Trợ Lý Đạo Diễn Quèn Lại Là Idol Thiên Tài

Chương 69

Một phòng tập nhạc gần Hongdae.

Nơi này, bốn bề được bao bọc bởi tường cách âm, là nơi ở tạm thời của Seo Ji-won.

"Cậu định ở đây suốt thời gian ở Seoul à?"

"Dạ."

"Ngủ cũng ở đây luôn?"

"Tất nhiên rùi ạ."

Có vẻ không phải nói dối, một chiếc giường xếp được đặt ở một góc phòng làm việc.

Tôi cố gắng làm lơ đống quần áo chất thành núi trên đó.

"Cơm nước thì sao?"

"Cửa hàng tiện lợi is the best! Đúng là Seoul có khác, không thiếu thứ gì."

Vỏ mì tôm và bim bim còn sót lại nằm vương vãi gần chiếc giường xếp.

Nhìn bộ dạng tươi roi rói của Seo Ji-won mà thái dương tôi giật giật.

'Ốc còn không mang nổi mình ốc. Lo thân mình trước đi, Kim Woo-hyun. Làm ơn đi mà.'

Chỉ còn 5 ngày nữa là đến chung kết.

Ở chỗ thế này trong khoảng thời gian đó cũng tạm được.

Chứ Seo Ji-won có phải ngủ ngoài đường đâu mà lo?

Hơn nữa, nhóc ấy cũng đâu phải học sinh tiểu học, sắp hai mươi tuổi, thành người lớn đến nơi rồi.

"Hì hì. Anh ơi, khởi động cổ họng trước khi tập bằng một bát mì tôm không anh?"

"Cậu không có họ hàng ở Seoul à?"

"Cũng có cậu, nhưng mà ông chú đó thì hơi..."

Chắc có nỗi khổ khó nói, Seo Ji-won nhăn mũi.

Sao? Chuyện gì vậy chứ?

Trên thì có cả anh, cả chị, dưới còn có em là một con chó, sao lại xa cách với ông cậu sống ở Seoul vậy hả?

Thế này thì làm sao mà bảo cậu ta đến ở nhờ nhà đó được.

Tôi thực sự không thể đứng nhìn thêm được nữa.

Đây có phải là trẻ vị thành niên bỏ nhà đi bụi đâu, cái bộ dạng gì thế này, hả trời?

"Đứng dậy. Dọn đồ ngay lập tức."

"Hở? Sao thế ạ?"

"Bảo làm thì cứ làm đi."

Thấy Seo Ji-won đứng ngơ ngác không hiểu chuyện gì, tôi thay cậu ta dọn đồ.

Lúc này chắc mới biết tôi không đùa, Seo Ji-won vội vàng chặn trước mặt tôi.

"Á! Khoan đã anh ơi! Anh làm gì thế! Đi đâu thế ạ!"

"Dù bọn trẻ bây giờ có gan dạ đến đâu đi chăng nữa. Vị thành niên mà không biết trời cao đất dày là gì, định sống ở chỗ thế này thế nào được."

"Anh này đang nói cái gì thế không biếtttt!"

Tôi vơ vội đồ đạc vào vali.

Đồ còn lại thì gom vào rồi lúc nào vứt rác thì mang đi sau.

Chắc cũng dọn hết rồi, đi thôi.

"Đi nào."

"Này ông anh, anh Eun-tae, khoan đã...!"

Khoan với hoãn gì nữa.

Tôi túm lấy gáy của Seo Ji-won, cậu ta lập tức bị kéo theo như một con búp bê giấy.

Cứ thế, tôi lôi Seo Ji-won đến ký túc xá của EcL:pse.

…. Haizz, một quyết định được đưa ra trong nước mắt.

_________________

Trước khi về ký túc xá, tôi ghé qua phòng tập trước.

Dù tôi có lôi Seo Ji-won đi một cách ngang ngược, nhưng cũng phải có được sự cho phép của các bạn cùng nhà chứ.

Đúng như dự đoán, các thành viên đều ở phòng tập.

Điều tôi không ngờ tới là phản ứng của Seo Ji-won.

"Ồ, là người nổi tiếng kìa."

Tạch.

Seo Ji-won ném cái túi đang cầm trên tay xuống sàn.

Gì vậy, sao thế? Hỏng à?

Trong thoáng chốc, mọi ánh mắt đổ dồn về phía cậu ta.

"Vâng, là người nổi tiếng đây ạ. Nhưng mà cậu là ai thế?" (Kim Woo-jung hỏi)

"Eun-tae, cậu này là ai vậy?" (Anh Seon-woo hỏi)

"Em biết! Anh Seo Ji-won cùng tham gia show ‘Shoot The Money’ với anh Eun-tae! Đúng không ạ?" (Song Yi-seon reo lên)

"Vâng, tôi chính là Seo Ji-won đây. Đúng là Seo Ji-won đó ạ. Vãi, người nổi tiếng mà lại biết tên mình!"

Tôi không ngờ chúng tôi lại giới thiệu nhau theo cách này.

Mà nghĩ lại thì bọn nó gặp nhau lần đầu mà nhỉ.

"Trước mắt mọi người vào trong đi. Tôi sẽ giải thích mọi chuyện."

"Á, cuối cùng cũng được đặt chân vào phòng tập của nhà anh Eun-tae! Em chụp ảnh được không ạ? Khoe với Hyun-woo được không ạ?"

"Không."

Không trả lời, Seo Ji-won chỉ nhướn mày cười. Tôi cảnh cáo thêm một lần nữa.

"Anh bảo là không được."

"Biết rồi ạ. Vậy lát nữa ở ký túc xá..."

"Cũng không được."

"Ây, anh ngại ngùng gì chứ. Hì hì hì hì."

Tiếng cười đầy ẩn ý của cậu ta tuy khó chịu thật, nhưng ánh mắt của các thành viên đang nhìn chằm chằm vào tôi còn khiến tôi để tâm hơn.

Cứ thế này có ngày mặt thủng mất.

Chào hỏi giới thiệu chắc cũng không cần thiết nên tôi bỏ qua.

Tôi đi thẳng vào vấn đề chính.

"Tự dưng mang người về đột ngột, thật xin lỗi. Xin lỗi anh nhé, Seon-woo hyung. Nhưng mà cái cậu này không có chỗ ở đàng hoàng ở Seoul ạ. Cho cậu ấy ở cùng ký túc xá cho đến khi chung kết kết thúc được không ạ? Dù sao thì cũng sẽ tập ở phòng tập thuê riêng nên ở ký túc xá chủ yếu chỉ ngủ thôi. Không được ạ?"

"Ừm... nhưng mà Eun-tae à. Em cũng biết là phòng chúng ta không còn chỗ trống mà đúng không?"

"Vâng, cho nên..."

"Xin lỗi cắt lời anh ạ, nhưng em ngủ ở phòng khách cũng được ạ! Nhà vệ sinh nếu không có nước em cũng ngủ được luôn! Với sự chuẩn bị chu đáo của mình, em còn mang theo cả túi ngủ di động nữa đấy ạ."

"... Cậu ấy nói vậy đấy ạ."

Seo Ji-won đứng bên cạnh bắt đầu khoe túi ngủ.

Song Yi-seon lập tức cắn câu.

"Wow, xịn thế. Lần đầu em thấy túi ngủ dạ quang đấy."

"Hồi còn ở Hướng đạo sinh*, bọn em đã mua chung với nhau đấy ạ. Đến giờ vẫn còn dùng tốt chán."

(Hướng đạo sinh là cách gọi thành viên của phong trào Hướng đạo toàn cầu, tập trung vào việc giáo dục, phát triển toàn diện cho thanh thiếu niên thông qua các hoạt động thực tế và ngoài trời. Hướng đạo sinh được rèn luyện các kỹ năng sống như cắm trại, đi bộ đường dài… Và rèn luyện tinh thần trách nhiệm, tinh thần đồng đội, hướng đến việc trở thành những công dân tốt, có ích cho xã hội.)

"Ể? Em cũng từng là Hướng đạo sinh này."

"Không thể nào, trùng hợp vậy sao?!"

"Đồng chí!"

Hai người ôm chầm lấy nhau mừng rỡ.

Tôi cũng lười phải nhắc lại là họ mới gặp nhau lần đầu.

Ừ thì, tôi biết thừa hai đứa này sẽ hợp cạ mà.

Dự đoán của tôi không sai một ly nào.

"Mọi người thì sao? Có được không?"

"Em thì ok! Hoàn toàn ok luôn ạ!" (Song Yi-seon giơ tay)

"Huhu... Các huynh, các đệ, cảm ơn mọi người. Ân huệ này biết lấy gì báo đáp đây. Trước khi về, mọi người cho tôi xin địa chỉ, mùa đông tôi gửi cho mỗi người một thùng quýt nhé. Nhà tôi chẳng có gì ngoài quýt cả."

"......!"

"... Quýt?"

"Quýtttt~?"

"Chào mừng người anh em. Cứ coi đây là nhà mình, trong thời gian ở đây cứ thoải mái nhé."

Đúng rồi. Bọn này là cái loại người như thế mà.

Tôi đã quên mất trong đầu chúng nó được lập trình sẵn công thức [Người cho đồ ăn = Người tốt = Người hiền = Người ngầu = Người cần phải kết thân].

Đã là đồ ăn thì chúng nó cũng chẳng kén chọn loại nào.

Chỉ cần bỏ được vào mồm là được, bất kể đó là thứ gì.

'Mình đánh giá thấp chúng nó quá rồi.'

Seo Ji-won nhanh chóng trở thành thành viên thứ 8 của EcL:pse.

Chà, có khi còn nhường cả chỗ của mình cho người ta cũng nên.

"Seo Ji-won."

"Dạ? Sao vậy ạ?"

"Tôi không ăn quýt này, gửi cho tôi quýt đỏ Red Hyang* nhé."

(Red Hyang là một loại trái cây có múi cao cấp của Hàn Quốc, là giống lai giữa quýt bình thường Hallabong và quýt Ponkan, được trồng trên đảo Jeju. Nó nổi tiếng với màu đỏ cam, vị ngọt, mọng nước và vỏ dễ bóc.)

Cái khác thì không ghen tị, chứ "quýt thìa vàng" (nhà Seo Ji-won có vựa quýt) thì có hơi... ghen tị thật.

_________________

Ngày diễn ra chung kết .

Trung tâm truyền hình JTVC.

"Buổi tổng duyệt đến đây là kết thúc. Mọi người đã vất vả rồi. Các thí sinh vui lòng chờ ở phòng chờ ạ."

Buổi tổng duyệt bắt đầu từ sáng sớm, đến gần trưa mới kết thúc.

'Cháy hết mình rồi.'

Một câu nói bất hủ được sinh ra từ cái ngành này.

Ngủ là để dành cho lúc chết!

Tôi đã tuân theo chân lý đó được một tuần rồi.

Mọi sự chuẩn bị đã hoàn tất.

Bình Luận (0)
Comment