Trợ Lý Đạo Diễn Quèn Lại Là Idol Thiên Tài

Chương 67

Trái ngược với tôi đang hoang mang lạc lối.

"Cảm ơn mọi người đã đến hôm nay ạ. Cơm hộp cũng ngon lắm ạ, cảm ơn mọi người nhiều! Em ăn tận hai hộp đấy ạ."

"Mọi người hãy mong chờ đợt comeback lần này nhé. Bài hát hay lắm luôn ạ. Nghe xong đảm bảo tai như được rót mật vào luôn!"

"Có ai muốn spoil không nào?"

Ba người họ (Woo-jung, Sang-sik, Yi-seon) vẫn tiếp tục cuộc trò chuyện với fan một cách thành thục.

Không, sao chúng nó lại có thể tự nhiên đến thế nhỉ?

Chỉ riêng điều này là tôi không thể không công nhận.

'Đáng nể thật. Mấy đứa này đúng chuẩn idol rồi.'

Tôi cũng cố gắng tìm thời điểm để chen vào cho khỏi lép vế, nhưng lần nào cũng thất bại.

Về sau, tôi đành ngậm miệng lại, chỉ cười và vẫy tay.

"Eun-tae ơi, bắn tim một lần đi! Mama cầu xin đó!"

"Nhìn bên này với Eun-tae ớiiii~"

"Ha... điên mất thôi. Đập đầu vào tường chết đây."

Thỉnh thoảng, tôi cũng làm đủ các loại hình trái tim theo yêu cầu của fans.

Làm thì có làm... nhưng làm thế có đúng không thì tôi cũng không chắc.

Cũng chỉ là nhìn mấy đứa bên cạnh làm rồi bắt chước theo thôi.

Mỗi lần tôi làm tim, không hiểu sao tiếng cười của các fan lại có vẻ to hơn.

Trong lúc tôi đang bị các thành viên lấn át trong việc tương tác với fans và lóng ngóng như gà mắc tóc.

"Mọi người ơi, cơm no rượu say rồi, giờ chúng ta lại tiếp tục chạy thôi chứ nhỉ?"

Giọng nói trong trẻo của MC trong nhà thi đấu vang lên, báo hiệu vòng 2 bắt đầu.

____________________

Chiến thắng chung cuộc của Đại hội thể thao 3 nhóm hôm nay thuộc về đội của anh Seon-woo và Yoon Hae-il.

Trừ cái thử thách nhịn cười mà tôi thắng ra, đội họ gần như càn quét mọi hạng mục.

Đây không phải là mất cân bằng nữa, mà là phá hủy sự cân bằng luôn rồi.

Đội của anh Seon-woo, bao gồm cả anh ấy, có tận 3 người xuất thân là vận động viên.

Chắc vì thế mà đầu đại hội thể thao cũng có người phản đối là mất cân bằng.

Nhưng các đội khác cũng có đủ các thành phần từ bóng đá, bóng rổ, bóng chày, Taekwondo, trượt băng tốc độ, bơi lội và các môn khác.

Vì đội nào cũng có vận động viên nên lời phản đối đã bị bác bỏ.

Cứ tưởng là Đại hội thể thao Idol đơn giản, có ai dè nó lắc mình là thành Olympic.

Ngoài lề một chút, việc đội của tôi không có lấy một vận động viên nào mới là điều bí ẩn hơn cả.

Nếu có đội tuyển cổ vũ quốc gia, thì chắc chắn đó phải là bộ tứ OtoZ rồi.

Dù sao thì…

Đội chiến thắng nhận được phần thưởng là một set thịt bò Hàn thượng hạng 2+ cho mỗi người*.

(Đọc đến đây xin phép cho editor bày tỏ cảm xúc 1 tí, tại vì, ôi mẹ ơi tui đã đọc tầm 10 bộ idol thì đến cả 10 bộ đều nhắc tới bò Hàn thượng hạng á, nó ngon dữ vậy sao?)

Không những thế, anh Seon-woo còn ẵm luôn cả giải MVP hôm nay.

'Đúng là anh ấy có khả năng vận động xuất sắc thật.'

Hôm nay tôi mới biết anh Seon-woo chạy nhanh đến thế.

Phải nói là áp đảo hoàn toàn.

Không chỉ chân tay dài mà còn có cả sức mạnh, khoảng cách với người về nhì là hơn nửa vòng sân.

Có lẽ trong cả năm nay, tên của anh Seon-woo chưa bao giờ được gọi nhiều đến thế.

"MVP sẽ được nhận thêm một set thịt lợn Hàn thượng hạng. Xin chúc mừng!"

Nghe tin đó, “bộ ba hết thuốc chữa” (Woo-jung, Sang-sik, Yi-seon) còn vui hơn cả anh Seon-woo.

"Thịt! Thịt! Thịt!"

"Bao lâu rồi chúng ta mới có tiệc thịt thế này chứ?"

"Chà, quả nhiên là anh Seon-woo. Quả nhiên là trưởng nhóm tuyệt vời ông mặt trời của chúng ta!"

Hình ảnh reo hò của họ được ghi lại trọn vẹn trên màn hình lớn.

Mà cũng không sao… cũng chẳng còn mặt mũi nào để mà mất nữa.

'Thôi, mấy đứa vui là được rồi.'

Còn tôi thì...

Nhờ ăn ké bộ tứ OtoZ mà tôi nhận được thêm giải cổ vũ.

Phần thưởng là một bộ trống lục lạc và castanet (nhạc cụ gõ bằng gỗ hoặc nhựa).

Không biết có dùng đến không nhưng tôi cũng nhận lấy.

Cùng lắm thì lúc nhóm làm A-Live lấy ra khuấy động không khí vậy.

Chứ không thì đúng là vô dụng thật.

"Đại hội thể thao đến đây là kết thúc. Xin gửi lời cảm ơn đến tất cả mọi người đã tham gia. Giờ là lúc chúng ta phải chia tay, hẹn gặp lại lần sau! Tạm biệt~"

Sau khi trao giải xong, cuối cùng buổi ghi hình kéo dài 17 tiếng đồng hồ cũng kết thúc.

"Anh Eun-tae, hôm nay vất vả nhiều rồi ạ. Lần sau gặp nhau chúng ta làm một ly nhé ạ."

"Vâng, anh về cẩn thận ạ."

"Mọi người về nhé. Đây sẽ là một ngày không thể nào quên đâu ạ. Huhu!"

"Tạm biệt, mọi người về cẩn thận nhé...!"

Tôi cũng chào hỏi những người đã cùng đội hôm nay.

'Ở cùng nhau thì cũng vui thật, nhưng sau này tốt nhất là đừng gặp nhau theo nhóm nữa.'

Vì một mình tôi cân đám EcL:pse đã đủ mệt rồi.

Tôi định nhanh chân về phòng chờ nhất.

"Ơ, anh Eun-tae...!"

So Ju-yeong gọi tôi lại.

"Sao vậy?"

"Hôm nay anh vất vả rồi ạ."

"Cậu cũng vậy. Cổ vũ giỏi lắm."

Trước lời khen chẳng giống khen của tôi, khóe miệng So Ju-yeong giật giật.

Trông có vẻ như đang cố nén một nụ cười sung sướng.

Làm sao đây, có vẻ cậu ấy tin là lời khen thật rồi.

…Tôi chẳng biết nói gì hơn.

Đứng im nhìn So Ju-yeong.

"Anh Eun-tae, anh chuẩn bị cho chung kết thật tốt nhé. Hôm đó em cũng sẽ đến cổ vũ cho Shim Ju-yeong nên nếu có thể thì chúng ta lại gặp nhau ạ. …Á! Hay là ba chúng ta cùng gặp nhau được không ạ? Nếu anh thấy phiền thì không cần cũng được ạ!"

"Nếu có thể."

Nghe câu trả lời của tôi, mắt So Ju-yeong lại một lần nữa ngấn lệ.

Lại sao nữa trời ạ? Tôi đã nói gì đâu chứ?

"Nghe lời anh Eun-tae nói, em cũng đã suy nghĩ rất nhiều. Vì Ju-yeong, em cũng sẽ suy nghĩ xem mình có thể làm được gì. Hôm nay thực sự cảm ơn anh rất nhiều. Vậy em đi đây ạ~!"

Nói rồi cậu ấy tuôn một tràng rồi quay người đi mất.

Ừ thì, cũng cảm ơn vì đã tự giác rời đi trước khi tôi kịp đuổi, nhưng mà…

Đến nước này thì không thể không thắc mắc được.

'Bộ Shim Ju-yeong đối xử với So Ju-yeong tốt lắm à?'

Chứ nếu không thì tại sao chuyện chẳng phải của mình mà So Ju-yeong lại hết lòng hết dạ đến thế cơ chứ?

Mà tôi hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi. Một Shim Ju-yeong hiền lành, dịu dàng ư?

"Ặc..."

Chỉ tưởng tượng thôi đã nổi da gà, ớn lạnh toàn thân.

"Eun-tae, còn làm gì ở đó thế? Mau đi thôi."

"Vâng, em ra ngay đây."

"Nhanh lên còn về nướng thịt ăn nữa!"

"Vui quá đi."

Tôi tăng tốc, đi theo sau các thành viên.

Sân khấu cuối cùng của cuối cùng trong , vòng chung kết, chỉ còn một tuần nữa là đến.

_________________

Phòng tập của EcL:pse.

Phòng tập dưới tầng hầm ẩm thấp không có ánh nắng mặt trời, hôm nay hiếm hoi có khách ghé thăm.

"Eun-tae ssi, lâu quá không gặp anh nhỉ. Đúng không? Dạo này vẫn khỏe chứ? Thấy anh dạo này có vẻ nổi tiếng lắm đấy. Đội ngũ chúng tôi cũng góp phần trong đó đấy nhé, biết không? Sau này dù có nổi như Yoo Ju-ha cũng tuyệt đối không được quên đâu đấy? Cứ thử mà xem. Tôi và biên kịch Oh sẽ ám anh cả đời đấy, biết chưa."

"…Vâng."

Như mọi khi, PD Kang hôm nay vẫn tràn đầy năng lượng.

"Chuẩn bị tốt cả chứ? Giám đốc đài của chúng tôi kỳ vọng vào anh Eun-tae lớn lắm đấy."

"Nghe áp lực quá ạ."

"Nhưng là thật mà? Sân khấu của anh Eun-tae đạt rating cao nhất, clip trên N-Tube lượt xem cũng bùng nổ. Tôi còn lần đầu biết giám đốc của chúng tôi lại là người mê nhạc đến thế đấy."

"Chắc ngài ấy có một tâm hồn nhạy cảm ạ."

"Nói gì thế? Anh Eun-tae nói chuyện sao mà hài thế?"

Do đặc tính của phòng tập dưới hầm, tiếng cười ha hả của PD Kang vang lên như sấm.

Bình Luận (0)
Comment