi hiểu rồi ạ.]

Một bảng trạng thái bán trong suốt màu xanh lam hiện ra.

Tôi lướt qua hộp quà đang chứa đầy thứ gì đó, mở thẳng hòm đồ.

Để sử dụng một trong những tùy chọn của Gói Khởi Động mà tôi đã bỏ xó từ lâu.

Không chút do dự, tôi chọn tùy chọn đó, một cửa sổ pop-up giải thích hiện ra.

[Vật phẩm: Vé Triệu Hồi Idol Huyền Thoại

* Khi sử dụng vé, bạn sẽ đồng bộ hóa với linh hồn của một idol huyền thoại trong tối đa 24 giờ.

* Idol huyền thoại sẽ được triệu hồi ngẫu nhiên.

* Idol huyền thoại có thể từ chối triệu hồi.

Nếu bị từ chối 3 lần, vé triệu hồi sẽ tự động biến mất.

Vé triệu hồi đã biến mất sẽ không được phục hồi.]

Toàn bộ lời giải thích tôi vừa đọc đều là một trò may rủi.

Đặc biệt là lưu ý cuối cùng.

Sơ sẩy một cái là vừa không được giúp đỡ, vừa mất toi một vé triệu hồi quý giá.

Làm sao bây giờ?

Biết thừa là tôi đang đắn đo, nhưng cái hệ thống chết tiệt kia vẫn im lặng.

Trong khi mấy chuyện vớ vẩn thì cứ can thiệp suốt.

[Bạn có muốn sử dụng 1 'Vé Triệu Hồi Idol Huyền Thoại' không?]

[CÓ / KHÔNG]

Sau một khoảng thời gian, một cửa sổ pop-up hình bong bóng thoại lơ lửng hiện lên.

Sau một hồi suy nghĩ, tôi đã quyết định.

'Cứ chơi tới bến luôn đi.'

Thử vận may của mình một phen xem sao.

Ngay khoảnh khắc tôi chọn 'CÓ'.

Những luồng sáng đủ màu sắc hòa quyện vào nhau, rồi biến thành một ánh sáng trắng huyền ảo.

Trước mắt tôi, một ánh sáng rực rỡ đến phi thực tế lóe lên.

Mà, bản thân tình huống này cũng chẳng thích hợp để bàn về thực tế hay phi thực tế nữa.

['Vé Triệu Hồi Idol Huyền Thoại' đã được sử dụng.]

[Đang thử kết nối.]

[Một số huyền thoại cấp thấp đang tỏ ra quan tâm.]

[Một huyền thoại giấu tên đã chấp nhận kết nối.]

[Đang tiến hành kết nối.]

[83, 84, ……, 98, 99, ……100.]

[Kết nối đã được thiết lập thành công!]

[Bắt đầu đồng bộ hóa với linh hồn của idol huyền thoại 'Han Mu-yeong'.]

Hàng loạt cửa sổ pop-up hiện ra tới tấp trước mắt, rồi quá trình đồng bộ hóa tự động bắt đầu.

[Ngài Kim Woo-hyun, xin chúc mừng ngài đã triệu hồi thành công idol huyền thoại.]

[Vé Triệu Hồi Idol Huyền Thoại có tỷ lệ kết nối trung bình chỉ 2%, khả năng thành công rất thấp, vậy mà ngài đã thành công ngay lần đầu tiên.]

Gì? Vậy nghĩa là lần sau có thể sẽ không được nữa à?

Đúng là cái đồ lừa đảo...!

Nhưng…

Bình Luận (0)
Comment