Trợ Lý Đạo Diễn Quèn Lại Là Idol Thiên Tài

Chương 68

Tiếng cười ha hả của PD Kang vang lên như sấm do đặc tính của phòng tập dưới hầm.

'Thế này thì cần gì loa nữa chứ.'

Một âm lượng thật đáng ngưỡng mộ mà.

"Thế này nhỡ anh Eun-tae thắng thật thì làm sao? Giám đốc của chúng tôi có khi nào đột quỵ không?"

"Người thắng là tôi cơ mà, sao ngài ấy lại đột quỵ ạ."

"Ừm... Sợ bị mất nhiều tiền thưởng quá chăng?"

Nếu là vậy thì tôi công nhận.

Vì đã đưa ra lời hứa 100 lần tiền thưởng nên ai thắng và mang về bao nhiêu tiền đã trở thành tâm điểm chú ý lớn nhất.

Nhờ đó, tôi cũng nghe nói việc bỏ phiếu đang trở nên quá nhiệt.

Để đảm bảo cạnh tranh công bằng và giữ bí mật, thứ hạng không được công bố.

Nhưng cái bảng xếp hạng mà hệ thống K gửi lần trước chắc là đồ dởm đi?

May mà lúc đó tôi không mở ra xem. Mấy cái mail rác đó mà lỡ tay mở ra có khi dính virus rồi cũng nên.

À, nhưng lỡ nó cho ‘hàng thật’ thì sao… Vậy có khi nào lúc đó nên mở ra không nhỉ?

'Tiếc thật. Tiếc đến ch** n**c mắt.'

Trong lúc tôi đang thầm khóc trong lòng vì hối hận.

"Nhưng mà anh Eun-tae này."

Giọng điệu của PD Kang bỗng trở nên thân thiện một cách đáng ngờ.

Không có sự thân thiện nào là vô cớ, nên tôi cứ cảnh giác trước đã.

Trước thềm chung kết, đội ngũ sản xuất cũng bận tối mắt tối mũi.

Chuẩn bị sân khấu, kiểm kê phiếu bầu, kiểm soát hiện trường ngày hôm đó.

Tất cả đều cần đến tay người, nên đây là thời điểm họ đang vắt kiệt sức mình.

"Mà nãy giờ PD vẫn chưa nói lý do mình đến đây đấy ạ."

"Ừ, nên giờ mới định nói đây. Nghe xong Eun-tae ssi đừng nổi nóng nhé?"

Rốt cuộc là định nói chuyện gì?

Thấy tôi chỉ gật đầu thay cho câu trả lời mà không tin tưởng, PD Kang lùi ghế ra xa một chút.

"Chắc tại giám đốc của chúng tôi yêu quý anh Eun-tae quá hay sao ấy, nên chỉ định thời lượng phát sóng của anh bị tăng lên gấp đôi rồi? Nên chắc là phải chuẩn bị thêm hai sân khấu nữa."

Lịch trình co dãn như dây thun trong truyền thuyết đang thực sự diễn ra.

Cảm giác hoang mang cũng chỉ là thoáng qua.

Thôi thì, biết làm sao bây giờ.

Thiếu ngủ một chút cũng chẳng chết ai.

"Sếp đã bảo thì phải làm thôi."

D-6 trước thềm chung kết show 'Shoot The Money'.

Cánh cổng địa ngục đã mở ra.

______________________

Sau khi tôi bất đắc dĩ nhận lời.

"Mọi người mau vào đi. Anh Eun-tae cũng vậy, chúng ta không có nhiều thời gian đâu. Đừng quên chúng ta vẫn còn ba thí sinh khác nữa. Move, move! Di chuyển thôi nào."

Theo cái vẫy tay điệu nghệ của PD Kang, một binh đoàn cameraman ồ ạt tràn vào phòng tập.

Cứ như thể họ đã chờ sẵn bên ngoài, cứ thế xông vào khiến tôi không kịp trở tay.

Kết quả là, cái phòng tập dột nát này có nguy cơ bị phơi bày ra trước bàn dân thiên hạ.

Đến cả trong chương trình cũng chưa từng quay cận cảnh phòng tập tồi tàn này bao giờ.

Vì vũ đạo vẫn chưa được chốt nên việc quay phim lúc trước chủ yếu tập trung vào phần thu âm và video concept.

Nói cách khác, họ đang quay vòng giữa phòng thu của giám đốc âm thanh Jo, studio của đạo diễn Shin, hoặc các bối cảnh ngoài trời thay cho phòng tập của EcL:pse.

Biết thế này thì tôi đã che mấy vết dột đi trước rồi.

'Lẽ ra phải mè nheo với giám đốc để bắt chủ nhà sửa lại mới phải.'

Chậc, chậc …

Trong lúc tôi đang tặc lưỡi.

Các nhân viên đang lắp đặt camera cũng nhìn quanh phòng tập rồi lắc đầu nguầy nguậy.

Phản ứng này vừa giống lại vừa có chút khác so với lúc đội ngũ quay phim ở CHACHA Studio, nơi chẳng khác gì một cái chuồng heo.

"Uầy… phòng tập gì mà thế này. Trông như sắp sập đến nơi, sợ thật."

"Ở Gangnam mà cũng có chỗ thế này à."

"Không có chuột chứ?"

"Đừng lo ạ. Không có chuột đâu."

Thay vào đó thì thỉnh thoảng có ông "Gián" xuất hiện, nhưng tôi cũng chẳng dại mà nói thêm.

"Anh Eun-tae, tập ở chỗ thế này có ngày hỏng hết cả phổi đấy. Bảo giám đốc đổi cho phòng tập khác đi."

Biết nói sao đây.

Có nói thì cái ông thần đó có thèm để vào tai không.

Chắc đây là phòng tập có giá thuê rẻ nhất ở Gangnam rồi.

Tôi chỉ biết cười nhạt thay cho câu trả lời.

'Phải biết mình đang mong chờ điều gì chứ.'

Không hiểu sao, mọi người lại nhìn tôi bằng ánh mắt đầy thương cảm.

Lại vô thức tích lũy thêm điểm thương hại rồi.

"Anh Eun-tae chỉ cần nhận thẻ nhiệm vụ rồi đọc theo những gì ghi ở mặt sau là được ạ."

Đèn đỏ trên camera bật sáng, buổi ghi hình chính thức bắt đầu.

Anh trợ lý đạo diễn số 2 đưa cho tôi một phong bì chứa thẻ.

Tôi thực thi nhiệm vụ y như những gì PD Kang đã cài đặt.

Sắp tới, tôi phải chuẩn bị tổng cộng ba bài hát.

Một sân khấu đôi, một sân khấu nhóm 4 người, và một sân khấu cá nhân.

Sân khấu cá nhân thì đã chuẩn bị rồi nên không sao.

Hai cái còn lại thì nhóm đã được chia sẵn mà đương sự còn chẳng hay biết.

"Đội nhóm 4 người của tôi bao gồm [Kwon Eun-tae, Kim Shi-min, Park Seong-hoon, Shim Ju-yeong] … ạ."

Mỗi lần xướng tên một người trên thẻ, giọng tôi lại vô thức nhỏ dần.

Đội hình này quen thuộc đến mức phát ngán.

Đây chẳng phải là thay thế mỗi Park Seong-hoon vào chỗ của Choi Jun-yong thôi sao?

Làm lại nhiệm vụ vòng 1 chắc?

Cơn ác mộng ngày đó mà tôi đã cố quên đi bỗng dưng sống lại.

Bàn tay đang cầm thẻ của tôi buông thõng xuống.

"Cái này, đội hình tái sử dụng như thế này có được không ạ?"

Tôi hỏi anh trợ lý đạo diễn số 2 đang đứng sau camera.

Tôi biết tỏng là đang ghi hình.

Nhưng nếu bây giờ không hỏi rõ cho “ra ngô ra khoai” thì không tài nào tôi chịu nổi.

Anh trợ lý đạo diễn số 2 mượn một cuốn sổ và cây bút dạ từ cô biên kịch trẻ nhất, rồi viết lia lịa cái gì đó.

Ngay sau đó, anh ta giơ cuốn sổ lên cho tôi xem.

- CẤM HỎI !! KHÔNG ĐƯỢC CÃI LẠI QUYẾT ĐỊNH CỦA PD-NIM.

Nói rồi, anh ta chỉ tay về phía chiếc ghế trống của PD Kang - người vừa mới rời đi một lúc.

Ừ thì, tôi cũng từng làm nên biết, trợ lý đạo diễn thì có quyền hành gì đâu.

Vậy thì mũi dùi chỉ có thể tự nhiên hướng về phía PD Kang mà thôi.

Chẳng hiểu PD Kang nghĩ cái quái gì mà lại chia đội như thế này.

Hay là cứ mặc kệ trời định rồi tung xúc xắc cho xong chuyện?

Nghĩ thế, tôi vội nói thêm vào:

"... Cho nên ý tôi là, ngược lại như thế này lại hay ạ. Dù sao thì người cũ vẫn tốt hơn. Phối hợp với người đã từng làm việc chung cũng dễ dàng hơn nhiều. Được gặp lại và cùng nhau biểu diễn... tôi thấy vui lắm ạ."

Trước mắt cứ phải lấp l**m cho qua đã.

'Thôi nghĩ thoáng ra đi.'

Nếu chỉ xét kết quả, đây chẳng phải là đội có tận ba người vào đến chung kết hay sao?

Tính theo xác suất là 75%.

Nếu Choi Jun-yong không tự bóp d*i giữa chừng thì có khi đã đạt 100% rồi.

Vậy thì chẳng khác nào đã chiếm một nửa số thí sinh vào chung kết.

‘Hừm, nghĩ lại thì... cũng ghê gớm đấy chứ?'

Tôi đã tự thuyết phục được chính mình.

Mà, sao cũng được.

Đối tác cho sân khấu đôi của tôi được ghép với một thí sinh không chung đội 4 người.

"Đối tác song ca của anh Eun-tae là... cậu Seo Ji-won ạ."

Ồ...

________________

Một phòng tập nhạc gần Hongdae.

Nơi này, bốn bề được bao bọc bởi tường cách âm, là nơi ở tạm thời của Seo Ji-won.

"Cậu định ở đây suốt thời gian ở Seoul à?"

"Dạ."

"Ngủ cũng ở đây luôn?"

"Tất nhiên rùi ạ."

Có vẻ không phải nói dối, một chiếc giường xếp được đặt ở một góc phòng làm việc.

Tôi cố gắng làm lơ đống quần áo chất thành núi trên đó.

"Cơm nước thì sao?"

"Cửa hàng tiện lợi is the best! Đúng là Seoul có khác, không thiếu thứ gì."

Vỏ mì tôm và bim bim còn sót lại nằm vương vãi gần chiếc giường xếp.

Nhìn bộ dạng tươi roi rói của Seo Ji-won mà thái dương tôi giật giật.

'Ốc còn không mang nổi mình ốc. Lo thân mình trước đi, Kim Woo-hyun (tên thật main). Làm ơn đi mà.'

Chỉ còn 5 ngày nữa là đến chung kết.

Ở chỗ thế này trong khoảng thời gian đó cũng tạm được.

Chứ cậu nhóc có phải ngủ ngoài đường đâu mà lo?

Bình Luận (0)
Comment