Trợ Lý Đạo Diễn Quèn Lại Là Idol Thiên Tài

Chương 65

Trong lúc tôi đang siết chặt hai nắm đấm hạ quyết tâm ‘không thể tiếp tục yếu ớt thế này’.

Chắc vẫn còn lưu luyến màn cổ vũ, các tuyển thủ khác cứ liên tục ngoái nhìn về phía băng ghế của đội mình.

"Oa, thích thật. Em cũng muốn được cổ vũ. Đội mình không có gì ạ? Hả? Chưa chuẩn bị ạ? Okay, em hiểu rồi! Nhưng em vẫn sẽ cố gắng hết sức!" (Seo Ji-won tự biên tự diễn)

"Tôi thì không cần cổ vũ cũng được." (Yoon Hae-il lạnh lùng)

"Huhu~ Buồn quá đi mất..."

Ủa, mấy người ơi.

Có gì đâu mà tự làm tổn thương trái tim mình thế không biết.

Một lối suy nghĩ mà tôi không tài nào hiểu nổi.

Về lại đội gốc – OtoZ – thì kiểu gì chẳng được cổ vũ chán chê mà không cần nói.

Dù có một cái bẫy – Yoon Hae-il – nằm giữa, nhưng nhìn chung thì mọi người đều đang ghen tị với tôi.

Bất đắc dĩ trở thành đối tượng ngưỡng mộ, nhưng tôi chẳng thấy biết ơn chút nào.

'Uất ức quá. Oan uổng quá. Và nhục nhã quá.'

Tôi có yêu cầu đâu, cũng có bắt làm đâu, tại sao chứ.

Tại sao tất cả lại cứ liếc nhìn tôi thế hả.

"Ưm ha ha ha! Anh Eun-tae ưỡn ngực lên! Áp đảo khí thế! Ánh mắt sắc bén! Hửm? Hiểu ý tôi chứ?"

"Hiểu chứ, hiểu chứ! Hiểu quá đi chứ!"

Bộ tứ OtoZ vẫn chưa nhận thức được tình hình, cứ tự mình cười hô hố với nhau.

'... Mấy người đó là hàng thật rồi.'

Tôi thán phục theo một nghĩa khác.

Và tôi đã nhận ra.

So với OtoZ, đám nhóc EcL:pse nhà tôi đúng là những cậu ấm con nhà quan nho nhã, lịch sự.

Nếu tôi không nhập vào EcL:pse mà lại nhập vào một thành viên nào đó của OtoZ thì...

'Chỉ tưởng tượng thôi đã thấy kinh hoàng.'

Chắc tôi không chịu nổi mà rời nhóm mất.

Dù EcL:pse có là một nhóm vô danh sắp toang đến đâu, thì so sánh kiểu này vẫn là một chiến thắng áp đảo.

Ngay khi màn đánh giá ngầm mà các đương sự không hề hay biết kết thúc.

"Trận đấu xin được phép bắt đầu."

Cuối cùng mọi công tác chuẩn bị cũng đã hoàn tất.

Tôi lắc đầu rồi bước lên đài thi đấu.

"Để trận đấu diễn ra thuận lợi, các tuyển thủ vui lòng mặc áo khoác được phát."

Thông báo vừa dứt, cô biên kịch trẻ và anh trợ lý đạo diễn Hawaii đã tất tả chạy tới.

Cứ như có ai đuổi theo sau, họ vội vã ném cho chúng tôi mấy cái áo khoác thì cũng đành thôi đi.

Nhưng tự dưng lôi tay người ta ra rồi kẹp mười đầu ngón tay bằng mấy cái kẹp thì là cái trò gì vậy.

Đã thế mấy cái kẹp còn nối với nhau bằng một sợi dây dài.

Sau khi hoàn tất công việc, hai người họ cũng chẳng thèm giải thích một lời, lại tất tả chạy xuống như lúc đi lên.

"Bây giờ, chúng tôi sẽ công bố môn thi mà các bạn đã tham gia."

Đúng vậy. Tôi bây giờ còn chẳng biết mình thi môn gì mà đã mò lên đài thi đấu rồi.

Ngay từ đầu tôi cũng đã đoán trước là sẽ có một môn thi bí mật.

'Vì nhiệm vụ ẩn là kinh điển rồi mà.'

Những môn dùng sức như vật tay, hít xà, kéo co mà đội ngũ sản xuất đã thông báo trước đều đã phân định thắng thua.

Môn chạy, có thể coi là điểm nhấn của hội thao, thì được xếp ở cuối cùng.

Bây giờ là trận đấu cuối cùng trước giờ nghỉ trưa.

Ít nhất thì tôi chắc chắn đây không phải là một môn dùng sức.

Và như để xác nhận lại sự chắc chắn của tôi, môn thi đã được công bố ngay sau đó.

"Đây là môn thi được chuẩn bị đặc biệt dành cho các tuyển thủ đã mệt mỏi cả về thể chất lẫn tinh thần sau hội thao. Với ý nghĩa tạm gác lại sự mệt mỏi và nghỉ ngơi một chút... bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu 'Thử thách nhịn cười'!"

Pà pám-!

Như có tiếng nhạc nền rẻ tiền vang lên bên tai.

"Luật chơi rất đơn giản. Bây giờ, các bạn sẽ xem những hình ảnh trên màn hình, tuyển thủ nào có biên độ dao động nhịp tim thấp nhất sẽ giành chiến thắng. Vậy thì không dài dòng nữa, chúng ta bắt đầu ngay chứ nhỉ? 3, 2, 1! Go!"

Cùng với việc biết được công dụng của cái màn hình lớn vốn không rõ lý do tồn tại.

Tôi một lần nữa thấm thía sâu sắc.

Quả nhiên, chuyện đời chẳng có gì là dễ dàng cả.

_____________________

Giờ nghỉ trưa.

Cảm giác như cả triệu năm mới được quay về phòng chờ của EcL:pse.

'Sao mà thấy cảm động thế nhỉ.'

Nói quá một chút thì có khi rớt nước mắt cũng nên.

Nhưng đúng là nói quá, nên thực tế thì chẳng có giọt nước mắt nào rơi cả.

Tóm lại, buổi sáng đã trôi qua như thế nào tôi cũng không biết, đầu óc trống rỗng.

Chỉ còn lại màn tấu hài lố lăng của bộ tứ OtoZ như một dư ảnh trong đầu.

'Chà, cái đó thì đúng là...'

Nghĩ lại thôi cũng thấy đầu óc quay cuồng.

Chẳng lẽ 8 người còn lại cũng cùng một giuộc hết sao?

Nếu vậy thì... thôi, tốt nhất đừng nghĩ nữa.

Thầm gửi lời chia buồn sâu sắc đến anh quản lý của OtoZ.

Trong phòng chờ mà chúng tôi vừa khó khăn lắm mới về tới, có một món quà bất ngờ đang đợi sẵn.

Anh quản lý với khuôn mặt hớn hở chào đón chúng tôi.

'Lần này lại có chuyện gì nữa đây?'

Tôi phản xạ có điều kiện mà cảnh giác ngay.

Vì từ trước đến nay đã có quá nhiều sự cố xảy ra rồi.

May mắn thay, không phải chuyện gì to tát – theo hướng tiêu cực.

"Fan đã chuẩn bị cơm hộp cho các em này!"

Tada.

Tôi hướng mắt về phía anh quản lý chỉ tay.

Trên bàn, những hộp cơm được gói ghém cẩn thận trong những chiếc khăn trông rất sang trọng.

"......"

"......"

"......?"

Phản ứng của chúng nó sao thế này?

Cứ tưởng cả lũ sẽ nhảy cẫng lên vì vui sướng, ai ngờ lại có phản ứng bất ngờ này.

Tất cả đều đứng im tại chỗ, cứng đờ như tượng đá vọng phu.

"Mấy đứa...?"

Anh quản lý cũng nhận ra phản ứng bất thường của các thành viên, cẩn thận dò xét thái độ của họ.

Nhưng các thành viên vẫn bất động.

Tôi vỗ vai anh Seon-woo đứng bên cạnh.

"Tách."

"......? Eun-tae à, em vừa làm gì thế?"

Anh Seon-woo làm vẻ mặt hoang mang.

Gì đây, tôi tưởng đang chơi trò đuổi bắt đóng băng chứ?

Nhìn vẻ mặt ngơ ngác không hiểu gì của anh Seon-woo, xem ra không phải rồi.

'Sao mình lại, tại sao lại có thể...'

Tôi hoang mang quá.

... Tất cả là do tác dụng phụ của Đại hội thể thao.

Tôi vờ như không biết, làm mặt lạnh.

"Không có gì đâu ạ."

"Anh, không lẽ anh vừa chơi trò đóng băng thật đấy à?" (Song Yi-seon hỏi)

"Đã bảo không phải mà."

"Không phải gì mà không phải. Đúng rồi còn gì nữa. Eun-taeng à, mỗi lần cậu nói dối là lại làm mặt lạnh, bọn tui biết hết đấy nhé."

Kim Woo-jung chen vào.

Câu đó đồng nghĩa với việc trò chơi kết thúc.

'Chết tiệt, biết thế lúc nãy cứ đứng im cho xong.'

Tôi chỉ muốn cắn lưỡi cho rồi.

Hối hận muộn màng nhưng đã quá trễ.

Tại sao hối hận lúc nào cũng muộn thế nhỉ?

Tự hỏi nhưng không có câu trả lời.

"Mấy đứa, đừng nói Eun-tae nặng lời quá. Chắc em ấy cũng chỉ muốn thay đổi không khí thôi mà." (Anh Seon-woo hòa giải)

"......"

Người can ngăn là anh Seon-woo mới là người xấu nhất.

Nhưng nhờ sự hy sinh của tôi mà không khí gượng gạo đã được phá vỡ, nên tôi cũng tạm cho qua.

"Mọi người cầm một hộp cơm rồi đứng ra trước đi. Anh chụp ảnh cho."

Nhờ đó, anh quản lý cũng quay lại với công việc của mình.

"Đúng rồi, cơm hộp!"

"Huhu, em lại sắp khóc nữa rồi. Lúc nãy em phải thầm hát bài ái quốc ca mới ngăn được nước mắt đấy." (Song Yi-seon sụt sịt)

"Chúng ta nhận món quà lớn thế này có được không? Chúng ta có làm được gì tốt đẹp đâu chứ."

Yoon Hae-il buồn bã lẩm bẩm.

Vẻ mặt Han Gyeo-ul cũng u ám không kém.

Mọi người đều đồng tình với lời nói của Yoon Hae-il.

'Ra là vì thế mà chúng nó đứng hình.'

Các thành viên không dám vui mừng một cách trọn vẹn trước món quà của fan.

Lại đi cắn rứt lương tâm vì những chuyện kỳ lạ, chẹp.

Bình Luận (0)
Comment