Trợ Lý Đạo Diễn Quèn Lại Là Idol Thiên Tài

Chương 66

"Đó là vấn đề của fans, không phải của mấy đứa đâu."

"Em biết chứ?! Biết là biết, nhưng mà vẫn thấy trong lòng nó cứ sao sao ấy." (Yoon Hae-il cãi)

"Eun-taeng là đồ máu lạnh. Đồ không có trái tim."

"Ừ ừ. Biết rồi, bớt diễn sâu đi rồi ra đây chụp ảnh. Anh quản lý ơi, chúng ta chụp đi chứ anh?"

Tôi dúi mấy hộp cơm vào lòng các thành viên rồi sắp xếp đội hình.

Biết ơn thì cứ thể hiện ra cho fans thấy là được rồi mà.

"Nào, chụp nhé. Cười lên nào."

Như lời anh quản lý, tôi cố gắng nở một nụ cười rạng rỡ hết mức có thể.

Các thành viên cũng nhanh chóng xóa đi vẻ mặt buồn bã.

"Á á, em lỡ nhắm mắt rồi! Chụp lại đi anh ơi!"

"Ừm, anh ra đẹp rồi. Anh ơi, đăng tấm này đi."

"Cứ đăng hết mấy tấm đã chụp lên đi."

Sau khi đăng tấm ảnh chứng nhận lên SNS chính thức của EcL:pse với tất cả lòng biết ơn.

Một lúc lâu, trong phòng chờ chỉ còn tiếng lạch cạch của bát đũa.

Nhưng đó cũng chỉ là một lúc.

Song Yi-seon, người đang ăn hộp cơm chan đầy nước mắt, bắt đầu lân la khởi động.

"Nhưng mà anh Eun-tae ơi, không lẽ... anh là cái đó thật à?"

"Cái đó là cái gì."

"Á, thì! Cái đó đó. Cái mà bắt đầu bằng chữ 'Xã' kết thúc bằng chữ 'hội' ấy."

"A a, em biết rồi. Cái mà Song Yi-seon nói là cái đó đúng không. Cái từ 'Xã hội' năm chữ."

Mấy cái đứa này, ‘ấm cật no lòng’ rồi lại bắt đầu nói nhảm.

Chắc là đang định nói về thử thách nhịn cười đây mà.

Chuyện đã qua rồi, tôi chẳng có hứng thú.

"Sao anh có thể nhìn mấy cái ảnh đó mà nhịn cười được vậy ạ!"

"Này, Yi-seon. Nói cho đúng vào. Eun-taeng nó không phải nhịn cười đâu." (Kim Woo-jung nói)

"Vậy thì là gì ạ?"

"Là nó không cười thôi. Vì có buồn cười đâu."

"Ra là vậy...!"

Như được khai sáng, Song Yi-seon "bốp" một cái vào trán mình.

"Quả nhiên là anh Woo-jung!"

"Không phải tự nhiên mà người ta gọi là 'Xã hội' năm chữ đâu."

"Này Woo-jung à, Yi-seon à. Dù sao thì Eun-tae cũng không phải là kẻ b**n th** nhân cách (sociopath) đâu." (Anh Seon-woo can)

Gì cơ? ‘Kẻ b**n th** nhân cách’? Cái chứng “rối loạn nhân cách chống đối xã hội” gì gì đó á?

Mấy cái đứa này coi người ta là gì mà lại thản nhiên xem như thằng tâm thần thế hả??

Tôi vô thức bẻ gãy đôi đũa gỗ mình đang cầm trên tay.

Thấy vậy, Song Yi-seon hít một hơi lạnh rồi trốn sau lưng Kim Woo-jung.

Nhưng tôi không tha đâu.

"Này, hai đứa kia..."

"Bọn mình có nói là ‘kẻ b**n th** nhân cách’ đâu? Bọn mình nói là 'Xã hội' năm chữ mà."

"Đúng rồi! Tại anh Seon-woo nói nên anh Eun-tae mới giận đấy!"

Tôi giận là vì hai đứa bây đấy.

"Nhìn kìa. Giận đến mức bẻ gãy cả đũa rồi."

"Giận mà bẻ đũa... Quả nhiên là 'Xã hội' năm chữ..."

Được rồi. Tôi sẽ đấm cho hai đứa này ngậm mồm lại rồi đi tù cũng được.

Ngay khi tôi vừa nắm chặt tay đứng dậy, Yoon Hae-il và Kim Sang-sik đã lao vào can ngăn.

"Buông raaa."

"Anh nhịn chút đi. Có phải lần một lần hai đâu."

"Này bạn hiền, đại nghĩa của nam nhi phải được thực hiện một cách kín đáo. Ở đây có quá nhiều tai mắt."

Thì có liên quan quái gì?

Tôi đã quyết tâm đi tù rồi cũng phải cho hai đứa này nên thân mà.

"Bảo buông ra cơ mà!"

Trong lúc tôi đang dùng hết sức để gỡ hai người Yoon Hae-il và Kim Sang-sik đang giữ chặt hai tay mình ra.

Cốc cốc.

Cùng với tiếng gõ, cửa phòng chờ bật mở.

"Còn 10 phút nữa là hết giờ nghỉ trưa. Mọi người dọn dẹp rồi chuẩn bị đi ạ."

Nhờ có anh nhân viên chỉ nói đúng việc của mình rồi lạnh lùng bỏ đi mà tuổi thọ của hai đứa kia đã được kéo dài thêm.

Đúng là mấy thằng cha may mắn.

___________________

Tôi tranh thủ lúc nghỉ giải lao, tiến lại gần khu vực của người hâm mộ.

Đối với tôi, đây là một hành động đòi hỏi sự dũng cảm phi thường.

Tôi phải căng hết cả thần kinh để bước đi sao cho tay nọ không đi cùng chân kia.

Khoảng cách càng được thu hẹp, tiếng xôn xao từ phía fan càng lớn hơn.

Và rồi, tôi đã đứng trước khu vực của fan.

"……."

Tuy có một khoảng chênh lệch độ cao, nhưng khoảng cách này hoàn toàn có thể nói chuyện được.

"Xin chào…"

"EUN-TAE ƠIIIIIII!"

Vấn đề là tôi đã quên mất đây là cuộc đối thoại một chọi với số đông.

Tôi còn chưa kịp chào xong, những lời nhắn cá nhân của fan đã tuôn ra như thác lũ.

– Eun-tae ơi, sandwich ngon lắm! Cảm ơn cả kimbap nữa nhé! Bữa ăn mà gia đình còn chẳng lo cho, vậy mà Eun-tae nhà chúng ta lại lo. Huhu.

– Tấm ảnh polaroid cảm động quá đi. Sau này chị sẽ coi nó là báu vật gia truyền đấy.

– Chúc mừng Eun-tae đã thắng thử thách nhịn cười nhaaa!

– Tóc cam của Eun-tae hợp dã man. Cứ như là một em bé cam California vừa ranh mãnh vừa tươi ngon ấy.

… “Em bé cam” gì cơ?

Tôi bất giác lùi lại một bước.

"Có ai muốn chơi nối chữ để thắt chặt tình bằng hữu với Woo-jung không nào?"

"Này bạn hiền. Tôi, một người mà ngay từ cái tên đã là ‘lẽ thường’, xin được chấp nhận thử thách."

"So với anh Sang-sik thì em đây, người vừa có thường thức hơn lại còn từng đứng thứ 17 toàn trường, có vẻ phù hợp hơn ạ."

"E hèm. Đừng cãi nhau nữa nào. Cả hai cứ vui vẻ về đội của anh là được chứ gì."

Kim Woo-jung giơ cao ngón tay cái.

Ngay lập tức, Kim Sang-sik và Song Yi-seon lao vào như hổ đói, chộp lấy ngón cái của Kim Woo-jung.

Kim Woo-jung thổi một tiếng còi "Bíppp-".

Lại lôi đâu ra cái đó nữa vậy?

"Từ bây giờ, trò chơi nối chữ bắt đầu! Từ đầu tiên là… Kwon Eun-taeng!"

"Taeng-taeng-bol (Bóng nảy)!"

"Bol…, bol…, xe hơi Bol-X (Volvo)!"

Rồi ba người họ bắt đầu trò chơi nối chữ vô tri của mình.

Vừa chơi vừa từ từ lân la về phía này.

'Đừng qua đây. Làm ơn đừng qua đây.'

Tôi xin nhấn mạnh lại một lần nữa.

Nếu tôi không nhập vào xác của Kwon Eun-tae, thì đây là cái kiểu người mà cả đời tôi cũng không bao giờ bắt chuyện.

Một mình tôi không thể nào cân nổi ba cái ông thần này.

"Khoan đã. 'Bol' trong 'taeng-taeng-bol' bắt đầu bằng B, còn 'Bol' trong 'Bol-X' bắt đầu bằng V. B và V là hai chữ cái hoàn toàn khác nhau. Song Yi-seon bị loại!" (Kim Woo-jung tuyên bố)

(Đoạn này có khác biệt trong âm đầu vì phát âm tiếng Anh của người Hàn nha)

"Ở đâu ra cái luật đấy! Nếu chơi bằng tiếng Anh thì người sai đầu tiên phải là anh Sang-sik chứ không phải em!"

"Anh làm sao?"

"Mà nhé, 'Taeng' trong 'Kwon Eun-taeng' tiếng Anh là 'Tang', nên anh phải nói một từ bắt đầu bằng G mới đúng. Understand?"

"Ừ, không phải nhé. Song Yi-seon, em GG (đầu hàng) đi. Em thua rồi. You are loser. I am winner. Understand?"

"Ức chế! Đồ Konglish!"

"Đồ? Dạo này chú em ăn nói với các anh ngày càng trống không nhỉ?"

Song Yi-seon tức giận dậm chân bình bịch.

Kim Sang-sik chống nạnh, bắt đầu bài giảng đạo đức cho Song Yi-seon.

"Sao lần nào chơi nối chữ cũng không qua nổi một vòng là thế nào nhỉ."

Kim Woo-jung, người duy nhất không hiểu cái lý do mà ai nhìn vào cũng biết, lẩm bẩm.

Một trò chơi nối chữ vô lý thì luật chơi của nó cũng vô lý đến tột cùng chứ sao nữa, vậy cũng thắc mắc.

Tôi thì ngày nào cũng chứng kiến cảnh này ít nhất ba lần nên đã quen lắm rồi.

Nhưng, hiện tại đây là hiện trường ghi hình chứ không phải ký túc xá hay phòng tập, và đồng thời.

Là nơi có hàng trăm người hâm mộ đang dõi theo.

'Tìm trẻ lạc: Hình tượng của EcL:pse.'

Tâm trạng tôi lúc này chỉ muốn đi in tờ rơi như thế dán khắp nơi.

"Dễ thương quá."

"Làm sao đây. EcL:pse nhà ta dễ thương chết mất thôi."

"Điên mất. Dễ thương vãi. Yi-seon không phải 18 tuổi mà là thiên thần bé bỏng 18 tháng tuổi thì có."

……?

Khái niệm "em bé" mà tôi biết từ trước đến nay bỗng dưng lung lay vì nghe được mấy lời cảm thán của fans.

Trước phản ứng ngoài dự kiến, tôi vừa cảm thấy nhẹ nhõm vì chúng nó không bị coi là hâm dở, cũng lại vừa cảm thấy hoang mang.

Những lời cổ vũ đầy tình cảm của fans thì đúng là đáng quý thật, nhưng tôi chẳng biết phải làm sao cho phải khi họ lại nghĩ mấy đứa vô tri hâm dở kia “dễ thương chết mất”.

Phải diễn tả cái này thế nào đây, chậc.

Bình Luận (0)
Comment